Chương 3: Bắt Giam.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xử Nữ sau khi cải trang đôi mắt mình một cách cẩn thận thì mới yên tâm đi đến nơi Song Tử nói, giả thành một con người bình thường để tìm kiếm. Xử Nữ mặc một chiếc váy đen xoè dài tới đầu gối, những bông hoa Lavender được thêu chỉ vàng ở gấu váy, chiếc áo dài tay cùng một chiếc áo khoác không tay jean màu đen, chân đi boot đen cao ngang bắp chân.

"Bán đồ cổ? Chỉ có mình hắn." Xử Nữ khoanh tay đứng dựa vào tường quan sát Bảo Bình đang buôn bán. Hiện tại là xế chiều, mặt trời vẫn còn nên Xử Nữ không thể ra ngoài, cô chỉ có thể nép vào bức tường tránh đi ánh sáng và âm thầm quan sát.

Mệt mỏi chờ một lúc lâu, mặt trời cuối cùng cũng chịu biến mất, Xử Nữ đợi cho mặt trời lặn hẳn mới ra ngoài vừa lúc Bảo Bình dọn xong quán đang định ra về.

"Xin lỗi, hôm nay tôi dẹp tiệm, ngày mai lại đến." Bảo Bình nở nụ cười khách sáo xin lỗi rồi rời đi.

"Đứng lại." Xử Nữ lạnh giọng ra lệnh, Bảo Bình nhìn quần áo của Xử Nữ cũng biết cô thuộc tầng lớp khá giả nên cũng không muốn đắc tội. Cậu quay người, nở nụ cười trên môi.

"Thật sự xin lỗi, bây giờ tôi thật sự không bán nữa. Nếu như vị tiểu thư đây muốn mua đồ, thì ngày mai hãy đến." Bảo Bình không phải không muốn bán, một món đồ cổ bán được cũng phải đáng giá cả một ngôi nhà lớn. Nhưng đồ cậu bán là đồ dễ vỡ, bây giờ lại tối như vậy, không cẩn thận thì cậu lấy gì kiếm ăn đây. Cậu còn phải nuôi một chị gái vô tích sự ở nhà nữa.

"Đưa ta về nhà ngươi."

"Hả? Tiểu thư, tôi...tôi là con trai đó." Bảo Bình xém nữa thì không đứng vững, kinh ngạc nhìn biểu cảm không chút biến đổi của Xử Nữ.

"Không sao, về nhà rồi lấy đồ ra, tôi tìm một thứ rồi đi."

"Cô...Haizz, theo tôi." Bảo Bình nghẹn lại, không thể nói gì nữa. Căn bản Xử Nữ không hề có ý ở lại, cũng không có ý muốn cướp giật đồ của cậu, chỉ là đang gấp gáp tìm thứ gì đó.

Sau một đoạn đường xa về nhà, căn nhà nhỏ xinh xắn sáng trưng ánh đèn điện hiện đại. Nhân Mã vui vẻ mở cửa chào đón thì bỗng dưng cả người cứng đờ sau khi thấy Xử Nữ đứng phía sau Bảo Bình.

"Ai vậy?"

"Haizz, vào nhà đi rồi em kể cho nghe." Bảo Bình mệt mỏi trả lời rồi vào trong. Cậu vừa cẩn thận soạn đồ ra cho Xử Nữ xem xét vừa kể cho Nhân Mã nghe.

Thấy Xử Nữ vừa cầm bức tranh vừa quan sát những cái bình cổ bằng đất sét cậu đem ra, Bảo Bình liền giật lấy tờ giấy, nói.

"Có tranh thì sao không đưa cho tôi xem, như vậy đỡ mất công phải lấy đồ ra."

"Trả đây." Xử Nữ nhíu mày tức giận, lớn tiếng quát.

"Chỗ chúng tôi không có thứ này, cô có thể đi rồi."

"Hừ."

Nghe Bảo Bình điềm tĩnh nói không có rồi bắt đầu dọn đồ, Xử Nữ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Nhân Mã vô tình thấy bức tranh thì khó hiểu nghiêng nghiêng đầu lẩm bẩm.

"Hình như mình thấy nó ở đâu đó."

Mặc dù nói rất nhỏ nhưng lại vô tình lọt vào tai Xử Nữ, cô vừa ra khỏi cửa nhà thì đã vội mở cửa đi vào trong.

"Cô lại cần gì sao?" Bảo Bình mệt mỏi nhìn Xử Nữ hỏi, tay cẩn thận cột giỏ đồ lại để gọn gàng vào một góc tường.

"Cho tôi ở lại."

"Hả?"

'Phụt!' Vẫn là gương mặt bình thản ấy, Xử Nữ lạnh nhạt nói, Bảo Bình tròn mắt to đến nỗi con ngươi muốn lòi ra ngoài, Nhân Mã đang uống nước thì phun hết ra ngoài, ho sặc sụa.

"Không được sao?"

"Không được!" Nhân Mã và Bảo Bình đồng thanh.

"Tại sao? Tôi ngủ dưới đất cũng được." Xử Nữ đóng cửa lại, nhìn thẳng vào mắt hai người hỏi.

"Sao không về nhà cô mà ngủ?" Bảo Bình có chút lớn tiếng hỏi, cậu bị cái thái độ của Xử Nữ làm cho có chút khó chịu.

"Tối."

Câu trả lời của Xử Nữ đã khiến cho Bảo Bình trong tương lai cười đến không thấy tổ quốc mỗi khi nhớ lại. Nhưng hiện tại, cậu vẫn chấp nhận cho cô ở lại vì để con gái ra ngoài vào ban đêm không tốt lắm.

Quay trở lại lâu đài của Song Tử, Ma Kết đứng nghiêm túc bên cạnh Song Ngư canh giữ. Đây là nhiệm vụ rất quan trọng vì tộc Thú Nhân có thể đột nhập cướp đi Song Ngư.

"Này." Song Ngư ở trong một địa hình nhỏ hẹp như hồ lâu, không thể cử động thoải mái, cũng không có gì để chơi bèn lên tiếng gọi Ma Kết. Ma Kết im lặng, không nói gì mà ngước lên nhìn thẳng vào mắt Song Ngư như đang lắng nghe cô nói.

"Ngươi tên là gì?" Song Ngư trồi lên mặt nước, đưa hai tay vịn vào thành hồ, đôi mắt xanh to tròn nhìn Ma Kết hỏi. Cậu im lặng như không muốn trả lời, Song Ngư đợi đến mất kiên nhẫn thì nghe cậu lạnh nhạt lên tiếng.

"Ma Kết."

"...Đẹp nhỉ?" Song Ngư nghiêng đầu, gối lên cánh tay nhỏ nhắn cười nhẹ nhìn Ma Kết. Ma Kết nhìn cô cau mày sau đó đưa mắt nhìn sang nơi khác.

"Ma Kết này..."

"Gọi ta là 'quý tộc'. Người được gọi tên ta, chỉ có vương." Ma Kết khó chịu nhìn Song Ngư, đôi mắt đỏ sáng lên trong màn đêm mờ ảo trông thật đáng sợ.

"Quý tộc?? Tại sao lại phải gọi là quý tộc mà không phải tên khác?" Song Ngư có vẻ không sợ Ma Kết lắm. Có lẽ tận sâu nơi nào đó trong lòng, cô có thể chắc chắn rằng Ma Kết không dám làm gì cô.

"Thích."

"Được rồi, quý tộc này, ngươi có thể đưa ta đến nơi nào đó rộng lớn hơn được không? Nơi này có chút...không được rộng rãi lắm." Song Ngư cười ngượng sau đó lại lặn xuống nước, chớp chớp mắt nhìn Ma Kết nêu lên ý kiến.

"Không."

"Ngươi có thể biến ra mà. Dùng máu của ngươi ấy, lúc trước ta thấy..."

"Ta không dư máu."

"Ngươi có thể uống máu của ta, chỉ cần biến cho ta một cái hồ rộng chút." Song Ngư vui mừng nhảy ra khỏi mặt nước, đuôi cá bỗng dưng biến thành chân người, gấp gáp chạy về phía Ma Kết rồi ngã xuống khiến Ma Kết có chút giật mình, tròn mắt nhìn vài giây rồi trở về trạng thái lạnh lùng như cũ. Song Ngư đưa tay lên, ngước mặt lên nhìn Ma Kết đầy mong chờ.

"Ta chỉ có nhiệm vụ canh giữ." Ma Kết cao cao tại thượng liếc mắt nhìn Song Ngư, thậm chí cũng không có ý định muốn đỡ cô dậy.

"Biến ra hồ cho ta, ngươi vẫn có thể tiếp tục canh giữ." Song Ngư nhìn Ma Kết đầy kiên quyết.

"Ta không thể tổn thương ngươi."

"Tại sao?"

"Ta bị cấm."

"Ta sẽ không nói. Ta thật sự không thể ở trong cái hồ bé tí đấy thêm được nữa. Mấy đêm qua ta đã phải ngủ đứng rồi, cả người đều đau." Song Ngư hạ tay đã mỏi xuống, gương mặt cũng cúi xuống nhìn sàn nhà, rưng rưng.

Ma Kết vẫn không một chút thương hại, cũng không thèm nhìn Song Ngư nữa. Song Ngư đứng dậy, có vẻ không quen đứng bằng chân nên có chút nghiêng ngả, cô ngả vào người Ma Kết không biết là cố ý hay vô ý rồi lấy chiếc nhẫn vàng làm rách một đường trên tay Ma Kết. Chưa kịp vui mừng thì nó đã nhanh chóng liền lại và chỉ lưu lại một giọt máu rơi xuống chân cô.

Ngước lên nhìn, Song Ngư thấy Ma Kết phừng phừng lửa giận, đôi mắt hơi trợn lên như hận không thể bóp chết cô. Song Ngư định cười nhưng lại không cười nổi và thế là đôi chân biến lại thành đuôi cá, Song Ngư ngã xuống sàn, khóc lóc.

"Đưa...hức...đưa ta về nhà...hức...ta muốn về nhà...hu hu hu."

Không biết Ma Kết nghĩ gì, có lẽ là thấy phiền vì thái độ của Song Ngư nên dùng động tác cũ, dùng ngón cái cậy chiếc răng nanh bằng bạc giấu trên vành nhẫn, rạch một đường ở tay rồi điều khiển máu hoá thành cái hồ khá rộng. Sắc mặt cậu đã nhợt nay càng nhợt hơn do mất nhiều máu, mồ hôi đẫm trên trán. Sau đó cậu dời nước từ hồ kia qua chiếc hồ làm bằng máu của cậu. Song Ngư vui mừng định trèo vào hồ thì Ma Kết ngã xuống, mệt mỏi dựa lưng vào tường.

"Ta...ta muốn nước đầy hồ."

Dù là nước có, bể rộng hơn nhưng mực nước không đủ bao phủ lấy cô. Ma Kết hé mắt, mệt mỏi đáp.

"Chút nữa."

Giọng của cậu không lớn và lạnh nhạt như lúc trước nữa, chỉ nhỏ nhẹ thều thào và đầy mệt mỏi. Song Ngư vịn tay vào thành hồ bằng máu Ma Kết vừa tạo ra một lúc, rồi bò lại gần cậu. Song Ngư dùng tay giữ vai Ma Kết, sắc mặt có chút ngượng. Ma Kết thì khá khó chịu, có vẻ cậu không thích người khác chạm vào mình. Bỗng dưng Song Ngư cắn lưỡi, rồi cúi xuống hôn Ma Kết.

Đến Ma Kết cũng không ngờ được tình huống này, cậu ngạc nhiên đến độ mắt mở to ra, gương mặt lạnh lùng bỗng hiện lên vài phần lúng túng nhưng sau đó lại trở nên khá hưởng thụ. Tuy không nhiều nhưng máu Song Ngư thật sự rất ngon, rất ngọt và rất dễ gây nghiện. Ma Kết rời khỏi môi Song Ngư khi lưỡi cô không còn chảy máu nữa, cậu vòng một tay qua eo cô giữ chặt, một tay giữ đầu cô, miệng không ngần ngại đưa lại gần chiếc cổ mà cắn.

"A." Song Ngư bất ngờ khẽ la lên một tiếng nhỏ, sau đó thì cắn môi chịu đựng. Cái cảm giác máu mình bị hút ra ngoài có chút sợ hãi, sợ đến nỗi cả người Song Ngư nóng bừng lên, tim như đánh trống trong lồng ngực. Một lúc sau thì Song Ngư dần mất đi ý thức, mọi thứ có chút mờ ảo.

Ma Kết uống đủ lượng máu thì thả Song Ngư ra, vết thương liền nhanh chóng liền lại. Cửa phòng đột ngột mở ra, Song Ngư cũng ngất đi. Song Tử nhìn Song Ngư đang bất tỉnh, rồi lại nhìn vết máu trên miệng Ma Kết, ánh mắt cậu có chút không vui. Song Tử lạnh nhạt nhìn Ma Kết, cao ngạo cất tiếng.

"Ta cần một lời giải thích."

"Thần..." Ma Kết quỳ một gối xuống, cúi đầu không dám nhìn thẳng Song Tử, cũng không biết nên giải thích thế nào.

"Ta kêu ngươi trông coi nàng, không kêu ngươi uống máu nàng." Giọng Song Tử có vài phần tức giận. Ma Kết không biết nói gì, chỉ biết cúi đầu tạ lỗi.

"Thần thật sự xin lỗi. Là do thần không ý thức được."

"Phơi nắng ba ngày."

"Vâng."

Song Tử nói xong liền phất áo choàng rời đi, Ma Kết vẫn quỳ ở đó, dù cho Song Tử không còn ở đó nữa.

Trong khu rừng Tiên, Sư Tử đang nhìn ra xa xăm, nhìn về hướng biên giới Elf và Con Người bằng đôi mắt dịu dàng, môi bất giác nở nụ cười.

"Chào." Bỗng dưng Kim Ngưu xuất hiện khiến Sư Tử giật mình ngã ra sau, định nổi cáu thì Sư Tử phát hiện cánh của Kim Ngưu màu tím.

"Ngươi thuộc dòng hiếm sao?"

"À, cái này tôi chưa nói sao? Tôi thuộc dòng Elf Pousland." Kim Ngưu nhìn cánh của mình, sau đó mới vui vẻ giới thiệu.

"Pousland sao? Ta nghe nói dòng đó chỉ còn lại một người. Không ngờ lại là ngươi." Sư Tử có chút thích thú, nhìn cánh của Kim Ngưu.

"Thôi bỏ qua đi. Cậu cũng không nói cho tôi cậu là quý tộc. Hay tôi nên xưng là thần và hô ngài cho hợp nhỉ?" Kim Ngưu nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ.

"Không sao, không cần phiền phức. Ngươi tới là có việc gì?" Sư Tử chợt nhớ ra hỏi.

"À, tôi đang định rủ cậu sang bên nhà người bạn con người của tôi. Cậu ấy bảo nhà có thêm một vị khách, tôi khá tò mò nên muốn qua xem." Kim Ngưu bay lại gần cửa sổ nói nhỏ vừa đủ cho Sư Tử nghe.

"Điên à. Con Người tuy yếu nhưng vũ khí của bọn họ không đùa được đâu. Ta vừa nghe được bọn họ chế ra cái kết giới gì đó trên toàn lãnh thổ, có thể phát hiện ra những người không phải Con Người. Chúng ta sẽ bị bắt đó, sẽ có chiến tranh đấy." Sư Tử kinh ngạc quát nhỏ Kim Ngưu.

"Ui giời, hơi đâu mà tin mấy lời đồn nhảm nhí. Bọn họ còn chưa giao lưu với nhau thì làm sao biết được là thật hay giả. Với lại cũng chả ai rảnh hơi đâu mà xâm nhập vào lãnh thổ của tộc khác." Kim Ngưu cười cười phẩy phẩy tay bác bỏ ý kiến, vẻ mặt có chút khinh thường mấy lời đồn.

Sư Tử nhìn Kim Ngưu đầy vẻ nghi ngờ, sau đó cất tiếng hỏi. "Bao giờ đi?"

"Ngày..." Kim Ngưu chưa kịp trả lời thì cánh cô bỗng dưng biến mất và cô bắt đầu rơi tự do với gương mặt ngạc nhiên rất chi là khôi hài. Cố lấy hai tay vẫy vẫy nhưng vô ích, Kim Ngưu chỉ để lại một tiếng hét thất thanh.

"MAIIIII ÁAAAAAAAAAA!!"

"Ai đấy?" Tiếng binh lính canh gác vang lên, Kim Ngưu cắn răng chịu đau, vẫy vẫy tay chào Sư Tử rồi nhanh chóng chuồn mất. Tuy nhà Sư Tử ở trên một cây khá cao, tầm trăm mét nhưng có vẻ Kim Ngưu không đau lắm, vì cô còn chạy được và chạy rất nhanh là đằng khác.

Sư Tử quan sát Kim Ngưu đầy lo lắng rồi bất giác nở nụ cười.

Gương mặt Sư Tử có chút không vui, nói đúng hơn là tức giận. Kim Ngưu thì lo sợ núp đằng sau Nhân Mã. Gương mặt Nhân Mã cũng khó coi không kém, bên cạnh còn có Bảo Bình và Xử Nữ đang che kín người bằng một chiếc áo choàng.

"Ai nói sẽ không bị phát hiện? Ai nói nó là tin đồn nhảm? HẢ??" Sư Tử gần như hét lên bên tai Kim Ngưu khiến cô có chút sợ hãi kéo kéo Nhân Mã lại gần mình.

"Tôi...tôi không nghĩ nó là thật."

Sư Tử phừng phừng lửa giận lườm liếc Kim Ngưu. Hiện cả bọn đang trong một cỗ xe không mấy sang trọng được làm bằng những song sắt, tay bị còng lại.

Quay trở lại một lúc trước.

Sáng sớm, Kim Ngưu và Sư Tử đúng hẹn gặp nhau ở bìa rừng, những gốc cây bìa rừng có kích thước bình thường, khác với những cây cổ thụ to và cao ở sâu bên trong khu rừng. Sư Tử nhìn đồng cỏ bao la trước mặt, vẫn còn chút lo lắng hỏi.

"Ổn chứ?"

"Dĩ nhiên. Làm sao mà bị phát hiện được. Tin tôi đi, cái máy hay cái thiết bị gì gì đó không có thật đâu. Lời đồn chỉ là lời đồn thôi." Kim Ngưu chắc chắn vỗ vỗ vai Sư Tử.

Cả hai trùm kín người bằng một chiếc áo choàng, chậm rãi bước đi đến nhà Nhân Mã.

"Đây...đây là nhà người bạn mà ngươi nói sao?" Nhìn ngôi nhà gỗ quen thuộc, Sư Tử có biểu cảm khá khó nói hỏi.

"Ừm." Kim Ngưu gật đầu rồi gõ cửa.

Vẫn còn khá sớm nên Bảo Bình vẫn chưa ra chợ, tầm chiều chiều cậu mới đi. Bây giờ chỉ gần trưa. Bảo Bình ra mở cửa, Kim Ngưu cởi áo choàng ra, nở nụ cười.

"Chào."

"Kim Ngưu! Đây là..." Bảo Bình cũng có chút vui vẻ tiếp đón Kim Ngưu sau đó quay sang nhìn Sư Tử dè chừng. Sư Tử có chút chạnh lòng, cởi mũ áo choàng ra nói.

"Là ta."

"Sư Tử!" Bảo Bình kinh ngạc thốt lên.

"Hai người quen nhau sao? Vậy thì khoẻ, đỡ phải giới thiệu." Kim Ngưu ngạc nhiên nhìn Bảo Bình và Sư Tử sau đó tự nhiên đi vào bên trong như nhà của mình. Sư Tử cũng đi theo vào sau.

Nhân Mã đang dọn cơm trưa, Xử Nữ đã ngồi sẵn vào bàn đợi. Thấy Kim Ngưu và Sư Tử, Xử Nữ có chút đề phòng. Cô có vẻ ngạc nhiên hơn khi bọn họ dám để nguyên hình dạng mà đi vào lãnh thổ của tộc nhân khác.

"Haizz. Đi bộ mệt thật đấy." Kim Ngưu tự nhiên ngả người ra chiếc ghế gỗ dài, thở phào một tiếng.

"Sao hai người không cải trang một chút? Bên chúng tôi vừa chế tạo ra được Ketsukai, có thể phát hiện ra người ngoại tộc đó." Bảo Bình nhíu mày lo lắng nói.

"Hả? Nó có thật sao?" Kim Ngưu đang nằm thì bỗng nhiên ngồi bật dậy như cái lò xo. Sư Tử vừa cởi áo choàng ra, chưa kịp để xuống thì liền khựng người.

"Đương nhiên." Sau tiếng khẳng định của Bảo Bình, cửa nhà bị đẩy mạnh ra, một toáng binh lính xông vào, còng tay tất cả lại. Mọi thứ xảy ra nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng gì. Đến lúc lên xe ngục rồi mới ý thức được bản thân bị bắt. Xử Nữ nhanh tay với lấy cái áo choàng của Sư Tử khoác lên người, che kín toàn thân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net