Chiêu dung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nương bớt giận"

"hừ! cút ra ngoài"

Tâm trạng của Triệu quý phi không thể nào tốt được, hoàng thượng đến Trường Lạc cung đầu tiên khiến Triệu quý phi như bị đã kích, từ bao giờ Viên Hy cung đã không còn là lựa chọn đầu tiên của hoàng thượng rồi? trước giờ hoàng thượng luôn sủng ái nàng nhất, quan tâm nàng nhất, đến Viên Hy cung của nàng nhiều nhất cơ mà.

"chắc chắn là do tiện nhân Thuần chiêu dung kia đã quyến rũ hoàng thượng!"

Triệu quý phi nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lộ ra tia ghen ghét điên cuồng.

Ly Hoa cung, Đức phi ngồi trước bàn trang điểm cho cung nữ tháo trang sức trên đầu mình, nhìn dung nhan xinh đẹp trong gương, ánh mắt mờ mịt hỏi cung nữ sau lưng

"chẳng lẽ bổn cung đã già rồi sao? đã không còn như xưa nên hoàng thượng không còn thích ta nữa rồi"

"nương nương ngài đường nói như vậy, nương nương xinh đẹp như hoa, sao có thể già chứ, người bất quá chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi"

"đúng vậy, bổn cung chỉ mới hai mươi ba tuổi mà thôi, vẫn chưa già cơ mà, nhưng vì sau hoàng thượng vẫn không đến, đã hơn nữa năm rồi hoàng thượng không có lật thẻ của Ly Hoa cung"

"nương nương, hoàng thượng vẫn thường xuyên đến thăm người mà"

Nghe cung nữ nói vậy, sắc mặt Đức phi liền trầm xuống, tức giận nói

"còn không phải là đến thăm nghiệt chủng kia hay sao, Hừ! chỉ nhắc đến nghiệt chủng đó ta liền tức giận"

"nương nương, người đừng như vậy, đại hoàng tử dù sao cũng được nuôi dưỡng dưới gối ngài, có đại hoàng tử không ai dám đặc chủ ý đến ngài"

"ngu ngốc, ngươi thì biết cái gì, nếu không phải có đồ què chân vô dụng đó, tam hoàng tử đến lượt Thuần chiêu dung kia tiếp nhận sao"

"nhưng mà nương nương ... không phải giao tam hoàng tử cho Thuần chiêu dung là di ngôn của Tĩnh Huệ quý phi sao?"

"di ngôn thì sao chứ, có nghe theo hay không đều phải xem thái độ của hoàng thượng, hoàng thượng chẳng qua là không muốn tam hoàng tử lọt vào tay Tô Triệu hai nhà, ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ quan tâm đến di ngôn gì đó của Hà Thanh Mai sao?! hừ! nếu bổn cung không có nghiệt chủng đó, người hoàng thượng chọn lựa nuôi dưỡng tam hoàng tử nhất định không ai khác ngoài bổn cung"

Càng nói Đức phi trong lòng càng nghẹn khuất, cung nữ kia cũng không dám nói gì nữa, nhưng trong lòng lại cảm thán không thôi, Đức phi thật sự là càng lớn càng hồ đồ, Đức phi sớm đã thất sủng, phải nói là từ sau khi mẹ đẻ của đại hoàng tử qua đời thì Đức phi đã thất sủng rồi, sở dĩ nàng còn có thể ngồi vững vàng được vị trí Đức phi không chút lung lay tất cả đều là vì hoàng thượng niệm tình đại hoàng tử mà thôi, không thấy Lưu phi kia, hoàng thượng chỉ cần nói một câu liền bị giáng xuống làm tiệp dư sao, nếu Lưu phi có một hoàng tử như Đức phi thì đã không có kết cục như thế.

Dù nghĩ vậy nhưng cung nữ này cũng không dại dột gì nói ra, Triệu quý phi nổi tiếng kiêu ngạo hung ác nhưng không ai biết vị Đức phi nhìn như đoan trang mảnh mai này cũng tàn nhẫn ác độc không kém đâu, nàng còn chưa muốn chết a.

....

Hoàng hậu ngồi cạnh giường liên tục dùng tay dỗ dành một đứa nhỏ chừng bốn năm tuổi, đứa nhỏ này nước da trắng nõn, dung mạo cũng rất đáng yêu nhưng dáng vóc của nó nhìn rất là gầy yếu, sắc mặt không được hồng hào như những đứa bé khác. Đứa nhỏ này không ai khác chính là nhị hoàng tử Tiêu Minh con thân sinh của hoàng hậu, nhìn gương mặt non nớt chìm vào giấc ngủ trông càng thêm hồn nhiên, Hoàng hậu nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Minh Nhi ngủ ngoan, mau mau khôn lớn, mẫu hậu thề, dù bọn họ có sinh ra bao nhiêu thì ngươi vẫn là đứa nhỏ tôn quý nhất của Nam Tề, không ai có thể vượt qua ngươi"

(Góc tâm sự nhỏ: mọi người thấy truyện của mình như thế nào? dù thích hay không thích cũng xin hãy cho chút phản ứng để tác giả có động lực mà tiếp tục, chỉ vài dòng cmt thôi mà, tác giả chỉ muốn được quan tâm thôi, thân!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cungdau