Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dẫn Nguyên Họa đi tới phòng làm việc của Từ Tử Kỳ, gõ cửa một cái.

"Vào đi."

Nguyên Họa nghe được thanh âm của Từ Tử Kỳ thì tức muốn chết, nếu không phải tại cô ta thì mình có thể bị chị A Hoài bắt đến dạy dỗ một trận sao?

Đi làm cũng không kêu mình theo, sớm biết như vậy thì sẽ không thương cảm, lúc sáng sớm mình đã đi làm rồi.

Lại nghĩ tới chân của Từ Tử Kỳ, thầm mắng một câu: "Thực sự là nữ nhân liều mạng, chân đã trật cũng không chịu ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút." Nguyên Họa ngược lại cũng một phát hiện mình quan tâm có hơi quá với Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ nhìn A Hoài dẫn Nguyên Họa vào thì liền sửng sốt, không phải người này còn đang nhà nàng ngủ sao, thế nào nhanh như vậy đã tới rồi.

Xem ra mặt mũi rõ ràng là đang tức giận, hơn nữa cơn giận rõ ràng hướng về phía mình.

A Hoài thấp thỏm bất an nhìn Từ Tử Kỳ nói: "Tổng giám đốc, Nguyên Họa tới."

"Ừ, tôi đã biết. Cô đi ra ngoài đi." Từ Tử Kỳ nghe A Hoài nói, ánh mắt lại nhìn Nguyên Họa.

"Tổng Giám đốc, Nguyên Họa không phải cố ý đi muộn." A Hoài nhìn Từ Tử Kỳ còn đang lo nhìn chằm chằm Nguyên Họa, cho rằng Từ Tử Kỳ muốn đuổi Nguyên Họa đi, vội vàng giải thích.

Cô tuy rằng bị Nguyên Họa chọc giận muốn chết, hai ngày đi làm, nàng liền muộn hai ngày. Thế nhưng cũng không muốn Nguyên Họa bị đuổi, Nguyên Họa ở trong mắt nàng giống như đứa em gái nhỏ trong nhà, phải bảo vệ thật tốt.

"Ừ, tôi biết." Từ Tử Kỳ nhàn nhạt nói, cô có thể không biết sao, cô và Nguyên Họa ở chung cả một ngày. Nàng vì sao muộn trong lòng cô biết rõ nhất.

"Vâng. Tôi ra ngoài trước." A Hoài xoay người nhìn thoáng qua Nguyên Họa, biểu tình giống như đang nói, em tự cầu phúc nha, chị không giúp được.

"Cô tại sao không gọi tôi?" Nguyên Họa nhìn A Hoài đã đi ra mới mở miệng hỏi, trong giọng nói đều là giận dữ bất mãn.

"Tôi thấy cô đang ngủ, nên không gọi cô." Từ Tử Kỳ cũng tốt bụng giải thích.

"Cô, cô không được đuổi tôi nha." Nguyên Họa lúc này chỉ quan tâm người ta có đuổi nàng hay không.

"Sẽ không. Cô yên tâm đi, nếu tới rồi thì giúp tôi xử lý văn kiện đi, bàn làm việc ngoài cửa là của cô." Từ Tử Kỳ lại bắt đầu cúi đầu xử lý văn kiện.

"Ồ." Nguyên Họa nhìn thoáng qua Từ Tử Kỳ đang cúi đầu, cảm thấy không thú vị liền đi ra ngoài.

Đi tới bàn làm việc của mình, sắp xếp lại một chút, phân loại văn kiện trên bàn, mới nghiêm túc bắt đầu xử lý công việc, kỳ thực Nguyên Họa cũng rất có thiên phú kinh doanh, nàng nhìn một chút phương án hợp tác cùng Lý thị, phát hiện có rất nhiều chỗ có vấn đề, lại đi vào phòng làm việc Từ Tử Kỳ.

Gõ cửa liền đi vào, Từ Tử Kỳ rất hứng thú nhìn Nguyên Họa, Nguyên Họa nói cho Từ Tử Kỳ những vấn đề mình vừa nghiên cứu phát hiện. Vấn đề lớn nhất là tài chính lưu động, Từ thị có năng lực chi trả một khoản tiền khổng lồ như thế, nhưng mà như vậy thì những nghiệp vụ khác phải đình chỉ một thời gian, đây là được một mất mười.

Mặc dù bây giờ kinh doanh bất động sản tuyệt đối sẽ không lỗ vốn, thế nhưng hiện nay bất động sản trong nước đều được nhà nước kiểm soát, nếu như trong thời gian ngắn không thu hồi vốn thì những sản nghiệp khác nhất định sẽ phải đình trệ. Nói cách khác nếu như công trình lần này xảy ra vấn đề, Từ thị sẽ đối mặt vấn đề rất lớn, thật không đáng.

Từ Tử Kỳ nhìn thoáng qua Nguyên Họa, cũng hiểu được nàng phân tích rất có lý, ngược lại mình cũng không nghĩ tới mặt lợi mặt hại này, hôm nay được Nguyên Họa phân tích mới phát hiện ra quan hệ lợi-hại trong đó. Nghĩ sâu xa một chút, mới quyết định trước tạm dừng phương án hợp tác này.

"Ừ, vậy trước tiên cô tạm dừng phương án hợp tác này." Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa nói, cô phát hiện Nguyên Họa thực sự là càng nhìn càng đáng yêu, trước đây hiểu lầm nàng chưa thành niên thật đúng là không sai, đến hôm nay nhìn thế nào cũng thấy không giống như một người trưởng thành a, mặt con nít, vóc dáng nho nhỏ. Thật là đáng yêu, nếu không phải Từ đại tiểu người ta thư định lực tốt, chắc đã sớm nhào tới xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Họa người ta.

Nguyên Họa cũng không biết mĩ nữ lão tổng của nàng hiện tại suy nghĩ cái gì, rời khỏi phòng lại bắt đầu làm việc.

Thật vất vả chờ đến giờ tan tầm, sắp xếp lại văn kiện. Cầm lấy túi vừa định rời đi, điện thoại của Từ Tử Kỳ liền gọi tới, Nguyên Họa bất đắc dĩ nhấc điện thoại công ty nói "Tổng Giám đốc cô còn việc gì dặn dò sao?"

"Cô vào phòng làm việc của tôi." Từ Tử Kỳ nhàn nhạt nói, nói xong cúp điện thoại.

"Thế nhưng sắp tan sở... Bíp bíp..." Nguyên Họa còn muốn nói gì, đầu điện thoại bên kia đã truyền đến âm thanh máy bận.

Nguyên Họa không thể làm gì khác hơn là ủ rũ cúi đầu đi về phía phòng làm việc của Từ Tử Kỳ.

"Từ Tổng, cô tìm tôi có chuyện gì?" Gương mặt Nguyên Họa đau khổ đi tới trước bàn Từ Tử Kỳ hỏi.

Từ Tử Kỳ nhìn thoáng qua Nguyên Họa, nhìn lại đồng hồ. Vừa vặn tan tầm. Đứng dậy nói: "Đưa tôi về nhà."

"A, cái gì? Đưa cô về nhà, mắc gì? Tôi không làm!" Nguyên Họa lập tức cự tuyệt nói, nàng không bao giờ muốn tìm rước họa vào thân nữa. Ngẫm lại từ lúc cuộc đời mình liên quan đến Từ Tử Kỳ đều không trải qua một ngày yên ổn.

"Vì tôi là cấp trên của cô a, chân tôi bị thương, Cô làm cấp dưới không nên đưa tôi về nhà sao?" Từ Tử Kỳ cũng không nghĩ có thể đưa ra một lý do hợp lý đến vậy.

Nguyên Họa há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng nói không nên lời.

Thật sự là nàng hoàn toàn cúi đầu rạp đất phục tùng lời nói của sếp mĩ nữ a! Đức mẹ Maria cũng không vĩ đại như vậy.

"Bây giờ là lúc tan tầm, cô không phải cấp trên của tôi. Tôi vì sao phải đưa cô về nhà a, hơn nữa sao cô không kêu người khác đưa cho cô a. Tôi không làm, đánh chết cũng không làm!" Nguyên Họa thà chết chứ không chịu khuất phục mà kêu lên.

Đương nhiên cuối cùng vẫn là sếp mĩ nữ ra tay mới đành chịu anh dũng hi sinh.

Lúc Nguyên Họa đi ra khỏi cao ốc Từ thị, khuôn mặt nhỏ nhắn a, nhăn thành bánh bao thịt, một đám mây đen lơ lửng ở trên đầu.

Vẫy một chiếc xe, một mực cung kính mời Từ Tử Kỳ lên, vừa muốn lui đi. Mĩ nữ lên tiếng: "Lên xe."

Nguyên Họa ai oán, hết sức đau khổ mà lên xe, cùng Từ Tử Kỳ về tới chỗ ở xa hoa của cô. Xuống xe đỡ mĩ nữ đi vào thang máy, lại bắt đầu choáng váng.

Từ Tử Kỳ cẩn thận tỉ mỉ phát hiện, chỉ cần Nguyên Họa vừa bước vào thang máy cả người sẽ trở nên khó chịu, sắc mặt đều tái nhợt.

Ra khỏi thang máy, Từ Tử Kỳ mới hỏi: "Cô choáng thang máy?"

"Ừ." Nguyên Họa bực bội trả lời. Tuy rằng gần đây số lần đi thang máy không ít, cũng thích ứng được một chút, nhưng mà vẫn còn choáng váng.

Từ Tử Kỳ cũng không nói nữa, lấy chìa khóa trong túi xách ra mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net