Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Họa chạy đến toilet tát nước lạnh vào mặt mình, để cho khuôn mặt đang nóng của mình hạ nhiệt một chút. Nhìn gương xem đi xem lại một hồi, thở mấy hơi mới đi ra ngoài.

Tiêu Tiểu Dao nhìn Nguyên Họa, trong mắt ý cười càng đậm, cho dù là ngu ngốc cũng nhìn ra được, nàng bây giờ tâm tình rất tốt, tự nhiên những người đến bắt chuyện cũng nhiều hơn, mĩ nữ tới chỗ nào cũng đều được ngưỡng mộ, trong buổi tiệc này đa số người đều vây quanh nàng và Từ Tử Kỳ, những cô gái khác nhìn thấy đều phải ganh tỵ, nhưng mà tim của hai người đều đặt hết trên người Nguyên Họa bé bỏng rồi.

Nguyên Họa nhìn thấy hai người mình quen biết đều bị nam nhân vây quanh, đi ra khỏi hội trường, ra bên ngoài quảng trường hóng gió một chút.

Từ Tử Kỳ thấy Nguyên Họa đi ra ngoài, cũng theo sau ra ngoài. Từ Tử Kỳ đi tới bên cạnh Nguyên Họa cùng Nguyên Họa sóng vai đứng với nhau, bản thân Nguyên Họa không cao, Từ Tử Kỳ hiện tại còn mang giày cao gót, đương nhiên cao hơn Nguyên Họa hơn một cái đầu. Cho nên mỗi lúc Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ, đều phải ngửa đầu, có chút khổ sở, đặc biệt là cự ly gần như vậy, chỉ số ngửa cổ lại càng lớn.

"Từ tổng, sao cô ra đây?" Nguyên Họa ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.

Từ Tử Kỳ không nhìn về phía Nguyên Họa, tầm nhìn vẫn hướng về phía trước, trả lời: "Bên trong có chút buồn bực, đi ra hóng gió một chút."

Nguyên Họa nhìn theo ánh mắt của Từ Tử Kỳ, nhìn về phía trước, thấy một đám người ở cách đó không xa đang trượt patin, Nguyên Họa không có chơi trò này, nhưng luôn cảm thấy những người này chơi rất vui vẻ, có thể nhìn ra được trên mặt dào dạt vui vẻ.

Nguyên Họa kéo tay của Từ Tử Kỳ, chạy về phía trước, cũng không để ý tới người ta hiện tại đang mang giày cao gót 10 phân.

Tổng công ty công trình Vạn Lý ngay bờ sông, Nguyên Họa lôi kéo Từ Tử Kỳ chạy đến bờ sông, phong cảnh rất tốt, Nguyên Họa cười nói với Từ Tử Kỳ: "Từ tổng, cô chờ tôi một chút, lập tức quay lại, đừng đi đâu."

Từ Tử Kỳ có chút bất đắc dĩ, Nguyên Họa này tại sao lần nào cũng bỏ lại một mĩ nữ như cô chứ? Nhưng vẫn nghe lời gật đầu với Nguyên Họa.

Nguyên Họa nhe răng cười với Từ Tử Kỳ, chạy đến chỗ bán đồ nướng trên quảng trường, mua rất nhiều đồ nướng, lại mua thêm mấy lon bia. Mới ung dung đi đến bên cạnh Từ Tử Kỳ..

"Từ tổng, đến, ăn đi." Nguyên Họa đưa mấy món nướng vừa mua được cho Từ Tử Kỳ nói.

Từ Tử Kỳ cầm lấy nói tiếng cảm ơn thì ăn.

Nguyên Họa cầm đồ nướng, nâng bia lên uống một ngụm lớn, thở mạnh một hơi, mới phát hiện Từ Tử Kỳ đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng. Xấu hổ cười một cái nó:i "Từ tổng, cuộc sống của tôi hơi tự do một chút, cô cũng đừng để ý, tôi chính là người như vậy, ha ha..."

Từ Tử Kỳ không trả lời, học bộ dáng Nguyên Họa cũng uống một ngụm to, sau đó thở ra một hơi thật dài.

Nguyên Họa cười to lên, chỉ vào Từ Tử Kỳ nói: "Từ tổng, hình tượng mĩ nữ của chị đừng nên học tôi thì tốt hơn, thật khó coi."

Từ Tử Kỳ có chút ngượng ngùng mà nhìn Nguyên Họa, sau đó cũng thoải mái cười to với Nguyên Họa.

Hai người ở bờ sông chậm rãi nói chuyện, nói đến chuyện buồn cười thì cất tiếng cười to. Tiếng cười vui vẻ của hai người cũng vang lên thong dong khắp bờ sông.

Tiu Tiểu Dao lúc đi ra không gặp Nguyên Họa, có chút mất mát, lúc nãy cũng quên hỏi Nguyên Họa cách liên lạc, cũng may còn biết Nguyên Họa làm việc ở Từ thị. Khóe miệng hơi có chút giơ lên, Nguyên Họa cậu nhất định sẽ thuộc về Tiêu Tiểu Dao mình. Mới điều khiển xe, nghênh ngang mà đi.

Nguyên Họa và Từ Tử Kỳ hai người ở bờ sông ngồi thật lâu, mới trở lại công ty công trình Vạn Lý, buổi tiệc cũng vừa lúc kết thúc.

Nguyên Họa uống hơi nhiều, cước bộ có chút bất ổn, trên đường trở về đều là do Từ Tử Kỳ đỡ.

Sau khi trở lại khách sạn, Từ Tử Kỳ đỡ Nguyên Họa trở về phòng, giúp Nguyên Họa lau mặt, mới vừa định đứng dậy trở về phòng của mình đã bị Nguyên Họa nắm không buông, Nguyên Họa uống đến ngu ngốc, căn bản không biết để chiếu cố nàng, Từ Tử Kỳ mất bao nhiêu công sức, còn vô tâm vô phế không chịu buông tay, ép buộc người ta cùng nàng ngủ.

Từ Tử Kỳ thật sự là quá mệt mỏi, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lên giường nằm ở bên cạnh Nguyên Họa, cũng may giường khách sạn này là giường đôi.

Nguyên Họa cười hì hì ôm lấy thân thể Từ Tử Kỳ mà cọ, lúc này tuyệt đối không quên chiếm tiện nghi*, một tay ôm thân thể mảnh mai của người ta, tay khác thì nắm tay người kia, còn cọ cọ lên cổ Từ Tử Kỳ.

*lợi dụng

Hơi thở nóng ấm làm toàn thân Từ Tử Kỳ đều trở nên đặc biệt mẫn cảm, Nguyên Họa không biết động tác vô ý thức của mình thiếu chút bộc phát dục vọng của Từ đại mĩ nữ người.

Từ Tử Kỳ đẩy Nguyên Họa ra một chút, điều chỉnh tư thế ngủ của hai người, mới thở dài một hơi, cự ly gần như vậy mà nhìn khuôn mặt non nớt của Nguyên Họa, tay cũng bất tri bất giác mà sờ lên, Nguyên Họa nhíu mày, vung tay lên nắm lấy thứ trên mặt làm nàng ngứa ngáy.

Thân thể Từ Tử Kỳ run lên, nhưng không rút tay của mình ra, để Nguyên Họa tùy ý nắm lấy, tay của Nguyên Họa rất mịn, hơn nữa rất ấm áp, làm Từ Tử Kỳ cảm thấy an lòng bội phần, chăm chú nhìn vào dung mạo của Nguyên Họa, nặng nề mà ngủ.

Lúc Nguyên Họa tỉnh lại, nhức đầu chịu không nổi, lúc cảm giác thân thể của mình bị vật gì đè ép, trong lòng cả kinh, sau khi mở mắt ra thấy Từ Tử Kỳ thì hoảng hốt.

Sợ hãi, tuyệt đối là sợ hãi, mẹ ơi, ai tới nói cho nàng biết vì sao Từ đại mĩ nữ cùng nàng ngủ ở trên một cái giường, hoàn toàn quên tình huống tối hôm qua lúc mình say rượu đã nắm người ta không chịu buông. Lập tức kiểm tra lại áo quần trên người mình, còn là đồ tối hôm qua mới thở dài một hơi.

Cẩn thận lấy tay của Từ Tử Kỳ ra, đang muốn xoay người rời đi, tay của Từ Tử Kỳ lập tức hướng tới Nguyên Họa, ôm nàng vào trong lòng.

Nguyên Họa muốn khóc, cực kỳ muốn khóc, dời tay của Từ đại mĩ nữ đi, lập lại vài lần, mỗi lần sắp đi thì lại bị ôm trở về.

Nguyên Họa ai oán trừng mắt nhìn Từ Tử Kỳ, lúc này nàng cho rằng là Từ Tử Kỳ cố ý.

Thở dài một hơi, bắt đầu chú ý vẻ mặt lúc ngủ của Từ Tử Kỳ. Từ Tử Kỳ ngay cả bây giờ cũng làm cho người ta càng xem càng mê mẫn, khắc sâu mỹ nữ này, Nguyên Họa đúng là nhìn Từ Tử Kỳ thế nào cũng không chán, lúc ngủ thiếu đi khí thế nữ vương hằng ngày, đường cong trên mặt trở nên dịu dàng dị thường, còn hơn so với lúc Từ Tử Kỳ tỉnh, lúc này cô sinh ra một phần điềm tĩnh, dịu dàng.

Nguyên Họa thích bộ dạng này của Từ Tử Kỳ, không có một chút giả tạo. Dần dần si mê, nhìn thấy lông mi Từ Tử Kỳ rung động, Nguyên Họa không tình nguyện thu hồi ánh mắt lưu luyến của mình.

Lúc Từ Tử Kỳ mở mắt ra, Nguyên Họa bèn nhắm mắt lại giả bộ ngủ, vì bầu không khí lúc này thật sự có chút xấu hổ, cho nên giả bộ ngủ có vẻ sáng suốt.

Từ Tử Kỳ nhẹ nhàng mà ngồi dậy, cúi người xuống cho Nguyên Họa còn đang giả bộ ngủ một nụ hôn buổi sáng, nhẹ nhàng dừng ở trên trán Nguyên Họa. Rón rén rời giường ra khỏi phòng.

Nguyên Họa cảm giác được đôi môi ấm áp của Từ Tử Kỳ dừng ở trên trán của mình, trong lòng cả kinh, nghi hoặc từ trong lòng hiện lên. Nhưng vẫn thành thật giả bộ ngủ, mãi đến khi nghe được tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, mới mở mắt ra, nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên một chút đăm chiêu.

Trên đường trở về, Nguyên Họa không nói câu nào với Từ Tử Kỳ, bầu không khí trở nên khá kỳ dị. Giống như tối hôm qua hai người vui vẻ cũng không phải hai người bọn họ.

Nguyên Họa tích tụ, luôn luôn muốn quên việc buổi sáng của Từ Tử Kỳ, nàng không rõ tại sao Từ Tử Kỳ muốn hôn nàng, dù cho ở trán cũng có chút kỳ quái, nếu chị ta nói là chào hỏi, cũng không cần thiết lúc mình ngủ hôn trộm chứ?

Nguyên Họa không nghĩ ra, thật sự là không nghĩ ra, cuối cùng nghĩ đến đầu óc mơ hồ, nhưng cũng không có can đảm đi hỏi Từ Tử Kỳ, chỉ có thể một mình rối rắm.

Tâm tình Từ Tử Kỳ cũng không tệ lắm, cho dù dọc đường đi, Nguyên Họa chưa nói chuyện với cô, tâm tình của cô vẫn tương đối tốt. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, mặt có chút nóng lên.

Nguyên Họa đương nhiên không biết mĩ nữ một bên có vẻ như chăm chú lái xe lại đang nghĩ đến hành động và lời nói thất lễ lúc say rượu của mình tối hôm qua, nếu không, nhất định sẽ méo mặt, lập tức tìm một cái khe mà trốn.

Hai người yên lặng không nói gì mà về tới Từ thị, Từ Tử Kỳ nói trước tiên đưa Nguyên Họa về nhà, thế nhưng Nguyên Họa nhất định không chịu, cho nên hai người đành cùng nhau đi đến trước công ty.

A Hoài vừa nhìn thấy Nguyên Họa chạy tới thì hỏi hôm qua nàng đi đâu, tại sao một ngày không thấy người.

Nguyên Họa có chút nhăn nhó nói mình và Từ tổng đi công tác, vẻ mặt A Hoài không thể tin nhìn Nguyên Họa, thật không nghĩ tới đứa nhỏ này còn có thể cùng Từ tổng đi công tác.

Hai người nói chuyện một hồi thì trở về vị trí làm việc.

Nguyên Họa đột nhiên rất hối hận mình khoe khoang khỏe mạnh làm gì? Nếu không, hiện tại có thể ở trong phòng trọ của mình nghỉ ngơi một ngày, cuộc sống có bao nhiêu thoải mái a! Nhất định là khi đó mình bị tẩy não rồi.

Cả ngày tâm tình của Từ Tử Kỳ đều đặc biệt tốt, người trong công ty đều cho rằng là bởi vì ký hợp đồng thành công với công trình Vạn Lý mới làm cho Từ tổng lạnh lùng cả ngày đều tươi cười. Nhưng mà ký nhiều hợp đồng trước còn lớn hơn cái này nhiều, tại sao cũng không thấy Từ tổng cười đến hài lòng như hôm nay chứ?

Từ Tử Kỳ không biết dáng vẻ tươi cười của mình hôm nay Nguyên Họa nhìn cũng muốn rung động, huống chi là những người khác chứ?

Nguyên Họa nhìn đồng hồ, cũng sắp tan sở, thì sắp xếp văn kiện rải rác trên bàn, vừa định cầm túi chuồn nhanh, đã bị Từ Tử Kỳ gọi lại.

"Nguyên Họa, cô chờ một chút." Từ Tử Kỳ bước nhanh đi tới bên cạnh Nguyên Họa vẫn còn đang mang vẻ mặt sững sờ. Vỗ vai Nguyên Họa nói: "Ngớ ra làm gì chứ, đi thôi."

Nguyên Họa bĩu môi, có chút buồn bực, nhìn thoáng qua Từ Tử Kỳ, vẫn là chặn thắc mắc của mình lại, theo chân Từ Tử Kỳ đi đến thang máy.

Lúc Từ Từ Tử Kỳ biết Nguyên Họa choáng thang máy, vừa bước vào thang máy thì bước tới gần bên người Nguyên Họa một chút, Nguyên Họa cũng rất tự nhiên nhẹ nhàng dựa vào người Từ Tử Kỳ, như có như không mà chạm vào. Làm cho không khí trong thang máy có chút mờ ám, cũng may trong thang máy cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, coi như có thể giảm bớt bầu không khí như vậy.

Nguyên Họa xuống thang máy thì muốn đi trước, dù sao ở bên cạnh Từ Tử Kỳ làm nàng cảm thấy không khỏi lo lắng và xấu hổ, thậm chí ngay cả tim đập cũng nhanh hơn so với bình thường, cảm giác xa lạ như vậy làm Nguyên Họa cảm thấy sợ sệt.

Nhưng mà trời không chiều lòng người a! Nguyên Họa bi ai, trong lúc nàng muốn chuồn đi, Từ đại mĩ nữ liền mở miệng nói: "Nguyên Họa lần này hợp đồng có thể bàn thuận lợi như vậy, cũng có công lao của cô, tôi mời cô ăn cơm."

Nguyên Họa rất muốn cự tuyệt, nàng thực sự vô cùng muốn cự tuyệt. Thế nhưng đối với ánh mắt tràn đầy hi vọng của mỹ nữ thì không có sức chống cự nói: "Được."

Sau khi nói xong thì hối hận muốn tự sát.

Dùng tốc độ rùa bò đi đến bên cạnh Từ Tử Kỳ, nhất thời lệ rơi đầy mặt. Hận mình không có sức miễn dịch với mĩ nữ, trong lòng hung hăng mắng mình n lần mới tiếp nhận sự thật không thể chối cãi này.

Đến một nhà hàng Tây, Từ Tử Kỳ để Nguyên Họa gọi món, Nguyên Họa nhìn giá cả, mắt cũng muốn rớt ra, má ơi, có tiền cũng không nên lãng phí như vậy a!

Bữa cơm này là tiền lương một tháng làm công vất vả của Nguyên Họa a, nhà tư bản đại gian ác. Nguyên Họa than thở một chút trong lòng, nhưng vẫn vui vẻ gọi món, đồ ăn mắc như vậy cả đời nàng ăn được mấy lần a! Nhân tiện hiện tại có người mời, ăn nhiều một chút, nếu không thì không đáng a! Coi như bồi thường lúc Từ Tử Kỳ xâm phạm nàng nha!

Nguyên Họa da mặt dày, hơn nữa còn không phải dày thường, mĩ nữ hôn nàng nói là xâm phạm nàng, là loại người được tiện nghi còn khoe mã.

Gọi vài món ngon mới ngẩng đầu lên nhìn Từ Tử Kỳ, thấy nụ cười ấm áp của Từ Tử Kỳ, cũng cười sáng lạn với Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ thích bộ dáng cười đến vô tâm như vậy của Nguyên Họa, thích xem má lúm đồng tiền nhàn nhạt của nàng, thích tất cả... của nàng. Từ Tử Kỳ cảm thấy mình cả đời này đều bị Nguyên Họa ăn gắt gao.

Món ăn đưa lên, Nguyên Họa không thèm để ý hình tượng mà ăn nhiều một chút, ở nhà hàng Tây cao cấp như vậy, không thèm để ý hình tượng của mình chút nào.

Từ Tử Kỳ vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, những người khác thấy cảnh tượng này đều cảm thấy có chút quái dị, một cô gái xinh đẹp nâng ly chân dài chậm rãi uống rượu đỏ bên trong, cảnh đẹp cỡ nào a, nhưng mà bạn nhỏ đối diện hoàn toàn phá hủy bức tranh xinh đẹp như thế, trái phải tiến công, miệng nhét đầy thức ăn, còn văng tùm lum, những người xung quanh nhìn thấy khóe miệng không ngừng co giật. Tại sao một mĩ nữ như vậy lại cùng ăn cơm với một kẻ phá hủy không khí như vậy chứ? Chán!

========================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tên tiểu thuyết nên sửa lại, Nguyên Họa tuyệt đối phúc hắc, các ngươi không nên bị bộ dáng đáng yêu bên ngoài của nàng lừa gạt.

Chờ xem nàng gạt được Từ đại mỹ nữ vào tay thì tuyệt đối sẽ biến thành một người khác, đây là chuyện xưa kể về chuyện con cừu nhỏ biến thành đại hôi lang.

Rất gian ác, rất gian ác. Ha ha. .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net