Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Họa cầm điện thoại di động gấp đến độ đi tới đi lui, tại sao mình không xem tin nhắn sớm một chút chứ. Bĩu môi, tiêu rồi, thực sự tiêu thật rồi.

Thời gian cũng qua hai tiếng rồi. Lại nghĩ đến khí thế lúc nổi giận của Từ Tử Kỳ thì run lập cập.

Nguyên Họa cầm lấy cái áo khoác lập tức phóng xuống lầu, tốc độ này đúng là không thể nghi ngờ, làm cho một cụ bà vừa mới lên lầu bị xẹt ngang muốn hoa mắt, lại càng hoảng sợ, cảm thán nói: "Tuổi trẻ bây giờ a!" Dùng thời gian mười mấy giây chạy hết bốn tầng lầu.

Nguyên Họa đi xuống lầu, đập vào mắt chính là chiếc Ferrari màu đỏ của Từ Tử Kỳ, thật chói mắt, muốn không nhìn cũng không được. Bên trong một tiểu khu như vậy, chiếc xe này nhất định là thứ ngoại lai. Có rất nhiều người dừng chân ngó.

Nguyên Họa bước nhanh đi tới bên cạnh chiếc Ferrari, trong lòng không ngừng nguyền rủa sao Từ Tử Kỳ này không biết khiêm tốn một chút chứ.

Chứng kiến Từ Tử Kỳ còn mặc trang phục công sở ngủ gục trên tay lái, trong lòng Nguyên Họa không biết vì sao vừa cảm động vừa đau lòng, còn có một chút yêu thương không rõ vì sao. Gõ gõ cửa kính xe, Nguyên Họa thật sự là không chịu nổi những ánh mắt của đám người kia nhìn mình, giống như xem tiểu tam*, cực kỳ chán ghét. Nàng và Từ tổng là trong sạch nha, hơn nữa làm tiểu tam cũng không đến phiên nàng a!

*tiểu tam: vợ bé

Từ Tử Kỳ bị một chuỗi âm thanh gõ cửa dồn dập đánh thức, mở mắt nhìn ra ngoài cửa xe, thấy được Nguyên Họa. Trong lòng cảm thấy xúc động, Từ Tử Kỳ cô lúc nào thì có bộ dáng chờ người khác như vậy, trong trí nhớ Từ Tử Kỳ cô cũng chỉ có một lần đợi một người bạn tốt 15 phút, không gặp người thì đi. Ngày hôm nay lại vì Nguyên Họa phá lệ, đợi hơn hai giờ, bản thân cũng cảm thấy khó tin.

Từ Tử Kỳ mở cửa xe xuống tới, lại là một mĩ nữ sáng chói, người đang đi trong tiểu khu lúc này đều dừng lại nhìn vị mĩ nữ khí chất này. Ngay cả mấy ông cụ dẫn chó đi dạo cách đó không xa cũng dừng lại.

Nguyên Họa không có thói quen bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, đặc biệt Từ đại mĩ nữ bị người ta nhìn chằm chằm như vậy càng khó chịu. Nhưng Từ đại mỹ nữ người ta đã quen như vậy, không có cảm giác gì.

Nguyên Họa bá đạo mà kéo Từ Tử Kỳ bước nhanh đi lên lầu, để lại mọi người cảm thán.

Từ Tử Kỳ trong lòng cảm thấy ấm áp, cũng tăng thêm lực nắm tay Nguyên Họa.

Nguyên Họa cảm giác được lực trên tay, trong lòng run lên, nhưng mà không suy nghĩ nhiều gì, lôi kéo Từ Tử Kỳ trở lại ổ nhỏ của mình.

"Từ tổng, sao cô lại tới đây, không phải là cùng Lý thiếu gia kia đi ra ngoài ăn cơm sao?" Người của công ty đều gọi đùa Lý Đông Hải là Lý thiếu gia, Nguyên Họa tất nhiên cũng xưng hô như vậy.

"Ai nói tôi và hắn cùng đi ăn cơm a? Thật là." Từ Tử Kỳ có chút căm tức mà nói. Đều do Nguyên Họa cô, nếu không phải tại cô, tôi có thể đến bây giờ còn đói bụng sao?

"Ách... Cô nói có việc không phải là có hẹn với hắn sao?" Nguyên Họa sợ hãi mà hỏi. Nếu như không phải vậy, không phải mình trách oan Từ Tử Kỳ sao, về đến nhà còn mắng chị ta nửa ngày, aiz...

"Không phải." Từ Tử Kỳ khẳng định trả lời.

Nguyên Họa buồn rầu, thật đúng mình trách oan Từ đại mĩ nữ.

Nguyên Họa phát hiện mình đụng đến việc gì có liên quan đến Từ đại mĩ nữ thì đặc biệt trở nên không bình tĩnh, còn đặc biệt dễ kích động mà đi vào ngõ cụt. Đây cũng không phải là hiện tượng tốt gì.

"Không phải cô mời tôi ăn cơm sao?" Từ Tử Kỳ cẩn thận hỏi, chỉ sợ Nguyên Họa nói không mời, cô thật sự đói bụng.

"Cô còn chưa ăn?" Nguyên Họa có chút kinh ngạc, tin nhắn ban nãy là sau khi nàng về nhà không lâu, nói cách khác Từ đại mĩ nữ tan việc chưa lâu đã sớm chờ dưới lầu nhà nàng. Nguyên Họa dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn chằm chằm Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ bị nhìn có chút mất tự nhiên nói: "Ừ, chưa."

Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ một hồi lâu, thở dài, đi tới cửa nói: "Đi a, đi ăn cơm, cô còn ngồi ở đó làm gì chứ?" Nguyên Họa buồn rầu, chẳng lẽ còn trông cậy vào mình nấu cơm cho nàng sao?

Từ Tử Kỳ đứng lên bước nhanh theo Nguyên Họa, đi ra cửa.

Lần này là Từ Tử Kỳ chủ động nắm bàn tay nhỏ nhắn của Nguyên Họa, Nguyên Họa trong lòng kinh ngạc một chút, cũng không tránh thoát. Nói thật thì nàng cũng thích cái nắm tay của Từ Tử Kỳ.

Nguyên Họa mang theo Từ Tử Kỳ đi tới một quán nhỏ ven đường, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.

Từ Tử Kỳ luôn cảm thấy ở nơi đông người như vậy ngồi ăn có chút là lạ, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên. Suy nghĩ một chút đây cũng xem như lần đầu tiên các nàng hẹn hò, nụ cười trên mặt làm cho Nguyên Họa si mê hồi lâu. (chời ơi hai chế mê nhau qá zậy ))

Nguyên Họa cũng không biết Từ Tử Kỳ không thích tình cảnh như vậy, phạm vi cuộc sống của hai người vốn không giống nhau, Nguyên Họa thích quán nhỏ bên đường vì nó tiện nghi, quan trọng hơn là mùi vị so với nhà hàng còn tốt hơn, ăn cơm quan trọng là khẩu vị và không khí. Nàng và Từ Kiều, còn có rất nhiều bạn bè bên cạnh đều thích cuộc sống như thế này, cho nên cũng chủ quan cho rằng Từ Tử Kỳ cũng thích.

Từ Tử Kỳ cũng không phải nói không thích, chỉ là không quen. Làm đại tiểu thư Từ thị có khi nào thì ngồi ăn bên đường đâu, chỉ là cô yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi.

Nguyên Họa gọi một bàn đồ ăn, lại sợ Từ Tử Kỳ không thích ăn cay, gọi một bàn món ăn thanh đạm. Chính mình cũng không phát giác đã đối xử với Từ Tử Kỳ tốt hơn rất nhiều.

Từ Tử Kỳ vẻ mặt hạnh phúc mà nhìn Nguyên Họa, Nguyên Họa bị nhìn có chút mất tự nhiên quay đầu, lúng túng nói: "Từ tổng."

Vừa nghe đến tiếng xưng hô Từ tổng này, đôi mi thanh tú của Từ Tử Kỳ nhíu lại, lúc trước không cảm thấy Nguyên Họa kêu như vậy có gì không ổn, bây giờ nghe đến cảm thấy đặc biệt chói tai.

"Sau này em gọi tôi là Tử Kỳ, không cần gọi Từ tổng." Từ Tử Kỳ vẻ mặt thành thật nói với Nguyên Họa.

Nguyên Họa cũng không tiện từ chối ý tốt của nàng, cười nhẹ nói "Được, Tử Kỳ." Lúc kêu ra mới phát hiện mình cũng có thể kêu tự nhiên như vậy.

Bầu không khí giữa hai người hơi trở nên có chút ái muội.

Nhưng mà chủ quán rất không đúng lúc mà đem đồ ăn tới, Nguyên Họa từ trong ống trúc lấy ra hai đôi đũa, đưa cho Từ Tử Kỳ sau đó mới hướng ông chủ đang bận rộn mà kêu: "Ông chủ, cho tôi hai chén cơm trắng."

Chủ quán cười nói: "Tới ngay!"

Trong chốc lát đem đến hai chén cơm trắng, Nguyên Họa cầm lấy đôi đũa thúc giục Từ Tử Kỳ mau ăn.

Từ Tử Kỳ cười gắp lên ăn, gắp một ít đồ ăn bỏ vào miệng, khen nói: "Ừ, ăn thật ngon."

Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ vừa cười vừa nói: "Tôi giới thiệu có thể ăn không ngon sao, hì hì." Vừa nói vừa gắp một ít đồ ăn vào chén của Từ Tử Kỳ nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."

Động tác trên tay Từ Tử Kỳ dừng lại một chút, nhất thời cảm thấy trong lòng bị Nguyên Họa bé bỏng này lấp đầy, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ, không hiểu vì sao lại cảm động. Cảm giác hạnh phúc từ chân lan đến đầu.

Nguyên Họa nhìn ánh mắt của Từ Tử Kỳ càng ngày càng dịu dàng, nhưng mà bản thân nàng cũng không có phát hiện, thỉnh thoảng còn giúp Từ Tử Kỳ gắp đồ ăn, mình ngược lại không có ăn gì, nhưng lại cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

Hai người cơm nước xong, đã là hơn mười giờ.

Đi đến trước xe của Từ Tử Kỳ , Nguyên Họa có chút lo lắng trễ như vậy mà để một mình Từ Tử Kỳ trở về, nhưng lại ngại ngùng không tiện mở miệng kêu người ta ở lại, ứ đọng một lúc, thấy Từ Tử Kỳ đã lên xe chuẩn bị đi mới lên tiếng: "Tử Kỳ, đã trễ thế này, chị cũng đừng về nữa, ở chỗ tôi ngủ một đêm đi."

Nói xong thì cẩn thận nhìn Từ Tử Kỳ, rất sợ người ta không đáp ứng, vậy thì nhục lắm.

Từ Tử Kỳ cười rực rỡ: "Ừ." Liền xuống xe, lôi kéo Nguyên Họa vẫn còn ngu ngốc đứng một bên.

Lúc Nguyên Họa lên lầu mới chính thức ngớ ngẩn, đây chỉ có một phòng ngủ, làm sao bây giờ đây? Nhìn giường ngủ, Nguyên Họa hối hận đến xanh ruột. Hạ quyết tâm nói: "Chị đi tắm xong ngủ giường của tôi, tôi ngủ sô pha."

Từ Tử Kỳ vừa lên lầu thì phát hiện Nguyên Họa đang buồn rầu, trong lòng thấy buồn cười, nhìn lại bộ dáng ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục của Nguyên Họa, thoáng chốc cười đến cười run rẩy hết cả người.

Nguyên Họa cảm thấy lại mất thể diện trước mặt của Từ đại mĩ nữ , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên đi tìm cho Từ Tử Kỳ một cái áo thun cùng với một cái quần thể thao. Đẩy Từ Tử Kỳ đi vào toilet.

Từ Tử Kỳ cười đến chảy nước mắt, từ trong phòng tắm đi ra, thấy một mình Nguyên Họa làm ổ trên ghế sa lon, đi tới bên người Nguyên Họa nói: "Em vào đi, chúng ta cùng nhau ngủ."

Nguyên Họa đỏ mặt nói: "Không cần. Chị ngủ đi, tôi ngủ sô pha là được rồi."

Từ Tử Kỳ hờn dỗi mà nhìn nàng một cái nói "Chúng ta đều là con gái, em còn sợ tôi ăn em a!"

Nguyên Họa há hốc mồm nhưng không nói nên lời, kỳ thực nàng rất là muốn nói, tôi đúng là sợ chị ăn tôi a.

Dưới sự yêu cầu hết lần này đến lần khác của Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa đành đi vào phòng ngủ, đứng ở trước giường, nhìn Từ Tử Kỳ nằm xuống mới đi qua phía đối diện nằm xuống.

Từ Tử Kỳ vừa buồn cười vừa tức giận mà nhìn Nguyên Họa mờ ám nói: "Em không nằm sang bên đây chút sao?"

Nguyên Họa sợ hết hồn mới lên tiếng: "A! Không sao không sao..."

Từ Tử Kỳ bèn trêu đùa: "Thật không sao sao? Em coi kìa em sắp té xuống, không sợ té xuống sao?"

Nguyên Họa lúc này mới phát hiện mình cũng ở cạnh mép giường, nếu xê qua nữa thực sự sẽ té xuống, nhìn lại diện tích lớn ở giữa, cảm thấy mặt mũi mất hết rồi. Vội vàng di chuyển thân thể về phía Từ Tử Kỳ, chừa lại một khoảng trống mới dừng lại.

Từ Tử Kỳ liếc mắt nhìn Nguyên Họa một cái thì nhắm mắt lại, nằm trên nệm có mùi hương của Nguyên Họa bình yên đi vào giấc ngủ.

Nguyên Họa bên cạnh ngược lại một đêm ngủ không ngon, kinh hồn bạt vía, khi thì mở to mắt nhìn trần nhà, khi thì nhắm mắt lại cũng đều nhìn thấy hình ảnh của Từ Tử Kỳ, nàng cảm thấy ngày hôm nay mình đúng là điên, đang yên lành tại sao phải kêu Từ Tử Kỳ ngủ ở chỗ nàng làm gì?

Bây giờ bị người này làm phiền não một đêm không thể ngủ, quay đầu nhìn về phía Từ Tử Kỳ, cảm thấy tim đập nhanh hơn lại quay đầu trở về. Tự mình nằm đó vùng vẫy đến nửa đêm, lúc trời gần sáng mới thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net