Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm lúc tỉnh lại, Nguyên Họa phát hiện mình cả người đều dán lên người của Từ đại mĩ nữ, y chang con bạch tuộc.

Ở trong lòng đổ mồ hôi lạnh cho mình sau đó mới cẩn thận dời thân thể nho nhỏ của mình đi, động tác rất nhẹ rất nhẹ, nhưng mà vẫn đánh thức Từ đại mĩ nữ.

Từ Tử Kỳ đêm này ngủ khỏi nói có bao nhiêu an ổn, bị đánh thức, có chút tức giận vì bị đánh thức, nhưng mà lúc mở mắt ra nhìn thấy Nguyên Họa, tức giận trong lòng đều bị hạnh phúc bao phủ.

Từ Tử Kỳ rất hưởng thụ cảm giác như thế này, cũng là lần đầu tiên cảm giác được cái loại tình yêu của thiếu nữ đang yêu, nhìn Nguyên Họa bằng ánh mắt đầy dịu dàng.

Nguyên Họa không biết đây là cảm giác gì, trái tim nhỏ run lên một cái, giống như sắp suy kiệt, Từ đại mĩ nữ còn dùng ánh mắt dịu dàng giết người không đền mạng mà nhìn nàng, mẹ ơi!

Nguyên Họa còn cảm thấy da gà của mình nổi hết lên, tại sao cảm thấy ánh mắt của Từ đại mĩ nữ lại nguy hiểm như vậy chứ?

Nguyên Họa dò xét trái phải một lần, tìm đường chạy trốn tốt nhất.

Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa lén lút cũng biết người này đang tính làm cái quỷ gì, người chưa chạy đã vội vàng nói: "Nguyên Họa, lúc ngủ em lợi dụng tôi, dán vào trên người tôi."

Nguyên Họa ớn lạnh, cũng không phải là mình tình nguyện dán lên, làm như mình ham của lạ ấy. Nhưng lúc mình đúng thật là ôm Từ đại mĩ nữ, nói mình không phải cố ý, xem ra cũng không ai tin.

Nguyên Họa cảm thấy mình gặp phải thần xui xẻo gì rồi, kể từ khi ở gần Từ đại mĩ nữ, thần xui xẻo này bèn đặc biệt chiếu cố nàng.

"Ha ha, tướng ngủ của tôi không tốt, cũng không biết lúc nào dán lên người chị nữa, xin lỗi, hì!" Nguyên Họa ngượng ngùng cười nói, trong lòng thì không tình nguyện.

"Tướng ngủ không tốt có thể dán lên người người khác sao? Theo như em nói thì tội phạm cưỡng hiếp nói mình nhịn không được, có thể không cần kết tội sao?" Từ Tử Kỳ giả bộ ủy khuất vô cùng.

Nguyên Họa mồ hôi lạnh chảy ròng, người này rõ ràng không có việc làm đi gây sự, trước kia người ta cũng sờ ngực của cô rồi, hôm sau cô còn không đi theo người ta đi, hừ... Nghĩ đến chuyện đó, trong lòng Nguyên Họa lại vô cùng tức giận. Mặc kệ mà bỏ đi. (hồi trước ẻm thấy thằng cha Lý thiếu sờ ngực tiểu thụ của ẻm á )

Từ Tử Kỳ không biết mình chọc cho Nguyên Họa đột nhiên nổi cơn thịnh nộ chỗ nào, lúc nãy vẫn là một con mèo con đáng yêu, tại sao một hồi liền biến thành cọp mẹ hung hãn a!

"Nguyên Họa, em đi đâu a? Em còn chưa nói phải làm sao mà?" Từ Tử Kỳ quay ra cửa phòng Nguyên Họa hét lớn.

Trong lòng Nguyên Họa không vui, lại không thể biểu hiện ra ngoài, nàng không biết mình tại sao bởi vì nghĩ đến chuyện như vậy mà không vui, đành phải đi ra.

Thế nhưng bị Từ Tử Kỳ quát như thế, lửa giận trong lòng nhất thời bộc phát, xoay người về phía Từ đại mĩ nữ trên giường, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Làm sao bây giờ? Lẽ nào chị muốn tôi cưới chị sao? Từ đại mĩ nữ, ai từng dán lên người chị đều phải chịu trách nhiệm phải không?"

Từ Tử Kỳ nghe được lời nói không vui và đầy mỉa mai của Nguyên Họa, tuy rằng không biết Nguyên Họa giận cái gì, nhưng Từ đại mĩ nữ người ta thực sự bị Nguyên Họa nói đến tức giận.

Buổi sáng tốt đẹp, Nguyên Họa em cố ý kiếm chuyện với tôi đúng không?

Từ Tử Kỳ tức, tức Nguyên Họa vì sao làm cho bầu không khí đang tốt biến thành như vậy, còn dùng cách chuyện này châm chọc nàng. Sửng sốt một chút mới quay qua Nguyên Họa nói: "Được, vậy em cưới tôi ngay để chịu trách nhiệm đi!" Từ Tử Kỳ tận lực làm mình tỉnh táo lại, giọng nói ôn hòa nói.

Nguyên Họa chuyện đương nhiên cho rằng đây là thú vui tà ác của Từ Tử Kỳ, đi tới trước mặt của Từ Tử Kỳ, từ trên cao nhìn xuống, đương nhiên đây cũng là lần đầu tiên Nguyên Họa ở trước mặt Từ Tử Kỳ từ trên cao nhìn xuống. Tay đưa tới nâng cằm Từ Tử Kỳ nói: "Thế nhưng tôi không muốn cưới!" Nói xong thả tay xuống chạy trốn.

Từ Tử Kỳ hiển nhiên không thích ứng được Nguyên Họa cường thế như vậy, thất thần. Một hồi lâu tinh thần hồi phục, quay về hướng cửa hô lớn: "Nguyên Họa, cái đồ khốn kiếp!"

Nguyên Họa ở trong toilet nghe được tiếng rống giận dữ của Từ Tử Kỳ, trong lòng vô cùng đắc ý, vẻ mặt phấn chấn mà đánh răng của mình. Trời biết lúc nàng nâng cằm Từ đại mĩ nữ người ta, tay có bao nhiêu run rẩy, trái tim nhỏ có bao nhiêu run rẩy, hồn phách chia lìa a!

Nguyên Họa đánh răng xong, bản thân không thể nào nấu cơm, không nỡ nấu mì đãi Từ đại mĩ nữ, đành đi đến cửa phòng ngủ nói với Từ Tử Kỳ: "Từ tổng." Kết quả Từ đại mĩ nữ người ta vừa nghe tiếng gọi này lập tức hung tợn mà trừng Nguyên Họa.

Nguyên Họa bị trừng cả người mất tự nhiên sửa lời nói: "Tử kỳ... Ấy..." Đạt được ánh mắt hài lòng của Từ đại mĩ nữ mới chậm rãi nói: "Trước tiên chị thay quần áo, bàn chải đánh răng và ly mới đều đặt trên bệ, chị đi vào thấy liền, là cho chị dùng, tôi ra ngoài mua một ít thức ăn."

"Ừ. Em cẩn thận một chút." Từ Tử Kỳ mất tự nhiên dặn dò, đây là đương nhiên, Từ Tử Kỳ cũng chưa từng quan tâm tới một người như vậy, e rằng Nguyên Họa chính là người đầu tiên nghe được lời này của Từ Tử Kỳ.

"Ừ. Tôi đi đây, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Từ Tử Kỳ rời giường mặc vào quần áo ngày hôm qua của mình, ai kêu Nguyên Họa người ta nhỏ như vậy làm chi, không thể đưa ra mấy bộ quần áo cho cô mặc, hiện tại đành phải mặc đồng phục đi làm ngày hôm qua của mình. Trở lại công ty không biết sẽ bị bịa đặt kiểu gì. Khẳng định là nói cô một đêm không về, mà cùng nam nhân chơi bời.

Nguyên Họa phi nhanh xuống lầu, vốn là một cô nhóc nhanh nhảu đoản, tất nhiên là không thể lặng yên đi xuống lầu.

Xuống đường, chạy đến cửa hàng bán thức ăn sáng mua mấy cái bánh tiêu, hai cái bánh bao, hai bình sữa đậu nành, biết Từ Tử Kỳ là tầng lớp thượng lưu, chắc chắn ăn không quen mấy thứ này, thế nhưng thật sự là không có lựa chọn khác! Khu vực nhà nàng tìm đâu ra những thứ tây như sandwich cho Từ đại mĩ nữ ăn chứ? Chịu ăn đại một chút đi.

Nguyên Họa trả tiền, bác gái bán bữa sáng lúc trả lại tiền thừa còn thầm nói: "Một đứa nhóc nhỏ như vậy, lại mua nhiều như vậy, tại sao có thể ăn nhiều thế chứ?"

Nguyên Họa thật rất muốn phản bác, ngẫm lại cũng không cần thiết, được rồi, để bác gái cho rằng tôi là một thùng cơm đi. Cầm tiền lẻ, lại phi nhanh vèo vèo về nhà.

Nguyên Họa lấy chìa khóa ra mở cửa nhà, đem bữa sáng ném cho Từ Tử Kỳ nói: "Nhanh ăn đi."

Từ Tử Kỳ cầm bữa sáng Nguyên Họa mua, nhìn hồi lâu, trong lòng vui vẻ. Hạnh phúc tràn đầy từ đáy lòng lan ra, cực kỳ tao nhã ăn, chủ yếu là tại Nguyên Họa ngồi bên cạnh nàng, cho nên Từ Tử Kỳ ăn còn tao nhã hơn trước nhiều.

Còn Nguyên Họa hư hỏng này, cho dù trước mặt là mĩ nữ cũng không cố kỵ chút nào. Trên phương diện ăn uống là có thể chứng minh được ngay, một cái bánh bao thịt chỉ vài phát cắn đã giải quyết sạch sẽ. Ăn xong rút một tờ khăn giấy lau miệng là xong chuyện. Còn Từ Tử Kỳ là nhỏ nhẹ ăn từng chút một .

Nguyên Họa ăn xong cũng chỉ có thể phát ngốc nhìn mĩ nữ ăn, nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn đóng mở, Nguyên Họa chỉ cảm thấy cái miệng này so với bánh bao trên miệng còn có sức dụ dỗ hơn nhiều. Một dáng vẻ bỉ ổi hiện ra trước mặt của Từ đại mĩ nữ. (chỗ này edit nhiều "miệng" qá muốn mất khái niệm luôn ))

Từ Tử Kỳ ngẩng đầu thấy được ánh mắt trắng trợn của Nguyên Họa, còn nhìn chằm chằm vào mặt mình. Buồn bực nhìn người nào đó còn đang chìm trong suy nghĩ biến thái. (ahaha )

Nguyên Họa lấy lại tinh thần thì tất nhiên nhìn thấy mỹ nữ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình chằm chằm, mặt vụt một cái liền đỏ lên..

Không được tự nhiên mà quay đầu đi chỗ khác, thanh âm đặc biệt mất tự nhiên nói: "Ăn xong rồi sao?" Nguyên Họa có tật giật mình cũng phát hiện thanh âm của mình trở nên không bình thường, đổ mồ hôi lạnh, cầu nguyện Từ Tử Kỳ không có nghe thấy gì!

Từ Tử Kỳ cũng không vạch trần Nguyên Họa, chẳng qua là quay qua Nguyên Họa tà ma cười. Đương nhiên nụ cười kia ở trong mắt Nguyên Họa có bao nhiêu u ám thì có bấy nhiều u ám.

Nguyên Họa lại cảm thấy Từ đại mĩ nữ nếu không đi đóng phim ma thì thật đúng là uổng phí nhân tài a! Từ Tử Kỳ đúng là diễn cái gì cũng đảm nhiệm được, hơn nữa ở trong mắt Nguyên Họa diễn xuất của cô phải nói là kinh điển.

Ăn điểm tâm xong, hai người đi xuống lầu. Nguyên Họa đi bên cạnh Từ Tử Kỳ giống như một đứa bé, ngay cả bà bà không quen biết đang đi lên lầu cũng hỏi Từ Tử Kỳ: "Dẫn cháu gái đi ra ngoài chơi a?"

Từ Tử Kỳ nghẹn cười cuồn cuộn nổi lên trong lòng, nỗ lực yên tĩnh trở lại mới trả lời: "Dạ, đúng vậy!"

Nguyên Họa nghe một già một trẻ nói chuyện, lòng nàng chết lặng. Dù gì mình cũng 24 tuổi rồi. Mặc dù nhỏ hơn Từ đại mĩ nữ vài tuổi. Nói thật ra, Nguyên Họa người ta căn bản cũng không biết Từ Tử Kỳ rốt cuộc bao nhiêu tuổi. Nói tuổi tác là bí mật của nữ nhân. Thế nhưng ở trong công ty cũng không ít tin đồn chợ trời, căn cứ theo nhiều người, năm nay Từ đại mĩ nữ 27 xuân xanh. Cho nên trong tiềm thức Nguyên Họa vẫn cho rằng Từ đại mĩ nữ lớn hơn nàng mấy tuổi. Nhưng mà tính thế nào cũng chỉ có 3 tuổi, cũng không khác biệt lớn như vậy a, tiếng xưng hô cháu gái này và bề ngoài có chút không thích hợp nha. Nguyên Họa nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, cười dịu dàng mà quay qua Từ Tử Kỳ nói: "Từ tổng, chúng ta cần phải đi."

Từ đại mĩ nữ nhìn dáng vẻ chịu đựng của Nguyên Họa, trong lòng khỏi nói vui vẻ biết bao nhiêu, chân đạp giày cao gót lộp cộp mà đi xuống lâu. Cuối cùng còn quay đầu nói với bà bà còn trên cầu thang: "Bà ơi, cháu gái cháu sau này nhờ bà bà, con bé ở một mình, làm phiền bà chiếu cố nó nhiều hơn."

Thông thường, yêu cầu của mĩ nữ sẽ không bị người ta cự tuyệt. Cho nên bà bà đương nhiên mừng rỡ đáp: "Ha ha, cháu cứ yên tâm đi, cô bé sau này cứ giao cho bà già này, có gì cần đến phòng 203 tìm là được rồi."

Từ Tử Kỳ lại rất tự nhiên nói tiếng cám ơn mới tiếp tục đi xuống lầu. Để lại Nguyên Họa một mình đứng ở trên cầu thang, liếc mắt xem thường. Nàng nhịn đã lâu, thực sự rất lâu rồi.

Lúc Nguyên Họa xuống lầu, Từ Tử Kỳ cũng đã lên xe của mình.

Cũng may buổi sáng người không nhiều lắm, Nguyên Họa dùng tốc độ cực nhanh lên Ferrari của Từ Tử Kỳ, nàng cũng không muốn lại bị mọi người hiểu lầm thành tình nhân người khác, nghĩ đến những ánh mắt khinh bỉ, thân thể nho nhỏ của Nguyên Họa lập tức rùng mình.

Từ Tử Kỳ khởi động xe, tốc độ xe cũng không nhanh lắm. Nguyên Họa có chút buồn bực nhìn Từ Tử Kỳ, khó có khi Từ đại mĩ nữ lái xe chậm như vậy. Phòng trọ của Nguyên Họa cũng rất gần cao ốc Từ thị, cho dù tốc độ xe chậm đi nữa, cũng chỉ mất vài phút là đến.

Nguyên Họa xuống xe, nói tiếng cám ơn bèn chạy về phía cao ốc Từ thị. Từ Tử Kỳ nhìn bóng lưng nho nhỏ của Nguyên Họa, càng kiên định với tư tưởng của mình. Cô phải ôm được Nguyên Họa bé bỏng về.

Nguyên Họa đi vào cao ốc Từ thị, thân mình bỗng nhiên run một cái.

Trời nóng bức thế này, tại sao còn cảm thấy trên người lạnh như thế a, chẳng lẽ là máy điều hòa công ty chỉnh quá thấp? Thân thể nho nhỏ của Nguyên Họa rụt lại một cái, chạy nhanh vào trong thang máy, lại bắt đầu cuộc hành trình choáng váng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net