Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Tử Kỳ đã sớm ngồi ở trong phòng làm việc của mình, ngày hôm nay thời tiết tốt, tâm tình không tệ, ngay cả văn kiện trước đây nhìn nhức đầu, ngày hôm nay nhìn cũng cảm thấy thuận mắt kỳ lạ.

Nhưng khổ Tư Mẫn, nàng sáng sớm đi tới phòng làm việc của Từ tổng, đã nhìn thấy Từ Tử Kỳ mặt cười sáng lạn với mình hỏi lịch trình làm việc hôm nay, còn khiêm tốn lễ độ quái dị, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ. Sợ đến nỗi Tư Mẫn vô cúng hoài nghi Từ Tử Kỳ có phải bị thứ bẩn thỉu gì quấn lấy hay không, sao có thể thay đổi thất thường như vậy.

Tư Mẫn theo Từ Tử Kỳ rất nhiều năm, nếu như nói trên dưới công ty Từ thị, người đáng để Từ Tử Kỳ tín nhiệm nhất là Tư Mẫn. Tư Mẫn cũng là thư ký duy nhất vẫn đảm nhiệm từ lúc Từ Tử Kỳ mới đến Từ thị đến giờ.

Từ Tử Kỳ và Tư Mẫn không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, hai người còn là bà con, Tư Mẫn là con gái của dì Từ Tử Kỳ, cùng tuổi Từ Tử Kỳ, chỉ là lớn hơn vài ngày, nguyên họ Hoàng, hai người từ nhỏ còn là chị em tốt, đương nhiên công ty không có mấy người biết Tư Mẫn và Từ Tử Kỳ còn có một tầng liên hệ máu mủ như thế.

Tư Mẫn đối với Từ Tử Kỳ một mực cung kính, khiến ai ai cũng nghĩ không ra các nàng còn một tầng quan hệ như thế. Tất nhiên chuyện thầm kín này của họ không ai biết được.

Tư Mẫn hiểu Từ Tử Kỳ không thua gì Từ Tử Kỳ hiểu nàng, cho nên khi Tư Mẫn lần thứ hai nhìn thấy Từ Tử Kỳ thế này, cũng biết Từ đại mĩ nữ này nhất định là có người thích. Thế nhưng Tư Mẫn tất nhiên là nghĩ đến hỏng đầu cũng không nghĩ ra người mà chị em tốt của nàng thích lại là cô nhóc xấu xa Nguyên Họa. Việc này còn đáng sợ hơn ban đêm một mình xem phim ma.

Tư Mẫn ôm hàng vạn hàng nghìn nghi ngờ đi ra khỏi cửa phòng làm việc của Từ Tử Kỳ, đi ra thấy thì dáng vẻ rối rắm của Nguyên Họa. Aiz... Tư Mẫn của chúng ta lại là một người chị tốt, đối với bạn nhỏ như Nguyên Họa đương nhiên sẽ dùng lời nhỏ nhẹ để an ủi.

"Nguyên Họa, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Ừm... Tư Mẫn, tôi muốn từ chức." Nguyên Họa vừa nói, lông mày xoắn lại với nhau.

Tư Mẫn phản ứng rất kích động, kích động không để ý hình tượng ôm lấy Nguyên Họa.

"Nguyên Họa a, em có gì nghĩ không thông a, sao đang tốt đẹp lại muốn từ chức chứ?" Tư Mẫn rất tốt với Nguyên Họa, giống như một người chị thương yêu, quan tâm nàng. Mặc dù đối tốt với Nguyên Họa như vậy cũng không phải chỉ có mình Tư Mẫn, trên cơ bản nữ nhân đối với Nguyên Họa đều phát ra một sự yêu mến không tự chủ được, loại yêu mến này gọi là bản năng người mẹ chiếu rọi. Ai kêu bạn Nguyên Họa của chúng ta, dáng dấp thấp bé thì thôi đi, còn cố ý mang gương mặt con nít, lại còn thích bĩu môi, tất nhiên dễ dàng kích thích tình thương rộng lớn của mẹ của phái nữ. Cho nên Từ Kiều luôn luôn nói, kỳ thực Nguyên Họa chính là một chuyên gia âm mưu giành giựt sự đồng cảm của người khác, luôn luôn làm cho người khác đần độn, thần không biết quỷ không hay luân hãm vào cạm bẫy của nàng.

Nguyên Họa đối với lời bình đó của Từ Kiều chưa bao giờ phản bác, sau đó còn quỷ dị cười một tiếng. (Editor: *rùng mình*)

Từ Kiều hiểu Nguyên Họa bao nhiêu chứ, chung sống cùng nàng đã bao nhiêu năm a, ngay cả trên mông của Nguyên Họa cái mấy nốt ruồi cũng rõ như lòng bàn tay. Nhưng nàng cũng nói mình từ trước đến giờ nhìn không thấu Nguyên Họa. Nhưng so với người khác mà nói, nàng vẫn hiểu rõ Nguyên Họa nhất.

Gien di truyền của Nguyên Họa đúng là xuất sắc, suy nghĩ một chút, Nguyên ba guyên mẹ có giống người không kiến thức không đầu óc không? Nếu không có kiến thức và mưu lược uyên thâm thì làm sao có thể từng bước từng bước leo lên tỉnh nhậm chức chứ? Cũng không phải ai cũng có thể dựa vào năng lực của mình leo đến vị trí này của Nguyên ba Nguyên mẹ, như Nguyên ba Nguyên mẹ ở tuổi này còn quăng mình trong công việc chứ? Lại một mình, có mấy người leo đến địa vị ngày hôm nay chứ? Cho nên Nguyên Họa không thể ngốc đi đâu được, có ba mẹ như vậy giáo dục, nếu không phải một cô nhóc gian xảo cũng học được hết âm mưu quỷ kế. Hơn nữa Nguyên Họa chính là con gái ruột thịt của hai nhân vật lão làng, có thể không gian xảo sao?

Cái gì gọi là cáo già đội lốt cừu non, Nguyên Họa là tiêu biểu nhất.

"Tư Mẫn, chị ôm tôi không thở nổi, buông lỏng tay trước đã." Nguyên Họa dùng cả tay chân, nhất định phải kéo con bạch tuộc quấn ở trên người mình xuống, lần đầu tiên nàng sâu sắc hiểu trước đây Từ Kiều bị nàng phá phách thì có bao nhiêu xúc động muốn đập nàng chết.

"À à, xin lỗi a! Nguyên Họa em rốt cuộc làm sao vậy, vì sao đột nhiên muốn từ chức a!" Trọng điểm, trọng điểm. Tư Mẫn cực nhanh mà trở lại bình thường.

Nguyên Họa hung hăng hít hai ngụm khí, mới lên tiếng: "Không có gì, tôi không muốn làm mà thôi."

Kỳ thực tất cả mọi người có thể nhìn ra được tâm lý phòng bị của Nguyên Họa rất mạnh, nàng sẽ không dễ dàng để cho một người bước vào thế giới nội tâm của mình, cho dù là người rất quan tâm nàng.

Bên người nàng chưa bao giờ thiếu người quan tâm nàng, nhưng nàng cũng rất ít đem mặt chân thật nhất của bản thân ra mà đối đãi với họ.

Tư Mẫn cũng nhìn ra Nguyên Họa cũng không muốn nói ra nguyên nhân thật, cũng không có hỏi nhiều nữa, dù sao đây cũng là việc riêng của người ta. Nhưng mà nàng thật là luyến tiếc Nguyên Họa, không muốn Nguyên Họa từ chức. Vì vậy tận tình bắt đầu sự nghiệp khuyên bảo to bự của mình.

"Nguyên Họa, Từ thị là nơi bao nhiêu người muốn chen chân vào, tại sao em lại không muốn làm chứ? Hơn nữa hiện tại em là thư ký của Từ tổng, em cũng biết tương lai Từ tổng của chúng ta chính là người thừa kế công ty Từ thị, theo cô ấy là tương lai sáng lạng a! Ai... cơ hội tốt như vậy em thật không làm sao? Huống chi tôi cũng luyến tiếc em a, tuy rằng em ở công ty không lâu, nhưng người đơn thuần như em, đối với người khác tốt như vậy. Đáy lòng của tôi thật thích em, em suy nghĩ một chút nữa đi."

Tư Mẫn thực sự khó có thể tưởng tượng mình giống như bác gái thời kỳ mãn kinh nói luyên thuyên không ngừng, còn nói vô cùng trôi chảy.

Nguyên Họa nhìn Tư Mẫn bình thường thái độ thanh tĩnh, cũng không phải nói nhiều, ngày hôm nay bùng nổ nói nhiều đạo lý với nàng như vậy, sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại. Nghĩ thầm, không chỉ là mình không bình thường, Tư Mẫn cũng không bình thường, chủ yếu là người ở bên cạnh Từ Tử Kỳ đều trở nên không bình thường. Nguyên Họa giờ khẳng định chắc chắn, Từ Tử Kỳ tuyệt đối chính là một yêu nghiệt. Không thì thế nào lại làm nhiều người thân cận nàng đều trở nên không bình thường như vậy chứ? Ý nghĩ này làm tăng tự tin từ chức của Nguyên Họa.

"Tư Mẫn, ý tôi đã quyết a. Tôi đi tìm Từ tổng trước, không phải chị còn có việc bận rộn sao, mau đi đi." Nguyên Họa nói xong thì đi đến phòng làm việc của Từ Tử Kỳ, đương nhiên ở sâu trong nội tâm giống như nước lũ tàn phá cuộn trào.

Nguyên Họa giơ tay lên hồi lâu mới gõ cửa phòng Từ Tử Kỳ một cái, lúc đó sâu trong nội tâm Nguyên Họa giãy dụa rất lâu, một thanh âm nói cho nàng biết không nên gõ cửa, thanh âm khác lại là nói gõ cửa. Hai kết quả hoàn toàn trái ngược. Hoặc nói ở sâu trong nội tâm Nguyên Họa thật ra thì vẫn không muốn đi, nói gần quan được hưởng lộc, tuy biết được mình thích Từ Tử Kỳ. Nội tâm đấu tranh một đoạn thời gian, đến cuối cùng phải buông tay, không phải bởi vì luân lý đạo đức xã hội gì đó, Nguyên Họa vẫn kiêng dè a! Chủ yếu vẫn là Nguyên Họa không có tự tin về bản thân.

Nguyên Họa cầm chặt thư từ chức, vào cửa thấy Từ Tử Kỳ mỉm cười với nàng, dáng vẻ tươi cười trước mặt đó làm Nguyên Họa thiếu chút nữa thì hãm vào trong sự dịu dàng đến không thể kiềm chế, còn kém một chút thì ném thư từ chức trên tay vào thùng rác.

Lúc Từ Tử Kỳ thấy Nguyên Họa, đúng là thật vui vẻ, cũng rất hưng phấn. Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, trong lòng lập tức nổi lên cảm giác hạnh phúc tràn đầy. Cảm giác này trong 27 năm cuộc đời cô chưa từng trải qua. Cô thích Nguyên Họa, rất rất thích.

Nguyên Họa đâu hiểu được là mình làm Từ Tử Kỳ vui vẻ như vậy, còn đoán rằng có phải có trai đẹp nào mời Từ Tử Kỳ ăn cơm hay không? Thế nào cũng không nghĩ ra là bởi vì cô nhóc mấy người a!

Nguyên Họa đi tới trước mặt Từ Tử Kỳ, đưa thư từ chức ra, nhưng mà khoảnh khoắc đưa ra, nàng chợt hối hận.

Từ Tử Kỳ nhìn phong thư rõ ràng viết chữ "Thư từ chức" lớn, sắc mặt thoắt cái trắng bệch, cô không biết trong lòng lúc này có cảm tưởng gì, chỉ là có một thanh âm ở trong lòng không ngừng kêu gọi: "Không thể để cho em ấy đi, tuyệt đối không thể để cho em ấy đi."

Nguyên Họa cứ như vậy đứng trước mặt Từ Tử Kỳ một hồi lâu, kỳ thực thời gian cũng không phải rất dài, cũng chỉ có một phút, nhưng đối với hai người mà nói đều dài dằng dặc như ba năm.

"Em cho tôi lý do!" Từ Tử Kỳ mạnh mẽ ngăn chặn xúc động muốn đi tới đập chết người trước mắt, lạnh giọng hỏi. Từ Tử Kỳ thực sự nghĩ không ra rốt cuộc là vì sao Nguyên Họa đột nhiên từ chức, không phải tối hôm qua hai người thật tốt đẹp sao?

Nguyên Họa cũng không dám ngẩng đầu lên, thấp đến nỗi thực sự không thể thấp nữa, nhỏ giọng đáp: "Em không muốn làm."

"Nguyên Họa, đây không phải là lý do em muốn từ chức, rốt cuộc là vì cái gì?" Từ Tử Kỳ nghĩ thân thể của mình bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ, cô thấy ủy khuất, không cam lòng, phẫn nộ, dựa vào cái gì Nguyên Họa có thể tùy ý xông vào thế giới của cô, sau đó lại không chịu trách nhiệm như vậy mà bỏ trốn chứ? Dựa vào cái gì chỉ có cô một mình thương tâm khổ sở chứ? Từ Tử Kỳ khóc, khuôn mặt lúc nãy còn tràn đầy nụ cười hiện tại thì trở nên tràn đầy nước mắt.

Nguyên Họa trợn to hai mắt, hi vọng đây không phải chỉ là ngoài dự đoán của nàng, hi vọng đây đều là mộng cảnh, chân tay nàng luống cuống, trước giờ an ủi người đều là chờ cho người khóc đủ sau đó mới mời người ăn cơm. Cho nên Nguyên Họa thật đúng là không có trải qua việc an ủi người khác, càng khỏi nói đến phải an ủi như thế nào. Vẫn sững sờ mà nhìn Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ nước mắt giống như vỡ đê, đều không ngừng từ gương mặt rơi xuống.

Từng giọt làm Nguyên Họa đau lòng chết lặng, mỗi một giọt nước mắt đều giống như đánh vào trong lòng Nguyên Họa, đau như vậy.

Chờ Nguyên Họa định đến bên người Từ Tử Kỳ giúp cô lau đi nước mắt thì Từ Tử Kỳ cắn chặt môi dưới, hung hăng kêu lên: "Em cút cho tôi, tôi không muốn gặp em nữa!"

Từ Tử Kỳ cho Nguyên Họa thời gian, cho nàng cơ hội khiến mình tha thứ, lúc cô khóc, chỉ cần Nguyên Họa tiến lên dịu dàng an ủi, chỉ cần nàng cúi đầu nhận sai, chỉ cần... Cô sẽ tha thứ nàng. Thế nhưng nàng chỉ đứng, tuy rằng ở trước mắt lại cho Từ Tử Kỳ cảm giác xa tận chân trời.

Từ Tử Kỳ hận, hận Nguyên Họa chỉ biết trốn, hận nàng luôn luôn không chịu đối mặt, hận nàng với cô luôn vô tình như vậy.

Từ Tử Kỳ cười cay đắng, nụ cười này Nguyên Họa chưa từng thấy qua, làm Nguyên Họa sợ nổi da gà, nàng cực sợ dáng vẻ lúc này của Từ Tử Kỳ, giống như một khắc sau sẽ đánh mất Từ Tử Kỳ.

Thì ra lúc Từ Tử Kỳ đoạn tuyệt mới là đáng sợ nhất.

Chân của Nguyên Họa giống như đeo chì, nặng như vậy, nặng đến nỗi nàng không có một chút sức lực.

Nguyên Họa nhìn chằm chằm ánh mắt của Từ Tử Kỳ, mong muốn từ mắt của cô nhìn ra một chút gì đó, cho dù là một chút xíu không muốn, mình sẽ không rời đi. Thế nhưng trong mắt của Từ Tử Kỳ ngoại trừ đoạn tuyệt, không còn cảm xúc gì khác.

Nguyên Họa hoảng sợ, thực sự hoảng sợ. Nàng cực sợ, nàng biết Từ Tử Kỳ đối với nàng rất tốt, nhưng nàng chưa bao giờ biết đó chính là yêu, đó là thích. Nàng tự ti, cho nên mới muốn chạy trốn. Chỉ là trong tích tắc Từ Tử Kỳ rống giận với nàng, nàng mới xác định Từ Tử Kỳ cũng yêu mình, nàng còn chưa kịp vui mừng thì bị sự đoạn tuyệt của Từ Tử Kỳ đánh vào địa ngục vạn kiếp bất phục*.

*không thể quay lại

Nguyên Họa không biết mình làm cách nào đi ra khỏi phòng làm việc của Từ Tử Kỳ, không biết mình làm thế nào thu dọn rời khỏi cao ốc Từ thị,

Càng không biết mình khi nào thì về nhà.

Đợi đến lúc tất cả lắng đọng lại, Nguyên Họa ngã lên giường mặc kệ tất cả mà khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net