Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Họa ra khỏi cửa cao ốc Từ thị, ngẩng đầu ngước nhìn tầng lầu chỗ Từ Tử Kỳ. Chẳng biết tại sao, bất an trong lòng dần dần phóng đại, giống như lần này nếu như nàng còn trốn tránh, mọi thứ sẽ không kịp cứu vãn.

Nghĩ tới biểu hiện lãnh đạm như vậy của Từ Tử Kỳ, tim vẫn có chút co rút đau đớn.

Xoay người, rời khỏi Từ thị.

Sau khi về đến nhà, nhìn thấy Nguyên ba Nguyên mẹ, muốn khóc lớn một hồi, lại sợ Nguyên ba Nguyên mẹ phát hiện chuyện gì, chỉ có thể trực tiếp đi vào phòng ngủ của mình.

Nguyên ba còn đang vui vẻ con gái bảo bối của mình về nhà, không ngờ Nguyên Họa thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cho ông mà đã trở về phòng của mình đóng cửa lại.

Nguyên ba bi thương nhìn Nguyên mẹ, Nguyên mẹ đâu còn rãnh rỗi để ý tới Nguyên ba a, nhìn thấy vẻ mặt con gái bảo bối của mình vừa rồi rõ ràng không bình thường.

Bước nhanh đi tới cửa phòng ngủ của Nguyên Họa, gõ cửa nói: "Nguyên Họa, mở cửa cho mẹ."

"Mẹ, con hơi mệt chút. Có chuyện gì ngày mai nói được không?" Nguyên Họa cũng không đứng dậy mở cửa cho Nguyên mẹ, hiện tại nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh lại, tất cả mọi việc có thể khôi phục lại từ đầu. Nàng không muốn thương tổn Từ Tử Kỳ, không muốn, một chút cũng không muốn.

Nguyên mẹ và Nguyên ba đồng thời nhìn nhau, biết lần này có chuyện lớn gì rồi, con gái bảo bối của bọn họ chưa từng thế này a? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Thế nhưng Nguyên Họa rõ ràng không muốn cho hai người già bọn họ biết, nên chỉ có thể lo lắng suông.

Nguyên Họa cuộn mình trong chăn, mãi cho đến sắp hít thở không thông mới vén chăn lên, miệng thở hổn hển. Nhìn trần nhà, không biết là phát ngốc bao lâu, mới ngồi dậy đi đến máy tính trên bàn, mở máy tính.

Nháy chuột mở IE browser, vào khu vực tìm kiếm, nhập vào từ les sau đó ấn tìm kiếm, ngẫu nhiên mở ra một bài viết trên Baidu. Sau khi xem được một lúc, mới phát hiện thì ra mình cũng không phải bệnh gì, dùng một câu nói được trích dẫn trên Web, "Chẳng qua người tôi yêu trùng hợp lại là người đồng giới với tôi mà thôi."

Ở trên web nhìn một hồi mới tắt máy đi ngủ. Mà lúc này trong lòng của Nguyên Họa thả lỏng rất nhiều, nằm ở trên giường, mở to mắt, suy nghĩ hồi lâu mới xác định phương châm theo đuổi tình yêu của mình. Nàng sẽ không buông tay, cũng không muốn buông tay.

Từ Tử Kỳ đương nhiên là không biết được suy nghĩ của Nguyên Họa lúc này, cô khóc đủ thì sau đó lái xe về ngôi nhà lạnh lẽo của mình. Không biết có phải từng ở cùng Nguyên Họa, hiện tại mỗi khi cô trở lại ngôi nhà trống rỗng bao giờ cũng mơ hồ có cảm giác trống trải và cô đơn. Lại một lần nữa nghĩ đến Nguyên Họa, Từ Tử Kỳ lắc đầu, cưỡng ép mình ném ra khỏi đầu tất cả về người này.

Sau khi tắm xong, lấy ra một bình rượu, mở, rót một ly nhỏ, uống một chút, đi tới trước cửa sổ nhìn đường phố xa xa, đúng là hết sức náo nhiệt, Từ Tử Kỳ nhìn cảnh tượng này, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nhưng trong lòng thì cảm thấy trống trải bội phần. Cô đơn là một người mặc sức ăn chơi, mà mặc sức ăn chơi lại là một đám người cô đơn.

Từ Tử Kỳ chưa bao giờ nghĩ người mà mình yêu lại là cô nhóc xấu xa Nguyên Họa, bạch mã hoàng tử lý tưởng lúc nhỏ ảo tưởng ra tuyệt đối không đời nào là bộ dạng của Nguyên Họa, nếu không thì thật đúng là sét đánh chết người không đền mạng a.

Nhưng mà thế sự khó lường, Từ Tử Kỳ chết cũng không nghĩ ra người mình yêu sẽ là Nguyên Họa, mà chờ đến lúc cô nhận ra, cũng đã thích đồ Nguyên Họa vô tâm vô phế kia.

Thế nhưng cuối cùng kết quả nỗ lực của cô lại là sự trốn tránh của Nguyên Họa, Nguyên Họa chạy trốn, làm sao cô có thể dễ dàng tha thứ cho Nguyên Họa như vậy chứ? Chính xác mà nói nếu như Nguyên Họa không nỗ lực, cuộc sống của hai người chỉ là một phát pháo rực rỡ. Chợt lóe lên, sau đó rơi xuống, biến mất.

Từ Tử Kỳ đúng là nhẫn tâm, cũng tuyệt tình, càng dứt khoát.

Muốn một lần nữa làm cô rung động, đương nhiên là rất khó khăn.

Có thể người khác không có năng lực này, thế nhưng Nguyên Họa có, không chỉ bởi vì nàng là người làm cho Từ Tử Kỳ động tình, mà là bởi vì tâm kế của Từ Tử Kỳ kém xa Nguyên Họa. Chỉ là Nguyên Họa biết dùng vẻ ngoài đáng yêu của mình để che giấu bụng dạ khó lường bên trong. Người biết con người này của nàng cũng chỉ có Nguyên ba, Nguyên mẹ, Nguyên Hải một gia đình cùng với Từ Kiều.

Nguyên Họa che giấu tốt, chí ít ngay cả người khôn khéo như Từ Tử Kỳ cũng không nhìn ra được.

Từ Tử Kỳ uống vài hớp rượu thì trở lại phòng mình nằm xuống nghỉ ngơi, cả đêm ngủ không yên, nửa đêm mới thiếp đi, vừa ngủ vừa tỉnh, hầu như một buổi ngủ không được mấy tiếng lại phải ép buộc mình dậy đi làm.

Từ Tử Kỳ lái xe đến cao ốc Từ thị, lúc đi đến cửa phòng, nhìn bàn làm việc trống rỗng của Nguyên Họa một chút, mà tim cô cũng trống rỗng như thế.

Đẩy cửa phòng đi vào trong rồi cầm văn kiện lên bắt đầu xem, hiện tại Từ Tử Kỳ chỉ muốn mình thật bận rộn, càng bận càng tốt, đợi khoảng thời gian này qua đi, cô tất nhiên sẽ quên được người kia, cái người khiến cho tim cô rung động không bình thường như thế.

Nhận được điện thoại của Từ lão, cũng chính là ông nội của Từ Tử Kỳ, Từ Vạn Hồng gọi tới, kêu Từ Tử Kỳ cùng nhau ăn bữa cơm.

Từ Tử Kỳ vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng thái độ Từ lão rất cường ngạnh, bất đắc dĩ, Từ Tử Kỳ chỉ có thể đáp ứng.

Cô nghi ngờ ông nội tìm cô ăn cơm khẳng định là vì hôn nhân đại sự, già trẻ hai người vì chuyện này không biết tranh chấp bao nhiêu lần. Cuối cùng Từ Tử Kỳ chỉ có thể dọn ra khỏi Từ gia, bản thân mua nhà ở bên ngoài, cũng chính là chỗ Nguyên Họa từng đến.

Buổi tối Từ Tử Kỳ về tới Từ gia, nhìn thấy Từ lão và Tiêu thị Tiêu Tiểu Dao, có chút bất ngờ. Vốn còn tưởng là bởi vì hôn nhân đại sự của cô, không ngờ là vì gặp Tiêu Tiểu Dao.

Mấy chương trước Edit là Tiếu Tiểu Dao, beta sửa lại chính xác là Tiêu Tiểu Dao mới đúng nha. Sorry mấy bạn

Từ Tử Kỳ thấy Tiêu Tiểu Dao đầu tiên nghĩ đến là Nguyên Họa, trong mắt lóe lên bi thương chớp nhoáng nhưng vẫn không thể nào tránh được hai người trước mắt.

Từ Vạn Hồng lần đầu tiên nhìn thấy Từ Tử Kỳ có vẻ mặt như vậy, trong lòng cả kinh, còn tưởng rằng Từ thị gặp đại sự gì. Thế nhưng vì sao ông làm chủ tịch lại không nghe được chút tin đồn nào?

Tiêu Tiểu Dao nhìn thấu bi thương như vậy nhất định là vì người kia, là vì người cô thích. Thế nhưng nàng nghĩ không ra người nọ là ai, là Nguyên Họa sao?

Nội tâm Tiêu Tiểu Dao cực độ bất an, từ sau đêm đó cũng không gặp lại Nguyên Họa, trực giác nữ nhân nói cho nàng biết, Từ Tử Kỳ cũng có tâm tư với Nguyên Họa. Sợ hãi mỗi ngày mãnh liệt gia tăng.

Vì vậy bèn yêu cầu Tiêu ba muốn cùng Từ thị thành phố A hợp tác, đương nhiên là được Tiêu ba đồng ý, lập tức ngựa không ngừng vó chạy đến thành phố A.

Tiêu thị nghe được dự án hợp tác nhà ở giữa Từ thị và Lý thị, cho nên tập trung vào dự án này.

Tuy nói Tiêu Tiểu Dao có mục đích cá nhân, thế nhưng nàng vẫn không quên mục đích chính, không đi gặp Nguyên Họa trước mà là tới gặp gỡ chủ tịch Từ thị Từ Vạn Hồng, nhưng lúc nàng nhìn thấy Từ Tử Kỳ, lúc thấy trong mắt cô chợt lóe lên bi thương, lo âu trong lòng cũng không ngừng khuếch đại, trong đầu nàng hiện tại không phải dự án hợp tác kia mà là Nguyên Họa, ngập tràn câu hỏi Nguyên Họa và Từ Tử Kỳ rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Từ Tử Kỳ che đậy tâm trạng bi thương của mình, cười nhạt cùng Tiêu Tiểu Dao rồi bắt tay.

"Tiêu tiểu thư, không ngờ nhanh như vậy chúng ta lại gặp mặt."

Tiêu Tiểu Dao dù sao vẫn là Tiêu Tiểu Dao, Tiêu thị chỉ định người thừa kế, tất nhiên cũng không phải là người bình thường, cũng buộc mình đè nén lo âu trong lòng xuống, hiện tại đang ở thương trường chứ không phải tình trường.

"Từ tiểu thư, lần trước tôi có nói có thể không lâu sau chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác, không phải đã tới rồi sao? Ha ha..." Tiêu Tiểu Dao cũng giương lên chiêu bài tươi cười của mình đáp lễ.

Từ lão kẹp ở giữa hai người, nhìn cháu gái của mình một chút, thì ra còn quen biết người đại diện Tiêu thị, không khỏi có chút hài lòng, xem ra hợp tác lần này nhất định có thể xác lập.

Từ lão nắm rõ, dựa theo thực lực Từ thị muốn cùng Lý thị hoàn thành dự án kia cũng không phải không có khả năng, nhưng vẫn có áp lực, nguy cơ trong đó cũng rất lớn, lần này có được Tiêu thị hỗ trợ, dự án này có thể hoàn thành rồi.

Từ lão thấy hai người ngồi xuống thì sai người dọn cơm.

Trong đó đương nhiên chỉ có một mình Từ lão vui vẻ ăn cơm, lòng dạ Từ Tử Kỳ và Tiêu Tiểu Dao đều không ở chỗ này, mỗi người đều nghĩ về chuyện tình với Nguyên Họa.

Ăn cơm xong, Tiêu Tiểu Dao bèn hỏi: "Từ tiểu thư, xin hỏi Nguyên Họa cùng cô tham gia dạ tiệc lần trước là nhân viên của cô sao?" Tiêu Tiểu Dao vẫn không kiềm chế được hỏi Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ vốn trong lòng thấp thỏm bất an, nghe được Tiêu Tiểu Dao nói bỗng thót lên.

Có chút mất tự nhiên cười nói: "Tiêu tiểu thư, ngại quá, Nguyên Họa đã không còn là nhân viên công ty tôi, nếu cô muốn liên lạc, tôi có số điện thoại của Nguyên Họa." Nói xong lấy điện thoại đưa cho Tiêu Tiểu Dao, trong lòng không ngừng an ủi mình, người này đã không còn quan hệ với mình, nàng ở bên cạnh ai không có chút xíu liên quan tới mình. Thế nhưng tim vẫn không nhịn được đau đớn, không nhịn được đau thương, không nhịn được mà buồn khổ.

Tiêu Tiểu Dao có chút giật mình, nhìn vẻ mặt đạm mạc của Từ Tử Kỳ, cười đưa tay cầm lấy điện thoại của Từ Tử Kỳ lấy số điện thoại của Nguyên Họa, nói tiếng cám ơn Từ Tử Kỳ rồi quay đầu tạm biệt Từ lão.

"Từ chủ tịch, tôi cũng cần phải về, thời gian không còn sớm. Hôm nay cám ơn ngài chiêu đãi." Trong lòng Tiêu Tiểu Dao từ lâu đã muốn chạy ra ngoài gọi cho chủ nhân số điện thoại này, thế nhưng bây giờ còn đang ở nhà của người khác.

Từ lão đầu óc mơ hồ, chẳng biết hai người này nói về ai, thế nhưng trực giác nói cho ông biết Nguyên Họa này và Tiêu Tiểu Dao quan hệ không bình thường, và cháu gái của ông quan hệ cũng không bình thường.

"Ha ha, Tiêu tiểu thư nói đùa. Gì mà chiêu đãi không chiêu đãi a, cháu và Tử Kỳ tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, sau này gọi ta là ông Từ đi. Khi nào đến thành phố A thì tới Từ gia chơi, không cần khách khí. Tử Kỳ, cháu còn ngớ ra làm gì, tiễn Tiêu tiểu thư ra cửa a!"

"Dạ, vâng thưa ông." Tiêu Tiểu Dao làm sao không biết những lời này là lời xã giao, trên thương trường chỉ có lợi ích không có tình cảm. Tiêu Tiểu Dao nàng mấy năm này sinh tồn trên thương trường cũng không phải vô ích. Đối với đạo đức giả như vậy, Tiêu Tiểu Dao chỉ cười đáp ứng.

"Ông nội, cháu đi trước." Từ Tử Kỳ nói với Từ lão, kỳ thực nàng tuyệt đối không muốn cùng đi với Tiêu Tiểu Dao, đi cùng Tiêu Tiểu Dao chỉ có thể nghĩ đến Nguyên Họa. Nghĩ đến Nguyên Họa lại đau lòng một trận.

"Ừ. Đi đường cẩn thận một chút." Từ lão đứng dậy đưa hai người ra tới cửa.

Thấy hai người lái xe đi xa, lại quay qua quản gia A Đức bên cạnh phân phó: "A Đức, cậu đi điều tra cho ta xem Nguyên Họa là ai, cành nhanh càng tốt."

"Dạ đã rõ, ông chủ." Chỉ chốc lát, A Đức mặc y phục đen cũng biến mất dần dưới ánh trăng mờ mịt. Ở cửa chỉ còn Từ Vạn Hồng một mình đứng đó, trong mắt lóe ra tia sáng không biết tên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net