Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ tiểu thư, hôm nay cám ơn cô." Tiêu Tiểu Dao xuống xe của Từ Tử Kỳ nói cám ơn.

Dọc theo đường đi Từ Tử Kỳ luôn trong trạng thái ngẩn ngơ, nghe được Tiêu Tiểu Dao nói cảm ơn, phục hồi tinh thần lại, thản nhiên nói: "Không cần khách khí!" Rồi lái xe đi.

Tiêu Tiểu Dao đứng bên đường nhìn xe của Từ Tử Kỳ chạy xa, từ trong túi xách lấy điện thoại ra, tìm được số điện thoại của Nguyên Họa thì nhanh chóng gọi đi.

Cả ngày nay Nguyên Họa đều buồn bực ở trong nhà, chỉ có Từ Kiều đến thăm nàng một lần.

Hôm Từ Kiều bị Nguyên Họa dọa đến ngất đi thì luôn thấp thỏm bất an, nên hôm nay mới chạy đến xem Nguyên Họa.

Nghe nói Nguyên Họa từ chức, cũng không cảm thấy bất ngờ. Từ Kiều rất hiểu Nguyên Họa, là một con rùa đen rút đầu, nếu như nàng không từ chức, Từ Kiều mới cảm thấy kỳ quái chứ.

Nguyên ba Nguyên mẹ biết Nguyên Họa từ chức, cũng không cảm thấy bất ngờ, càng không hỏi nàng rốt cuộc là vì sao? Cho nên lần sóng gió từ chức này của Nguyên Họa trừ chính bản thân nàng rối rắm, còn lại người thân bạn bè đều không có cảm giác gì.

Cả ngày trong đầu đều quanh quẩn hình ảnh của Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa cảm thấy mình sắp điên rồi, nghĩ đến thái độ lạnh như băng của Từ Tử Kỳ đối với mình, tim như bị thắt chặt.

Suy nghĩ một ngày một đêm, yên tĩnh một ngày một đêm, xác định mình sẽ không rời bỏ Từ Tử Kỳ. Nàng muốn theo đuổi Từ Tử Kỳ, đây là quyết định quan trọng nhất của Nguyên Họa trong ngày này.

Ngay lúc Nguyên Họa rối rắm có nên gọi cho điện thoại cho Từ Tử Kỳ hay không, điện thoại nàng cầm trong tay lại vang lên, nhìn thấy số lạ, vốn muốn tắt. Nhưng sợ có ai mượn điện thoại người khác gọi cho nàng, do do dự dự vẫn nghe máy.

"A lô..."

"A lô, xin hỏi phải Nguyên Họa không?"

Nguyên Họa nghe được thanh âm lại cảm thấy quen quen, thế nhưng trong thời gian ngắn thì nhớ không nổi đây rốt cuộc là thanh âm của ai. Chỉ có thể ngẩn ngơ trả lời: "Vâng, đúng vậy, xin hỏi cô là?"

Tiêu Tiểu Dao nghe được thanh âm của Nguyên Họa chợt kích động, thế nhưng lúc nghe Nguyên Họa mở miệng hỏi nàng là ai, trong lòng không khỏi có chút mất mát. Người mình một lòng một dạ nhung nhớ lại không nhớ được thanh âm của mình, dù là ai cũng sẽ cảm thấy không vui vẻ a.

Nhưng mà vừa nghĩ đến hai người cũng đã nhiều năm không gặp, cũng chỉ có lần trước gặp mặt một lúc ngắn ngủi, không nhớ ra thanh âm của nàng cũng là bình thường. Sau khi nghĩ như vậy, tất nhiên cũng thoải mái hơn nhiều.

"Nguyên Họa, vừa mới đây thôi đã không nhớ mình a? Ha ha... Mình là Tiểu Dao." Tiêu Tiểu Dao vẫn cười rực rỡ nói.

Ở bên đầu kia Nguyên Họa bĩu môi, kỳ thực nhận được điện thoại của Tiêu Tiểu Dao thật đúng là có chút bất ngờ, nhớ lúc đó mình không có để lại cách liên lạc cho nàng, làm sao mà nàng biết được chứ?

Hơn nữa chủ yếu là tâm tình hiện giờ của Nguyên Họa không tốt muốn cắn người, nếu như lúc bình thường, Nguyên Họa nhất định là vui vẻ phấn chấn cùng Tiêu Tiểu Dao trò chuyện. Còn bây giờ, nàng đúng thật là không rãnh rỗi.

"Tiểu Dao a, tìm mình có việc sao?" Nguyên Họa thở mạnh một cái để hoãn lại tâm tình của mình, cũng không muốn đổ nóng nảy của mình lên người khác. Đặc biệt là người nàng không đắc tội nổi.

"Không có chuyện thì không thể tìm cậu sao, ha ha." Tiêu Tiểu Dao trong điện thoại làm nũng nói, nàng biết Nguyên Họa không thể chống đỡ nổi chiêu này của nàng, lúc ở tiểu học, chiêu này của mình lần nào cũng thành công.

Nguyên Họa chính xác là không chống đỡ nổi thế tiến công làm nũng như thế của đại mĩ nữ như Tiêu Tiểu Dao, không chỉ có Nguyên Họa, đại đa số đều không chống đỡ nổi. Thanh âm kia của Tiêu Tiểu Dao kiều mị đến nỗi có thể làm xương cốt người khác mềm nhũng, có ai có thể chống lại được chứ?

"Ha ha, có thể có thể. Tiểu Dao, cậu có chuyện gì a? Hơn nữa mình nhớ mình không có cho cậu số điện thoại nha, cậu tìm ở đâu a?" Nguyên Họa bèn nói nghi vấn của mình ra.

Tiêu Tiểu Dao chỉ cười nhạt, không trả lời vấn đề của Nguyên Họa, trong tiềm thức nàng không hi vọng Nguyên Họa và Từ Tử Kỳ có liên quan với nhau, lúc biết Nguyên Họa không còn làm việc ở Từ thị, thậm chí có cảm giác mừng rỡ không giải thích được. Tiêu Tiểu Dao lắc đầu, có thể trong tiềm thức nàng sợ Nguyên Họa bị Từ Tử Kỳ cướp đi.

Nguyên Họa không nghe được Tiêu Tiểu Dao trả lời, cũng không có hỏi lại, nàng vốn cũng không phải là người muốn hỏi rõ ràng tường tận, người ta không muốn nói thì thôi. Chẳng qua là nàng đoán có phải là Từ Tử Kỳ nói số điện thoại của mình cho Tiêu Tiểu Dao hay không, dù sao lúc đó có nói cho Tiêu Tiểu Dao biết mình là thư ký của Từ Tử Kỳ.

Hai người yên lặng một hồi, vẫn là Tiêu Tiểu Dao nói trước: "Nguyên Họa, ngày mai có rãnh không? Mình muốn mời cậu ăn bữa cơm, từ lúc mình về nước cũng chưa chính thức gặp mặt, ha ha. Khi còn bé, chúng ta khá thân, thật hoài niệm lúc đó."

Nguyên Họa suy nghĩ một chút, vẫn đáp ứng nói: "Ừ, được rồi, địa điểm cậu quyết định đi."

Nguyên Họa thực sự không muốn tiếp tục nói với Tiêu Tiểu Dao nữa, vừa nghĩ tới Từ Tử Kỳ, đầu óc lập tức trong trạng thái hỗn độn.

"Ừ, ngày mai chúng ta gặp ở khách sạn Quốc tế nha." Tiêu Tiểu Dao đề nghị, bây giờ nàng không quen thuộc thành phố A, dù sao nhiều năm mới trở lại. Vốn còn tưởng rằng Nguyên Họa sẽ làm tròn nghĩa vụ chủ nhà, không ngờ người ta trực tiếp đùn đẩy cho nàng. Chỉ có thể nói ra chỗ mình biết để ứng phó.

"Được, ngày mai mình tìm cậu. Không có chuyện gì mình cúp trước." Giọng của Nguyên Họa nhàn nhạt, nàng càng lúc càng muốn cúp điện thoại của Tiêu Tiểu Dao, gọi cho Từ Tử Kỳ, hiện tại nàng muốn nghe thanh âm của người kia một chút.

Tiêu Tiểu Dao đương nhiên là nghe được giọng nói không kiên nhẫn của Nguyên Họa, cũng không quấy rầy nữa, dịu dàng nói: "Tối mai 6 giờ chúng ta gặp ở đại sảnh khách sạn Quốc tế nha. Tạm biệt."

Nguyên Họa nghe được hai chữ tạm biệt thì nhanh chóng nói: "Tạm biệt." Rồi cúp điện thoại. Tìm dãy số của Từ Tử Kỳ, nhấn gọi. Nghe trong điện thoại truyền tới tiếng chuông, trong lòng có chút sốt ruột bất an.

Điện thoại Tiêu Tiểu Dao còn âm thanh máy bận, tà mị cười. Nàng làm sao có thể nhường Nguyên Họa dễ dàng như vậy, Nguyên Họa sẽ là của nàng, sẽ chỉ là của Tiêu Tiểu Dao nàng.

Khoảnh khắc lúc Từ Tử Kỳ nhìn thấy Tiêu Tiểu Dao, tâm tình chưa yên tĩnh trở lại, dường như có ngàn cơn sóng cuồn cuộn trong lòng. Đến khi Tiêu Tiểu Dao hỏi xin cô cách liên lạc với Nguyên Họa, lòng càng bất an. Lúc đưa Tiêu Tiểu Dao về khách sạn thì một mình lái xe tới bờ biển.

Mặc dù nói cô quyết định muốn buông tay Nguyên Họa, cũng quyết định mình và Nguyên Họa sau này không còn liên quan gì đến nhau, nhưng lúc Nguyên Họa thực sự sắp bị người đoạt đi, Từ Tử Kỳ lại không bỏ được. Bản thân cô cũng rất mâu thuẫn, lý trí nói cho cô biết không nên dây dưa với Nguyên Họa, thế nhưng tình cảm lại không tự chủ muốn đến bên Nguyên Họa, khi không lại ăn dấm chua của Nguyên Họa.

Ngay lúc Từ Tử Kỳ còn một mình rối rắm vấn đề này thì nghe được chuông điện thoại, giờ phút này dĩ nhiên sẽ nghĩ tới là Nguyên Họa gọi đến. Vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn màn hình điện thoại quả thật là Nguyên Họa gọi đến. Lúc Từ Tử Kỳ muốn ấn nút nghe, nhưng lại muốn trốn tránh Nguyên Họa. Kiên quyết nhấn nút từ chối. Thế nhưng lúc cô ấn xuống lập tức hối hận.

Nguyên Họa cũng nghĩ đến Từ Tử Kỳ sẽ không nghe điện thoại của nàng, thế nhưng cảm giác đoán trước và tự bản thân trải nghiệm không giống nhau. Trong lòng ê ẩm mất mát, làm Nguyên Họa có dũng khí muốn chạy đến trước mặt người kia. Thế nhưng Nguyên Họa không có can đảm đó, cũng không có dũng khí đó.

Nguyên Họa cầm điện thoại cũng không gọi lần nữa. Chán nản nằm trên giường, cũng không biết qua bao lâu, cầm áo khoác bên cạnh chạy ra ngoài cửa.

Nguyên ba nhìn thấy đã trễ thế này mà con gái bảo bối còn chạy ra ngoài, đương nhiên là không yên tâm.

Vừa định gọi Nguyên Họa trở về, đã bị ánh mắt của Nguyên mẹ ngăn lại.

Nguyên mẹ nhìn thấu bộ dáng mất hồn mất vía hai ngày qua của Nguyên Họa, hỏi cũng vô ích, thôi cứ để con bé tự mình giải quyết đi!

Thật ra Nguyên mẹ yên tâm Nguyên Họa có thể giải quyết tốt, thừa hưởng gien di truyền tốt của ba mẹ nàng, chút chuyện nhỏ như vậy nếu không giải quyết tốt, cũng mất mặt rồi. Hơn nữa, Nguyên Họa và Nguyên ba quả thực y chang, năm đó bà cũng bị hình dáng này của Nguyên ba lừa nhập Nguyên gia.

Nghĩ tới đây Nguyên mẹ đột nhiên trừng mắt Nguyên ba, Nguyên ba đương nhiên mù mịt, mình đắc tội vợ yêu khi nào chứ, xem ra tối nay lại phải tiếp xúc thân mật với sàn nhà. Nghĩ tới những thứ này, thân thể Nguyên ba bắt đầu run.

Trước đây thật đúng là bị bề ngoài thuần khiết hiền lành của Nguyên mẹ lừa gạt, còn tưởng mình lừa về nhà một hiền thê lương mẫu, thế sự khó lường a! Sau lại phát hiện Nguyên mẹ tuyệt đối chính là một phúc hắc nữ vương a. Khóc không ra nước mắt a! (Hai chế lừa tình lẫn nhau thôi, huề )

Từ Tử Kỳ cầm điện thoại một mực chờ, chờ Nguyên Họa gọi lại cho nàng, nếu như Nguyên Họa gọi lại lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không tái phát tính tình đại tiểu thư mà cúp điện thoại của Nguyên Họa.

Nhưng sau khi Từ Tử Kỳ đợi hơn một tiếng, tâm ý nguội lạnh, Nguyên Họa chết tiệt ấy vậy mà không gọi lại cho nàng. (tội nghiệp )

Từ Tử Kỳ nổi nóng, khởi động xe, vội vàng lái về nhà. Vừa chạy như cuồng phong, vừa ở trong xe tức giận mắng đồ ngu ngốc Nguyên Họa kia.

"Nguyên Họa, em là đổ khốn kiếp, em là đầu heo, em là đồ chết tiệt tim sói phổi cẩu, Từ Tử Kỳ tôi cả đời này cũng không để ý em nữa."

Nguyên Họa tất nhiên không biết Từ Tử Kỳ người ta đang đợi điện thoại của nàng, nàng thực sự cực sợ Từ Tử Kỳ không để ý tới nàng. Cho nên sau khi ở nhà rối rắm một hồi thì quyết định muốn cho Từ Tử Kỳ hồi tâm chuyển ý.

Cầm lấy áo khoác đón xe đến khu nhà của Từ Tử Kỳ, bảo an lúc đầu còn tưởng rằng ăn trộm đến khu trọ cao cấp gây án đây chứ? Ai kêu thân hình Nguyên Họa nho nhỏ, co đầu rụt cổ, đương nhiên làm cho người khác hiểu lầm.

Nhìn một chút thì thấy là bạn nhỏ thân thiết của Từ tiểu thư, bèn để cho nàng đi.

Nguyên Họa vào thang máy đến cửa nhà Từ Tử Kỳ thì do dự có nên nhấn chuông cửa hay không.

Người đứng ở cửa một hồi, cuối cùng vẫn tiến lên nhấn chuông cửa, ấn một lúc lâu cũng không nghe bên trong có tiếng động gì. Ủ rũ cúi đầu ngồi yên ở trước cửa nhà Từ Tử Kỳ, chờ Từ Tử Kỳ trở về. Ai ngờ chờ một hồi thì dựa vào cửa ngủ thiếp đi.

Nguyên Họa trong lúc ngủ say đương nhiên không biết Từ đại mĩ nữ giờ này phút này đang mắng nàng không đáng một đồng.

Lúc Từ Tử Kỳ lái xe về tới nhà trọ, anh trai bảo an mới nhớ lại, Từ đại mĩ nữ căn bản không ở nhà nha! Nghĩ đến Nguyên Họa kia sợ sệt rụt rè, trong lòng cầu khẩn, mong rằng cô nhóc kia có chìa khóa nhà của Từ đại mĩ nữ đi.

Từ Tử Kỳ có chút mệt mỏi đi vào thang máy, ra khỏi thang máy thì thấy có cái gì rất quen mắt rúc ở trước cửa, cái vật kia đương nhiên không phải thứ gì khác, chính là Nguyên Họa đang ngủ.

Từ Tử Kỳ cứ như vậy ngơ ngác nhìn Nguyên Họa, buồn bực trong lòng lúc nhìn đến Nguyên Họa đã sớm tan thành mây khói. Khóe miệng hiện lên nụ cười đầu tiên trong ngày.

Lại có chút đau lòng Nguyên Họa vẫn còn vùi ở cửa, tiến lên ngồi xổm xuống, dịu dàng gọi: "Nguyên Họa, Nguyên Họa, tỉnh dậy."

Nguyên Họa bị người ta quấy rầy mộng đẹp, trong mộng đang thấy mình sắp hôn được Từ Tử Kỳ lại bị gián đoạn. Là ai cũng sẽ khó chịu nha! Không ngờ tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là người trong mộng kia của mình, sững sờ ngây ngốc cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net