Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Họa giơ hai tay lên xoa đôi mắt còn buồn ngủ, chớp chớp mắt, không sai nha, đúng là Từ Tử Kỳ a.

Không biết là quá mức vui vẻ không ổn định được cảm xúc, hay là sau khi giữ yên một tư thế ngủ, dẫn đến máu không lưu thông. Vừa định muốn đứng dậy, thân thể mất thăng bằng bỗng bổ nhào vào người Từ đại mĩ nữ.

Từ Tử Kỳ không ngờ Nguyên Họa thoáng cái lại nhào tới người mình a, cũng vừa định đỡ Nguyên Họa, giờ tốt rồi, vốn mình cũng đang ngồi xổm, mất đi trọng tâm, hai người song song ngã xuống đất.

Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ khoảng cách gần như vậy, lại quên mất lúc nãy Từ đại mỹ nữ vừa bị nàng đụng đến mơ hồ a, cơ thể giống như bị tan rã, đặc biệt cái mông đau muốn chết. Vừa định yêu cầu tên đầu sỏ đè ở trên người mình đứng lên, ngẩng đầu nhìn lại thấy bộ dạng sắp chảy nước miếng của Nguyên Họa thì biết người này hiện đang nghĩ gì.

Từ Tử Kỳ phẫn nộ a, tuy rằng biết mình có mị lực rất lớn, thế nhưng cũng cần phải phân rõ trường hợp chứ, đây là trường hợp gì a, một chút lãng mạn cũng không có còn chưa tính, còn đụng cô toàn thân đau muốn chết.

Từ Tử Kỳ lúc này hận không thể ném Nguyên Họa ra bên ngoài, vứt thật xa.

Nguyên Họa ngược lại bị Từ Tử Kỳ mê hoặc đến thất điên bát đảo, làm gì còn nhớ chuyện bản thân đè Từ đại mĩ nữ a, vừa định tiến hành tiếp chuyện lúc nãy trong mộng chưa hoàn thành đã bị Từ đại mĩ nữ đẩy ra. Nguyên Họa trợn to đôi mắt nhìn Từ Tử Kỳ, còn dùng ánh mắt đặc biệt vô tội, Từ Tử Kỳ mặc kệ nàng, tự mình đứng lên, vỗ bụi bặm trên người, lấy ra cái chìa khóa mở cửa phòng, bỏ lại một câu: "Còn không vào, thích ngồi ở đó sao?"

Một loạt động tác liên tiếp, Nguyên Họa đều trong trạng thái đần độn, nghe được câu nói của Từ đại mĩ nữ mới hoàn hồn, mới biết vẫn còn ngồi dưới đất a. Bật người đứng lên, vỗ bụi bặm trên người đi vào nhà Từ Tử Kỳ. Cười hì hì ngồi trên ghế sô pha của Từ đại mĩ nữ.

Nếu như nói hiện tại chuyện đầu tiên Từ Tử Kỳ muốn làm là gì, câu trả lời tuyệt đối chính là xem thường. Trước đây cảm thấy Nguyên Họa rất ngốc, thực sự rất ngốc. Nhưng bây giờ càng phát giác người này cũng không phải ngốc thường, mà chính là ngu ngốc, còn là ngu ngốc đến không thể ngu ngốc hơn. (lầm to )

Từ Tử Kỳ im lặng nhìn Nguyên Họa, vẫn lạnh lùng nói: "Em tới đây làm gì?"

Nguyên Họa rất ủy khuất, hiện tại nàng thực sự cảm thấy rất ủy khuất, em vừa rồi làm rõ ràng như vậy, lẽ nào chị còn không biết em tới đây làm gì sao? Nguyên Họa chu ra cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng vô cùng ai oán mà nhìn Từ đại mĩ nữ nói: "Tử Kỳ, em... Em... ừ thì, có gì ăn không, em đói quá!"

Từ Tử Kỳ nghe Nguyên Họa ở đó rối rắm nửa ngày, lúc đó tim như treo ngược hoang mang, còn tưởng rằng rốt cục cũng nghe được Nguyên Họa thổ lộ. Không ngờ Nguyên Họa đáng chết, thối tha lại trong thời khắc quan trọng nói ra lý do đói bụng, Từ Tử Kỳ tức giận đến ngứa răng. Hiện tại chuyện thứ hai Từ Tử Kỳ muốn làm là đá Nguyên Họa ra khỏi nhà cô.

Từ Tử Kỳ quyết định không cần để ý Nguyên Họa nữa, tránh lúc mình nhịn không được đạp người này ra ngoài. Từ Tử Kỳ cảm giác được mình thật sự sẽ làm như vậy, không ngừng khuyên mình nhất định phải nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống, nếu thật sự dọa con rùa đen rút đầu này sợ đến rút đầu trở về, lại không biết phải bao lâu mới chịu thò đầu ra lại.

Từ Tử Kỳ thật hận chết mình, chỉ cần Nguyên Họa đối xử với cô tốt một chút xíu, cô sẽ không còn nguyên tắc mà tha thứ nàng, Từ Tử Kỳ luyến tiếc, luyến tiếc buông tay cơ hội có được cô nhóc bé nhỏ trước mắt mình, người sở hữu trái tim cô. Rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu để ý người này chứ? Từ Tử Kỳ không nghĩ ra, coi như trong lúc vô tình, trong mắt trong tim mình cũng chỉ có người này không còn ai khác.

Tuy rằng lần này cô thực sự rất tức giận, rất thất vọng, cũng tuyệt vọng. Nhưng khi Nguyên Họa cho cô một chút ánh bình minh, cô lập tức không buông được, không bình tĩnh được. Cả trái tim vì nàng mà nảy lên, sự xuất hiện của Tiêu Tiểu Dao không thể nghi ngờ lại làm gia tăng sợ hãi và bất an của cô, rất sợ một giây sau Nguyên Họa sẽ bị người khác đoạt đi, cả đời nhìn nàng bị người khác đoạt đi, cảm giác đau đến tê tâm liệt phế làm Từ Tử Kỳ ngay cả hô hấp đều dị thường khó khăn.

Nhưng khi cô nôn nóng bất an, tâm thần không yên, trở lại ngôi nhà trống vắng lạnh lẽo lại gặp được người làm cho mình nếm đủ tất cả chua xót khổ sở, đang vùi ở cửa nhà chờ cô trở về, quả tim trống rỗng trong nháy mắt được lấp đầy.

Biểu hiện sau đó của Nguyên Họa làm cho Từ Tử Kỳ cảm thấy có chút thất vọng, dù sao vẫn không nghe được Nguyên Họa thổ lộ. Từ Tử Kỳ thật ra biết Nguyên Họa thích mình, thế nhưng vẫn muốn từ trong miệng người kia nghe được, có lẽ là trời sinh nữ nhân đều bị lòng hư vinh quấy phá đi. Hiển nhiên vì Nguyên Họa chưa mở miệng thổ lộ nên thành tâm bệnh trong lòng Từ Tử Kỳ, cho nên cô cũng sẽ không cho Nguyên Họa sắc mặt tốt.

Nguyên Họa đứng ở trước mặt của Từ Tử Kỳ thật lâu cũng không thấy Từ đại mĩ nữ có động tác gì, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng, khuấy nội tâm Nguyên Họa càng thấp thỏm bất an, Nguyên Họa cảm giác mình thật tùy tiện hơn nữa còn nhát gan muốn chết. Rõ ràng cũng sắp nói ra khỏi miệng, lại bị bản thân đè ép nuốt trở về.

"Tử Kỳ, em... Em thực sự đói bụng!" Nguyên Họa thực sự không dám thổ lộ, lại không biết nên nói cái gì, đành phải đem lời nói không chút dinh dưỡng lập lại một lần.

Từ Tử Kỳ như trước không để ý tới nàng, kỳ thực trong lòng nóng như lửa đốt. Tốt lắm, em xem chỗ này là nhà hàng sao, đến chỗ tôi chỉ muốn ăn bữa cơm thôi sao? Từ Tử Kỳ đè nén lửa giận sắp bùng lên của mình, nhìn chằm chằm TV không biết đang phát cái gì.

Nguyên Họa không lên tiếng, lòng run run nhìn chằm chằm Từ Tử Kỳ, ngôi nhà xuất hiện một hình ảnh quỷ dị như thế. Một mĩ nữ mắt không chớp nhìn chằm chằm TV, một bạn nhỏ mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm mĩ nữ đang không chớp mà nhìn chằm chằm TV.

Tâm tư của Từ Tử Kỳ tự nhiên là không đặt ở quảng cáo trên TV, kỳ thực mỗi một phút đều chú ý Nguyên Họa bên cạnh. Hiện tại cô đang cùng Nguyên Họa đọ kiên trì, cũng sắp trôi qua một giờ, hai người cứ giằng co như vậy, Từ Tử Kỳ đứng dậy. Không để ý đến Nguyên Họa chết tiệt bên cạnh vì cô đứng dậy mà run run, thản nhiên nói: "Hiện tại không còn sớm, nếu như không có chuyện gì, em có thể đi về. Tôi muốn nghỉ ngơi." Giọng nói nghe không ra một chút buồn vui gì.

Mà Nguyên Họa lại nhíu mày, muốn đuổi kịp bước chân của Từ Tử Kỳ. Trước người lại truyền tới thanh âm đạm mạc của Từ Tử Kỳ." Nguyên Họa, không phải em còn muốn tôi nhờ bảo an đến mời em đi ra chứ."

Nguyên Họa nghe được Từ Tử Kỳ bất thình lình nói một câu như vậy, không thể không nóng nảy được, bật người nhào tới ôm lấy đùi Từ Tử Kỳ kêu lên: "Tử Kỳ, chị đừng đuổi em đi. Em sai rồi có được không?"

Từ Tử Kỳ trừng đôi mắt đẹp, sinh vật phía dưới hai tay ôm đùi chịu buông ra, tội nghiệp nhìn chằm chằm Từ đại mĩ nữ.

Từ Tử Kỳ nhìn bộ dáng Nguyên Họa giống như 'mình phải làm sao' của nàng, một trận ớn lạnh. Nheo lại mắt phượng, tất cả đều là tín hiệu nguy hiểm nha! "Em sai ở đâu a?" Hỏi rất dịu dàng.

Thế nhưng trên thực tế Nguyên Họa thấy dáng dấp bây giờ của Từ Tử Kỳ, trái tim nhỏ bé cũng đã không tự chủ run lên, nghe giọng điệu này lần nữa nha! Nếu không phải vốn đang quỳ rạp trên mặt đất, hiện tại cũng sớm té xuống đất, nàng vô cùng chắc chắn, bây giờ Từ Tử Kỳ rất nguy hiểm, còn là cực độ nguy hiểm.

Nuốt nuốt nước miếng, cực chật vật nói: "Tử Kỳ, chị đừng xua đuổi, em sai rồi! Em không nên từ chức."

"Nguyên Họa!!! Nếu như em chỉ muốn nói những lời này, tôi nghĩ em có thể đi, tôi không cần!" Từ Tử Kỳ sắp nổi điên rồi, nếu như không đuổi đồ khốn này ra ngoài, cô thật sự sẽ bị người này làm tức chết.

Nguyên Họa quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Từ Tử Kỳ, ảo não cực kỳ. Nàng rõ ràng thấy bây giờ Từ Tử Kỳ thực sự tức giận, cắn răng, bất cứ giá nào. Hét: "Từ Tử Kỳ, em thích chị!" Nói xong thở dài một hơi, nhắm mắt lại hoàn toàn không dám nhìn Từ Tử Kỳ. Trời biết, vừa rồi nàng dùng hết khí lực và dũng khí từ lúc bú sữa mẹ mà la lên.

Thế nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy đối phương có động tĩnh, Nguyên Họa hoảng sợ, nàng nghĩ Từ Tử Kỳ thích mình, cho nên mới có dũng khí thổ lộ. Nếu như chỉ là mình đơn phương thì làm sao bây giờ a, chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt tinh xảo đang khóc, ngoại trừ Từ đại mĩ nữ còn ai vào đây chứ? Nguyên Họa sửng sốt, nàng không ngờ mình thổ lộ sẽ khiến Từ Tử Kỳ phản ứng lớn như vậy a! Lại vừa đau lòng, lúng túng đứng lên, đi tới bên người Từ Tử Kỳ ôm lấy cô. Nếu quên đi vấn đề chiều cao thì đây là một hình ảnh rất hài hòa.

Từ Tử Kỳ chờ chính là một câu nói này của Nguyên Họa, trước đây cô chưa bao giờ cho rằng mình là một người cảm tính, số lần khóc vì Nguyên Họa còn hơn tổng số lần khóc từ lúc cô hiểu chuyện đến giờ. Vì một câu thổ lộ như vậy của Nguyên Họa, thẳng thắng thể hiện tình cảm, chịu bao nhiêu ủy khuất chính mình cũng không nhớ rõ. Nguyên Họa vẫn trốn tránh, mặc kệ cô thể hiện rõ ràng cỡ nào, nàng vẫn lựa chọn trốn tránh, cô cực hận Nguyên Họa hèn yếu như vậy, thế nhưng ngàn chờ vạn chờ cuối cùng cô cũng chờ được Nguyên Họa thổ lộ.

Cả người đều bởi vì một câu nói của Nguyên Họa mà sôi trào, tâm trạng bất an kia cuối cùng cũng buông xuống, còn có cảm giác hạnh phúc lan tỏa bao phủ cõi lòng.

Từ Tử Kỳ ôm lấy Nguyên Họa, lúc này mới phát hiện một trở ngại vô cùng. Ừ, ôm, ừ, thực sự là như ôm một đứa bé. Cảm giác này có chút không được tự nhiên.

Nguyên Họa đương nhiên không biết Từ Tử Kỳ hiện tại đang suy nghĩ cái gì, vẫn an ủi Từ đại mĩ nữ kia chứ? Hoàn toàn hưởng thụ Từ đại mĩ nữ như chim nhỏ nép vào người mình. Phỏng chừng nếu như biết cảm thụ của Từ đại mĩ nữ hiện khi ôm nàng, chắc chắn sẽ thương tâm trốn trong góc tường vẽ vòng tròn tự kỷ.

Từ Tử Kỳ nghĩ đến cảm thụ của mình hiện tại, nhìn nhìn lại thân thể bé bỏng của Nguyên Họa, nín khóc mà cười, đẩy ra Nguyên Họa nói: "Nguyên Họa, bây giờ em về nhà cho tôi. Hiện nay tôi không muốn gặp lại em!"

Nguyên Họa choáng váng, người này làm sao có thể như vậy, không phải mới vừa rồi còn tốt đẹp sao? Tại sao nở nụ cười rồi đuổi mình chứ? Nguyên Họa rất ai oán, cực kỳ ai oán. Ngay cả ánh mắt nhìn Từ Tử Kỳ cũng vô cùng ai oán.

Nữ nhân rất thù dai, Từ Tử Kỳ tất nhiên cũng thù dai. Ai kêu con rùa đen rúc đầu này lúc trước chỉ biết rúc đầu chứ, hiện tại không cho nàng chịu chút khổ, quả thực là có lỗi với bản thân a!

"Tử Kỳ, chị có thích em hay không a?" Nguyên Họa nghĩ Từ đại mĩ nữ nếu muốn đuổi người, cũng nên nói rốt cuộc có thích hay không a! Trong chuyện này, Nguyên Họa có ngốc một chút, hình như không phải một chút, là rất ngốc. Tình cảm có chút thấp, cũng không biết có phải là giả bộ hay không, aiz... Từ đại mĩ nữ sắp bị ăn gắt gao.

Từ Tử Kỳ nghe được câu hỏi của Nguyên Họa, nghiến răng nghiến lợi, liên tục nói với bản thân, nên khống chế tâm tình, bình tĩnh, bình tĩnh! Sau đó cười dịu dàng nắm tay của Nguyên Họa, dẫn tới cửa, mở rộng cửa tiễn người, vẫy tay nói: "Tạm biệt!" "Ầm!" một tiếng đóng cửa. Động tác hành văn liền mạch lưu loát, cái này gọi là mây bay nước chảy lưu loát sinh động a!

Để lại Nguyên Họa một mình ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn cửa phòng đã đóng lại, sững sờ. Thật lâu sau mới phát hiện mình bị người ta đuổi ra cửa, cũng không có được đáp án a! Rất không cam lòng nói vào cửa: "Từ Tử Kỳ, chị rốt cuộc có thích em hay không a?"

Không nghe được người bên trong phòng đáp lại, vô cùng không cam lòng, cũng không yên. Chu mỏ, đi tới thang máy, vào thang máy đi xuống. Lúc này cửa phòng mới mở ra, hờn dỗi một tiếng: "Đồ ngốc nghếch!" Lập tức khép cửa lại. Lúc khép lại thì cửa thang máy mở ra, thấy được một người nhát gan vẻ mặt mang nụ cười nhìn chằm chằm cửa phòng của Từ Tử Kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net