Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Nguyên Họa về đến nhà, Nguyên ba Nguyên mẹ đều nhìn thấu hiện tại tâm tình Nguyên Họa không tệ, hơn nữa còn tốt. Nhìn xem, nhìn xem, khóe miệng cũng cong cong, nhe răng trợn mắt.

Nhất định có chuyện gì tốt, Nguyên ba nhìn chằm chằm Nguyên Họa bằng thần thái xoi mói a, giống như phát hiện trúng vé số năm trăm triệu, xác minh dãy số trúng thưởng có sai hay không. Ừ, sau khi nhìn Nguyên Họa mấy lần, xác định dãy số không sai.

Nguyên Họa thực sự không biết hiện tại mình cười có bao nhiêu sáng lạng, thấy Nguyên ba Nguyên mẹ nhìn chằm chằm mình, đáy lòng có chút bất an sợ hãi. Vội vàng chạy về phòng ngủ của mình, không muốn bị hai lão làng coi mình là nghi phạm mà bàn thẩm.

Nguyên ba Nguyên mẹ nhìn thân thể nho nhỏ của Nguyên Họa về phòng giả bộ ngủ, sau đó nhìn nhau tươi cười. Trong mắt tất nhiên hiện lên vui vẻ, em xem con gái của chúng ta có phải đang yêu không a? Cười lại cười, vậy tức là, không sai, dựa theo kinh nghiệm của người từng trải, nha đầu kia nhất định là đang yêu. Ông xem dáng vẻ của con bé, không phải y chang chúng ta khi đó sao?

Sau khi Nguyên ba Nguyên mẹ nhất trí ý tưởng, nhìn nhau cười, cảm thán nói "Đứa con gái này cuối cùng cũng có người nhặt!" Nếu như biết Nguyên Họa căn bản không phải mang con rể về cho bọn họ, mà là con dâu thì không biết biểu tình của họ như thế nào. Rất khó tưởng tượng hai lão làng thân là quan chức lớn, lúc đó sẽ biểu tình kiểu gì với Từ đại mĩ nữ.

Nguyên Họa chuồn trở về phòng của mình sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Từ Kiều, tin tốt nhất định phải chia sẻ một chút cùng bạn bè. Về phần tin tức này đối với Từ Kiều mà nói có phải tin tốt hay không thì cần chờ quan sát.

"A lô, A Kiều. Tao thổ lộ với Tử Kỳ, chị ấy có vẻ cũng thích tao! Tuy rằng còn chưa sáng tỏ, nhưng mà tao chắc chắn tám chín phần." Nguyên Họa nói đến cao hứng bừng bừng a, cảm xúc dâng trào a!

Về phần Từ Kiều bên đầu điện thoại kia, bị Nguyên Họa làm cho đất bằng dậy sóng, sét đánh trong ngoài đều cháy sém.

"Nguyên Họa, mày nói cái gì? Lập lại lần nữa." Từ Kiều cảm thấy nhất định là lần trước mình bị sốt làm hỏng đầu rồi, sao lại nghe lầm gì chứ? Nguyên Họa thích con gái, không thể tưởng tượng nổi! Thổ lộ, ừ, càng không thể tưởng tượng nổi! Bất ngờ nhất chính là, Nguyên Họa nói là Tử Kỳ, Từ đại mĩ nữ kia coi trọng Nguyên Họa nhà nàng! Mẹ ơi, có phải sét đánh trúng mình hay không a! Nghe lầm rồi, tuyệt đối là nghe lầm rồi, làm sao có thể chứ? Từ Tử Kỳ làm sao thích loại nữ sinh bỏ túi như Nguyên Họa chứ? Ừ, không thể, tuyệt đối không thể! Từ Tử Kỳ không phải đồ ngốc.

"Tao nói tao thổ lộ với Tử Kỳ, chị ấy hình như cũng thích tao! Vậy nghe hiểu chưa?" Nguyên Họa vẫn kích động không thôi nói, trên thế giới điều hạnh phúc nhất không phải là gì khác mà chính là người mình thích cũng thích mình!

Từ Kiều vất vả thở ra một cái, sau đó đặc biệt vô duyên trả lời một câu: "Nguyên Họa, mày bị bệnh rồi! Nên đi khám bệnh."

Nguyên Họa bực bội, Từ Kiều cố ý làm khó mình sao, tao hăng hái bừng bừng nói cho mày biết đại sự, mày lại nói tao bị bệnh kêu đi khám bệnh, hừ! Được lắm, Từ Kiều, mày thực làm tức chết người cũng không đền mạng. Nguyên Họa cảm thấy khóe miệng mình đang không ngừng co rút, nếu có thể, tuyệt đối muốn làm thịt nha đầu xấu xa Từ Kiều ăn. Thế nhưng trên thực tế, Nguyên Họa vĩnh viễn đơn phương bị Từ Kiều làm thịt, cho nên ý nghĩ muốn làm thịt Từ Kiều chỉ có thể dời đến vô hạn.

Nguyên Họa hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở trước, mới nói vào điện thoại: "A Kiều, tao không có bệnh, lúc nãy tao nói đều là thật. Mày phải tin tao!"

Từ Kiều cũng phát hiện Nguyên Họa căn bản không phải đang nói đùa, trong nháy mắt mặt bỗng lạnh xuống. Không biết nên nói gì, bầu không khí thoáng cái lập tức trở nên nặng nề rất nhiều.

Nguyên Họa cũng không biết mình nói sai gì, ngẫm lại bản thân có nói sai chỗ nào đâu nha! Tại sao Từ Kiều không nói gì? Có phải bị mình dọa choáng váng rồi không a! Hét vào điện thoại: "A Kiều, A Kiều, mày không sao chứ."

Từ Kiều nghe điện thoại đầu kia truyền tới tiếng gọi ầm ĩ lo lắng, tâm tư được kéo trở về. Rầu rĩ nói: "Vậy chúc mừng mày!"

Từ Kiều không biết lúc này mình còn có thể nói cái gì. Lúc nào đây, lúc cảm giác mình thích Nguyên Họa, là lúc nào chứ? Rất nhiều năm trước rồi nhỉ, là thời điểm học Sơ trung* sao, tỉnh tỉnh mê mê đã nghĩ người mình thích chính là Nguyên Họa.

*trung học cơ sở

Khi đó, mình luôn bắt nạt nàng, nàng luôn luôn chịu đựng. Đúng là nghiện bắt nạt chăng? Qua nhiều năm như vậy, mình cũng không quen bạn trai, cùng nàng học ở đó, cùng học Cao trung*, cùng học đại học. Chỉ vì không muốn xa nàng, vốn tưởng rằng nàng không thích nữ nhân, thế nhưng lần trước chợt nghe nàng nói thích Từ Tử Kỳ, kích động đến ngất đi. Thế nhưng mình ở bên cạnh nàng nhiều năm như vậy, lại chưa bao giờ biết nàng sẽ thích nữ nhân, cho nên mới không dám vượt qua.

*trung học phổ thông

Thật nàng cũng thích nữ nhân, chỉ là nữ nhân vật kia vẫn không phải là mình. Từ Kiều mang tâm trạng buồn bã, lại cảm thấy buồn cười. Quả nhiên là của mình sẽ là của mình, không phải là của mình có cưỡng cầu cũng cầu không được. Nói tới nàng và Nguyên Họa, họ rốt cuộc vẫn là thanh mai trúc mã, thế nhưng hai người bên cạnh nhau đã nhiều năm, cũng chỉ là chị em, vĩnh viễn đều không đạt được quan hệ người yêu.

Nguyên Họa nghe được Từ Kiều buồn bực khó chịu chúc mừng một câu, cũng không vui vẻ nổi. Rầu rĩ nói với Từ Kiều vài câu thì cúp điện thoại, nàng cảm thấy hôm nay Từ Kiều rất quái lạ, cũng không phải chỉ hôm nay, nên nói từ lúc nàng nói cho Từ Kiều biết mình thích Từ Tử Kỳ, Từ Kiều đã không bình thường. Chẳng lẽ thật sự để bụng nàng thích nữ nhân sao, Nguyên Họa có chút mất mát, nàng biết con đường này rất khó đi, chỉ là không ngờ bạn thân nhất của mình cũng xem thường tình cảm của mình.

Nguyên Họa vứt điện thoại sang một bên, tâm tình lúc này bình thản như nước, nhìn trần nhà hồi lâu, thở dài một hơi. Mặc kệ, mình thích Từ Tử Kỳ, không thể thay đổi, mình tuyệt đối sẽ không vì ánh mắt của người khác mà từ bỏ Từ Tử Kỳ. Cho dù toàn thế giới phản đối, mình cũng sẽ kiên trì. Trừ khi Từ Tử Kỳ không thương yêu mình.

Nguyên Họa nhắm mắt lại, trong lòng vẫn có chút khổ sở, bèn mạnh mẽ mở mắt ra, cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Từ Tử Kỳ.

"Tử Kỳ, em nhớ chị!"

Từ Tử Kỳ vừa mới tắm xong, nghe được âm thanh điện thoại báo tin nhắn, số điện thoại cá nhân của cô không có mấy người biết, những người biết dĩ nhiên là những người thân thiết vô cùng. Nhìn xuống màn hình đúng là Nguyên Họa, trên mặt phơi phới tươi cười, mở ra tin nhắn, đọc nội dung, nụ cười trên mặt càng sâu thêm. Nhanh chóng trả lời một tin, sau đó một mình nằm trên giường ôm bụng cười.

Nguyên Họa vừa mới chỉnh điện thoại về chế độ rung, điện thoại chợt chấn động. Thấy từ Tử Kỳ trả lời, biểu tình trên mặt cứng đờ, âm thầm cắn răng. Sắc mặt tái nhợt ném điện thoại lên giường.

Từ Tử Kỳ trả lời cái gì, làm cho Nguyên Họa của chúng ta nổi nóng như thế chứ?

"Đừng làm phiền tôi ngủ!"

Từ Tử Kỳ đùa giỡn người khác tuyệt đối là cao thủ hạng nhất, nhìn Nguyên Họa bị cô làm tức giận thì rõ.

Nguyên Họa chán nản a, mình thật vất vả mới buồn nôn một lần, Từ Tử Kỳ tại sao không nể mặt như vậy chứ? Cắn răng, đắp lên chăn, ngủ. Hừ!

Nguyên Họa không trả lời tin nhắn là trong dự đoán của Từ Tử Kỳ, cũng không ảnh hưởng tâm tình sung sướng hiện tại của Từ đại mĩ nữ chúng ta a, nghĩ đến dáng vẻ Nguyên Họa bị mình làm tức giận thì vô cùng đắc ý, ngủ ngon gấp bội. Đây là thú vui tà ác của Từ đại mỹ nữ, xem ra cuộc sống sau này của Nguyên Họa sẽ không dễ chịu gì, người ta bảo làm đường càng dài càng vất vả, Nguyên Họa lại chạy theo từ A đến Z. Con đường này rất gian khổ, rất xa xôi.

Nguyên Họa vò đầu, nghiêng trái, đi loanh quanh. Ngủ không được a, mất ngủ thực sự là một việc làm cho người ta phiền não, đặc biệt đối với thể loại thế nào cũng không bị mất ngủ như Nguyên Họa mà nói, càng làm người ta phiền não.

Ánh mắt Nguyên Họa đảo qua đảo lại nhìn chằm chằm trần nhà, đứng lên mở máy tính, online QQ, mới phát hiện mình còn chưa có QQ của Từ Tử Kỳ, mở Kugou* nghe chút nhạc, vừa mở browser, nhìn mạng xã hội một chút, mở nông trường, trộm thức ăn, mở trại chăn nuôi, trộm ít điểm mới tắt browser. Nhìn bên phải phía dưới màn hình, cũng sắp đến hừng đông. Vò đầu, tắt máy tính rồi trở về giường làm ổ. Lại một lần nữa nhìn trần nhà ngẩn người. Về phần lúc nào ngủ mất thì hoàn toàn không biết được. Ngay cả bản thân lúc nào nhìn trần nhà đến mệt mỏi mà nhắm mắt lại cũng không biết.

*nghe nhạc trực tuyến Tung của

Lúc Nguyên Họa tỉnh lại, thì mặt trời đã nhô lên cao, vị trí rất cao rất cao. Thức dậy tắm một chút mới nhớ lại hình như mình còn đáp ứng Tiêu Tiểu Dao ăn cơm, nhìn thời giờ còn sớm, trong nhà cũng không có ai, xuống lầu mua một chút thức ăn đóng gói về nhà, mở máy tính, ngồi xổm trên ghế máy tính ăn thức ăn nhanh vừa mua.

Nếu như Nguyên Họa nhớ không lầm, loại thức ăn nhanh này cùng với loại nàng ăn vài chục năm trước một chút cũng chưa từng thay đổi, vẫn khó ăn như nhau. Chỉ có biến hóa duy nhất là giá cả... Từ năm đồng một phần đến hai mươi đồng một phần như bây giờ, giá cả lại tăng gấp mấy lần. Nguyên Họa rất buồn bực vì sao thức ăn nhanh trên thế giới đều có thể tồn tại mấy chục năm chứ? Một việc rất khó tin.

Nguyên Họa vặn vẹo ăn mấy cái thì muốn vứt thùng rác, nếu như được lựa chọn, Nguyên Họa tuyệt đối sẽ không ăn thức ăn nhanh, mỗi khi ăn thức ăn nhanh này, Nguyên Họa luôn luôn nhớ tới câu nói đầy triết lý kia, cuộc sống giống như bị cưỡng gian, thay vì phản kháng vô ích, cứ lẳng lặng hưởng thụ. Thế nhưng thật sự Nguyên Họa khó có thể hưởng thụ bị cưỡng gian như vậy. Cho nên đành phải an ủi mình chịu thiệt một chút, nhịn một chút cho qua.

Thức ăn dưới tình trạng bị cưỡng gian đã giải quyết xong thì chơi một chút game nhỏ. Game cao cấp Nguyên Họa chơi không được, cho nên vẫn luôn chơi mấy game trung thực một chút. Liên thắng vài trận, phát hiện không hay ho gì. Lên web tùy tiện lướt một chút, lúc thấy được trên ảnh chụp của Phượng tỷ* nổi tiếng trên internet, cơm vừa nuốt xuống không lâu thiếu chút nữa phun hết ra ngoài. Ai thất đức như vậy nha, đem Phượng tỷ up lên mạng. Nhanh chóng tắt trang web, lên diễn đàn Baidu đi dạo một chút, giải trí chút, "Ba tao là Lý Cương!"**, nhìn tin tức này, khóe miệng Nguyên Họa co rúm, vì sao mình cũng là con ông cháu cha nha, hơn nữa đã lên đẳng cấp quan nhị đại*** nha, tại sao khác biệt lại lớn như vậy chứ? Nguyên Họa cũng tà ác tưởng tượng một chút, tương lai gặp phải phiền toái thì nói tên ba mình ra, "Ba ta là Nguyên Khang Khải!"

* Phượng tỷ nhân vật đình đám Trung Quốc do có nhan sắc "có một không hai", tự xưng học vấn uyên bác, tự tin vô đối và đưa ra tiêu chuẩn chọn chồng cao ngất.

** Ba tao là Lý Cương: Năm 2010, Lý Khải Minh, 22 tuổi, con trai của Lý Cương, Phó giám đốc Công an Bảo Định, phóng xe hơi khi đang say xỉn tông chết một nữ sinh viên và làm bị thương một người khác. Trước khi phóng xe bỏ trốn có hét lên câu: "Kiện đi! Ba tao là Lý Cương!"

** quan nhị đại: thế hệ thứ hai của quan chức => lợi dụng quyền lực của cha, mô tả hành vi xấu của con ông cháu cha.

Nguyên Họa có thể đoán ra vẻ mặt xanh mét của Nguyên ba, thật sự là rất thú vị.

Nguyên ba có một đứa con bảo bối, nhất định là kiếp trước ít thắp hương, lạy phật, ít cúng tiền nhang đèn. Mới có được một đứa con gái dở hơi như vậy.

Online quan tâm một chút tình trạng gần đây của thành phố A, trên mạng hiện một tin tức, trang đầu chữ viết to đùng tin tức hợp tác của ba nhà xí nghiệp lớn Từ thị, Tiêu thị, Lý thị. Nguyên Họa thoáng cái bị tin tức này hấp dẫn. Tin tức này sáng sớm vừa tung ra, trên tin tức còn có một tấm hình, ảnh chụp ba người Nguyên Họa đều biết. Lần lượt là Tiêu Tiểu Dao, Từ Tử Kỳ, Lý Đông Hải. Thật đúng là tổ hợp tuấn nam mỹ nhân a, không thua gì bất kỳ một tổ hợp thần tượng nào.

Mà Nguyên Họa đối với tấm hình này điểm duy quan tâm nhất chính là tay của Từ Tử Kỳ, hiện tại nắm tay Lý Đông Hải, mặc dù biết đó là lễ nghi bắt tay. Nhưng là vẫn nếm mùi, cảm giác kia chắc chắn là nếm mùi. Trong lòng chua xót, rất không thoải mái.

Nguyên Họa cầm chuột chuyển đến ô vuông, tắt browser. Nằm ngửa trên ghế, hơi híp mắt, thần tình trong mắt hoàn toàn không phải loại cà lơ phất phơ thường ngày, thay vào đó là vẻ mặt đầy bí hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net