Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngạn ngữ viết: "Chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi!"

Còn có câu: "Thà rằng đắc tội tiểu nhân, còn hơn đắc tội nữ nhân!"

Hiện tại nên đổi thành, "Thà rằng đắc tội những nữ nhân khác, còn hơn đắc tội nữ nhân Nguyên Họa này!"

Nguyên Họa chính là một yêu nghiệt, lại còn là một yêu nghiệt gây tai họa cho muôn dân, hôm nay nàng sẽ vững vàng nhớ kỹ tên nam nhân nắm tay của Từ Tử Kỳ kia: Lý Đông Hải, ừ, chính là Lý Đông Hải. Mẹ nó, nữ nhân của lão nương mi cũng dám giành, không để cho mi biết một chút lợi hại, thật coi Nguyên Họa ta không ra gì đúng không? Ta cho mi nếm chút thực lực của Nguyên thị chúng ta, cho mi cảm nhận được cái gì là quyền lực tuyệt đối.

Nguyên Họa ngấm ngầm ghi hận, còn bổ sung thêm một loạt gây rối mà Lý Đông Hải đối với Từ Tử Kỳ trước kia, không chỉnh chết mi, ta sẽ không theo họ Nguyên, mà theo họ ba ta. Ách... hình như căn bản không thay đổi họ. (chắc tui chớt )

Sau khi Nguyên Họa dựa vào ghế suy nghĩ thật lâu mới nâng khóe miệng lên, mặc quần áo tử tế chuẩn bị đến chỗ hẹn.

Nhưng mà phải chi Nguyên Họa sớm biết rằng Từ Tử Kỳ cũng ở đó, đánh chết nàng cũng sẽ không đi cuộc hẹn này.

Nguyên Họa vốn thật vui vẻ tới khách sạn Quốc tế, sao lại không vui? Khách sạn Quốc tế này là khách sạn tốt nhất thành phố A, trong ấn tượng của Nguyên Họa chỉ dùng mười người ngón tay cũng đủ đếm hết những lần nàng vào khách sạn Quốc tế này, trên cơ bản đều là người thân vô cùng giàu có kết hôn, mới có vài lần cơ hội đến khách sạn Quốc tế ăn cơm như vậy a! Mặc dù nói, thức ăn của khách sạn Quốc tế cũng không ngon hơn những nhà hàng khác, nhưng mà ăn ở đây cũng khá bảnh nha.

Nguyên Họa rất thích a, thời điểm nhìn thấy Tiêu Tiểu Dao rất thích a, từ lâu đã quăng cái tin tức ban nãy lên chín tầng mây. Nhưng khi Tiêu Tiểu Dao dẫn nàng vào phòng, Nguyên Họa tuyệt đối là muốn khóc lên. Tại sao Từ Tử Kỳ và Lý Đông Hải đều ở đây a? Không có người nào nói qua với nàng nha!

Gương mặt Nguyên Họa phàn nàn nhìn về phía Tiêu Tiểu Dao, Tiêu Tiểu Dao vội vàng đi ra hoà giải nói: "Nguyên Họa, ngại quá, ha ha. Quên nói với cậu trước, Từ tiểu thư và Lý tiên sinh cũng ở đây. Ngày hôm nay bọn tớ đúng dịp bàn thành dự án hợp tác, cho nên muốn ăn mừng! Cậu không ngại chứ." Sau đó thì nghiên mình đến bên tai của Nguyên Họa nhỏ giọng nói: "Lần sau chúng ta ăn riêng một bữa ngon được không?" Trong giọng nói còn kèm theo một chút ý nũng nịu.

Thế nhưng Nguyên Họa không có chút hứng để hưởng thụ mĩ nữ dịu dàng nũng nịu a! Bị ánh mắt như dao của Từ Tử Kỳ làm cho sống lưng ớn lạnh mà cười nói: "Ờ, đừng ngại. Không sao cả."

Nguyên Họa cũng không dám nhìn phía Từ Tử Kỳ, có cảm giác mình chính là chồng ở bên ngoài bị vợ bắt gian tại giường.

Lý Đông Hải cũng cảm giác bầu không khí có chút xấu hổ, liếc mắt trừng Nguyên Họa, thật vất vả mới có hai đại mĩ nữ bầu bạn ăn bữa cơm, cô nhóc xấu xa này lại tới phá rối cái gì? Không có cái gì ai cứ bảo cô nhóc xấu xa chết tiệt Nguyên Họa này đến quấy rầy chuyện tốt của hắn, thực sự làm hắn tức chết.

Nguyên Họa cũng không biết mình bị Lý Đông Hải ghi hận, hiện tại nàng chỉ muốn nhanh ăn xong bữa cơm này rồi chuồn. Thật vất vả mới làm hòa với Từ đại mĩ nữ được, đừng để bữa cơm này làm rối lên.

Nguyên Họa vùi đầu đau khổ mà ăn, sau đó nghe được một âm thanh khinh thường, ngẩng đầu nhìn lên, chính là Lý Đông Hải. Ban nãy vào chỉ lo nhìn Từ Tử Kỳ, quên mất tên lợi dụng này. Tình địch gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, không sai, chính là tình địch. Nguyên Họa liếc Lý Đông Hải, cũng xem thường. Hai người đều ở đây âm thầm đọ sức.

Lý Đông Hải kinh hãi, đây là cô nhóc xấu xa sợ sệt nhát gan hắn từng gặp ở quán bar sao, vì sao hôm nay khí chất lại không giống bình thường, còn dám dùng mắt trừng hắn, thú vị, lá gan biến lớn sao!

Nguyên Họa bây giờ mới biết mình có bao nhiêu ghét Lý Đông Hải, lúc nhìn thấy Lý Đông Hải đều hận không thể ăn tươi nuốt sống người này. Nhìn lại Từ Tử Kỳ, nhìn xem, thật thân thiết với người ta, vừa nói vừa cười. Còn mình thì trưng mặt lạnh. Nguyên Họa bất bình, Từ Tử Kỳ chị rốt cuộc là thích ai, em mới là người yêu của chị. Nguyên Họa nổi đóa nha! Bưng một ly rượu đỏ lên uống ừng ực ừng ực xuống bụng, nói với Tiêu Tiểu Dao bên cạnh: "Tiểu Dao, mình no rồi." Không ăn no cũng tức no rồi. Đương nhiên câu kế tiếp không nói ra miệng, ở trong lòng oán trách.

Tiêu Tiểu Dao không để ý Nguyên Họa đang quậy quạu cái gì a, nhưng đây chính là kết quả nàng muốn. Bữa tiệc hôm nay là nàng cố ý sắp xếp. Cười dịu dàng nói với Nguyên Họa: "Không ăn nhiều một chút sao, mình thấy cậu chưa ăn được gì." Vừa nói vừa gắp vào chén Nguyên Họa một khối sườn heo chua ngọt: "Khi còn bé cậu thích ăn nhất là sườn heo chua ngọt, ăn nhiều một chút."

Nguyên Họa vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng nhìn thấy Từ Tử Kỳ và Lý Đông Hải thân mật, trong lòng không tránh khỏi tức giận. Gắp sườn heo trong chén lên nói: "Cảm ơn!" Sau đó thì yên lặng ăn, Tiêu Tiểu Dao lại gắp rất nhiều đồ ăn cho Nguyên Họa.

Nguyên Họa vừa ăn vừa nhận, trong miệng còn mơ hồ không rõ nói lời cảm ơn.

Từ lúc Từ Tử Kỳ thấy Nguyên Họa vào phòng quả thực không cho đồ ngốc này sắc mặt tốt, lúc thấy Nguyên Họa còn chưa ăn gì lại nói mình no rồi, mới phát giác được hình như mình có chút quá đáng. Nhưng nhìn thấy Tiêu Tiểu Dao săn sóc tỉ mỉ Nguyên Họa, cơn tức liền vọt lên, buồn bực là Nguyên Họa tại sao không biết cự tuyệt người ta, ngày hôm qua không phải vừa thổ lộ với cô sao? Ngày hôm nay đã cùng tình cũ ra ngoài ăn cơm, đúng, ở trong mắt của Từ Tử Kỳ, Tiêu Tiểu Dao chính là tình cũ của Nguyên Họa. Đây gọi là gì? Xem Từ Tử Kỳ cô là cái gì? Lòng chiếm hữu của Từ Tử Kỳ rất mạnh, đương nhiên Nguyên Họa đang thổ lộ với mình không được phép liên quan tới những nữ nhân có quan hệ mờ ám. Từ Tử Kỳ ghen, hơn nữa lại là ăn dấm chua năm xưa.

Ngược lại Nguyên Họa lại bực bội Từ Tử Kỳ và Lý Đông Hải, nội tâm của Nguyên Họa vẫn còn tự ti, trước tiên chưa kể gia đình nàng không xứng với Từ Tử Kỳ, còn giới tính và chiều cao, thật đả kích lòng tin của Nguyên Họa.

Cùng Tiêu Tiểu Dao câu được câu không trò chuyện, nhìn cơm ăn cũng sắp xong, Nguyên Họa lại thực sự không chịu nổi cảnh tượng Từ Tử Kỳ và Lý Đông Hải ở chung với nhau. Vì vậy mở miệng nói: "Tiểu Dao, mình cũng phải về rồi." Quay đầu nhìn Từ Tử Kỳ và Lý Đông Hải nói: "Mọi người từ từ ăn."

Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa lại cúi đầu uống rượu của mình. Nguyên Họa thấy cảnh đó đáy lòng không khỏi nguội lạnh. Nàng thừa nhận nàng rất quan tâm thái độ của Từ Tử Kỳ, kể từ khi biết mình thích Từ Tử Kỳ thì trở nên càng lưu ý nhiều, đặc biệt là tối hôm qua lúc mình thổ lộ.

Ngược lại Tiêu Tiểu Dao vui sướng khi nhìn thấy cảnh đó, cũng theo Nguyên Họa đứng dậy nói: "Nguyên Họa mình đưa cậu đi." Lại nói với hai người Từ Lý: "Từ tiểu thư và Lý tiên sinh từ từ ăn, tôi đưa Nguyên Họa về trước."

Nguyên Họa cũng không cự tuyệt, thấy Từ Tử Kỳ chút xíu phản ứng cũng không có, tâm trạng buồn bã. Nhưng vẫn tùy ý cho Tiêu Tiểu Dao nắm tay ra khỏi phòng.

Từ Tử Kỳ nhìn hai người nắm tay ra khỏi phòng, bàn tay dưới bàn gắt gao nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt.

Lý Đông Hải lại vui sướng ở cạnh Từ Tử Kỳ, vừa định hẹn Từ Tử Kỳ đến quán bar chơi. Thấy vẻ mặt Từ Tử Kỳ âm tình bất định nói với mình: "Tôi cũng ăn no, đi trước."

Lý Đông Hải cười khan nói: "Không đi quán bar chơi một chút sao, nghe nói gần đây Tước sĩ từ Pháp nhập về vài loại rượu vang, mùi vị rất tốt. Tử Kỳ không muốn đi thử xem sao?"

Lý Đông Hải tất nhiên biết Từ Tử Kỳ là người yêu rượu, cho nên đương nhiên mang rượu ra dụ dỗ.

Từ Tử Kỳ không thay đổi sắc mặt, nói với Lý Đông Hải: "Ừ, lần sau đi, hôm nay hơi mệt chút."

Từ đại mĩ nữ cự tuyệt như vậy, Lý Đông Hải dù không tình nguyện cũng chỉ có thể từ bỏ để Từ đại mĩ nữ đi về.

Lúc Từ Tử Kỳ lái xe trở lại căn hộ, mệt mỏi cảm thấy mình sắp suy nhược, cũng không phải thân thể mệt, mà là tâm mệt. Rõ ràng hôm qua hai người còn tốt đẹp, sao hôm nay lại biến thành như thế chứ?

Từ Tử Kỳ làm sao có thể không nghĩ tới hôm nay là do Tiêu Tiểu Dao cố ý sắp xếp chứ, từ lúc Nguyên Họa sững sờ vào cửa, dáng vẻ mơ hồ kia, Từ Tử Kỳ đã biết.

Thế nhưng vẫn không nhịn được tức giận, đổ hết lên người kia. Cũng không phải không thấy được biểu tình bi thương của Nguyên Họa lúc rời đi, chỉ là vẫn không nhịn được muốn thử nàng, phát cáu với nàng.

Nguyên Họa xuống xe Tiêu Tiểu Dao, vẫn lễ phép mời nàng lên ngồi một chút. Tiêu Tiểu Dao cũng không khách khí, theo chân của Nguyên Họa lên Nguyên gia.

Nguyên ba Nguyên mẹ cũng vừa tan tầm về đến nhà, Nguyên mẹ còn đang chuẩn bị cơm tối, Nguyên ba thì đang ngồi một mình chán như con gián trên ghế sô pha xem tin tức hết sức khô khan trên TV.

Nguyên Họa mở cửa mời Tiêu Tiểu Dao vào nhà, Nguyên ba tò mò quay đầu lại nhìn về phía con gái bảo bối nhà mình, ôi chao, bây giờ sao lại dẫn về cho ông một mĩ nữ a?

Nguyên mẹ vừa vặn làm xong cơm tối, cũng bèn ra khỏi phòng bếp, thấy bên cạnh Nguyên Họa một mĩ nữ khí chất rất tốt thì hỏi: "Nguyên Họa, đây là?"

"Tiêu Tiểu Dao công ty Tiêu thị, chính là người ngồi cùng bàn với con hồi tiểu học. Năm nay vừa mới về nước!" Nguyên Họa giới thiệu, cơ mà vẫn kiêu ngạo vì mình có bạn học cũ có bối cảnh tốt như vậy.

Nguyên ba Nguyên mẹ là người hiểu biết, làm sao không biết Tiêu thị chứ? Con gái còn quen biết một người có bối cảnh như thế a, thực sự là lạ lùng. Nguyên ba Nguyên mẹ cũng nhớ lại Tiêu Tiểu Dao, hồi tiểu học Nguyên Họa luôn quấn quít lấy có bé đáng yêu kia, lúc cô bé này xuất ngoại, Nguyên Họa khóc cứ như vô cùng đau khổ, tê tâm liệt phế a! Nguyên ba muốn không nhớ rõ cũng khó a! Ngẫm lại dáng vẻ của con gái mình trước đây đã thấy hài, nhưng thật ra không nghĩ tới cô bé này bối cảnh mạnh như thế a!

"Chào chú chào dì!" Tiêu Tiểu Dao ngọt ngào thăm hỏi, cảm giác như cô bé nhà bên, thanh âm ngọt ngào như gió xuân, thoải mái không nói nên lời.

Nguyên ba Nguyên mẹ, Tiêu Tiểu Dao có nhớ, đặc biệt là Nguyên ba, cưng chiều Nguyên Họa như bảo bối, Tiêu Tiểu Dao nhớ dáng vẻ yêu thương của Nguyên ba đối với Nguyên Họa a! Ai, thực sự là ngay cả ba ba mình cũng không đạt được trình độ đó a!

Nguyên ba Nguyên mẹ vốn có ấn tượng đặc biệt tốt đối với Tiêu Tiểu Dao khi còn nhỏ, cô bé này khi còn nhỏ rất hiểu chuyện, không nghĩ tới lớn lên lại vẫn hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, không có một chút tính tình đại tiểu thư. Nhìn lại đứa con gái vô dụng nhà mình, trong lòng thở dài, đều là cha mẹ bình thường nuôi dưỡng con gái tại sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?

"Tiểu Dao, đến đây, vừa khéo dì nấu cơm xong, không ngại thì ở lại cùng chú ăn cơm đi." Thái độ Nguyên ba thân thiết nha, làm cho cả người Nguyên Họa không được tự nhiên.

"Ba, con và Tiểu Dao vừa ăn xong." Nguyên Họa vẻ mặt hắc tuyến.

"Ăn rồi thì thuận tiện ăn thêm một chút không được sao, con bé hư hỏng này." Thanh âm Nguyên mẹ răn dạy Nguyên Họa, lại dùng vẻ mặt hòa ái dễ gần nói với Tiêu Tiểu Dao: "Tiểu Dao, cháu đừng để ý Nguyên Họa. Nào, nếm thử tay nghề của dì." Nói rồi kéo Tiêu Tiểu Dao về phía bàn ăn, kéo người ta ngồi xuống.

Tiêu Tiểu Dao cũng không cự tuyệt, chỉ cười nhẹ nói: "Cảm ơn chú, dì!"

Ai u, Nguyên ba Nguyên mẹ càng nhìn Tiêu Tiểu Dao càng cảm thấy vừa lòng a, Nguyên Họa nhìn thấy vẻ mặt sầu bi a! Nguyên Họa giận a, hóa ra là ở đây chê con sao? Thật là, tốt xấu gì con mới là con ruột của hai người.

Lắc lắc thân người, đi đến bàn ăn, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiểu Dao.

Tiêu Tiểu Dao cười nhẹ với Nguyên Họa, nụ cười đó có điều gì đó làm cho Nguyên Họa không hiểu, nhưng lại cảm thấy hoảng hốt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net