Chương 61 H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Họa cảm thấy thân thể càng ngày càng không giống của mình, cảm giác như từng đợt sóng đánh thẳng vào đại não, chi phối hết tất cả cảm xúc của nàng.

"Ưm...A...Tử Kỳ..." thanh âm rên rĩ của Nguyên Họa chỉ tăng chứ không giảm, càng ngày càng gia tăng. Khiến cho Từ Tử Kỳ hưng phấn giống như hít phải ma túy, chậm rãi hôn lên dọc theo da thịt trắng noãn có chút ửng hồng của Nguyên Họa, khi thì dùng đầu lưỡi một tấc tấc liếm lấy, có chút hương vị mồ hôi, đầu lưỡi Từ Tử Kỳ dọc theo môi của mình hình liếm một vòng, vẫn còn có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng của Nguyên Họa, giải cảm giác đói khát này, hấp thu hương thơm trong miệng của Nguyên Họa.

Nguyên Họa đưa ra đầu lưỡi của mình cùng chơi đùa với đầu lưỡi của Từ Tử Kỳ, đảo qua từng tất trong khoang miệng đối phương, Từ Tử Kỳ ở bên tai Nguyên Họa khàn khàn nói: "Nguyên Họa, em kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ tốt hơn."

Trong lòng Nguyên Họa tràn đầy cảm động, dừng lại động tác cùng vui sướng, nhìn Từ Tử Kỳ, trong mắt có chút ướt át trong suốt lóe lên. Động tác của Từ Tử Kỳ cũng dừng lại, ánh mắt nhìn Nguyên Họa càng dịu dàng, hôn lên cổ của Nguyên Họa, tay phải chậm rãi dời xuống, đi qua mỗi một tất da thịt, Nguyên Họa cảm thấy nơi đó như bị đốt cháy.

Đầu ngón tay của Từ Tử Kỳ có chút lạnh lẽo, lạnh như băng, cảm giác rất thư thích.

Thân thể Nguyên Họa có chút run động, ngón chân cong lại, hai tay nắm chặt eo nhỏ của Từ Tử Kỳ, ngón tay có chút cứng ngắc đặt trên da thịt mềm mại bên hông Từ Tử Kỳ. Nắm đến nổi Từ Tử Kỳ cảm có chút đau, lại bất đắc dĩ nhịn xuống, dù sao đây là lần đầu tiên của tiểu rùa, cũng không phải nàng cố ý.

Hơn nữa, dục vọng trên người bị kích thích ra cũng không thể nhịn được nữa rồi, cho dù đau hơn cũng phải chịu đựng, hơn nữa cảm giác đau đau giống như thật kích thích thú tính nơi sâu nhất trong nội tâm, Từ Tử Kỳ cảm thấy toàn thân mình đều như nước nóng sôi trào, thân thể giống như tự nhận biết, tiếp tục động tác vừa rồi. (thú tính đó nga )

Nguyên Họa cũng cảm giác được Từ Tử Kỳ có cái gì không đúng, thanh âm khàn khàn nói: "Tử Kỳ...Ưm...A" Muốn nói cái gì đó, lại bị kích thích chỉ có thể là biến thành thanh âm nỉ non.

Từ Tử Kỳ cảm thấy mình giống như con thú hoang đã lâu chưa được ăn, Nguyên Họa trước mắt chính là món ăn ngon nhất từ trước đến giờ của nàng. Tay của Từ Tử Kỳ đã trượt đến nơi tư mật của Nguyên Họa, nhẹ nhàng đùa bỡn, cảm giác ướt át nơi ngón tay truyền đến thần kinh đại não. Nguyên Họa ngượng ngùng nghiêng đầu, trong người tê dại, có chút mất tự nhiên vặn vẹo người, phối hợp động tác của Từ Tử Kỳ, nhưng cử động như vậy càng làm cho Nguyên Họa cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, không đất dung thân.

Đối với tình hình phương diện này, rất nhiều thứ đều không cần học tập, đều đã là bản tính của con người.

Lúc Từ Tử Kỳ thấy phản ứng của Nguyên Họa, trong lòng cảm thấy buồn cười, tiểu rùa này lại giả bộ đơn thuần cho mình xem rồi, không ngờ tới lúc nàng gặp phải chuyện này cũng cảm thấy xấu hổ a! Trước đây thật đúng là không phát hiện, lúc mình bị nàng dằn vặt thảm biết bao nhiêu, tình cảnh đó vẫn còn khắc sâu trong đầu của Từ Tử Kỳ. Chỉ là hôm nay thật sự không thể tiếp tục kích thích tiểu rùa này nữa, nếu không để nàng bỏ chạy cũng không tốt.

Từ Tử Kỳ cũng biết trong thâm tâm Nguyên Họa vẫn là một điển hình của nữ tử Trung Quốc bảo thủ, có thể quen với nàng cũng đã rất hiếm có rồi. Trước đây không phải tiểu rùa còn muốn bỏ chạy sao, nếu không phải cuối cùng phá tan gông xiềng trong nội tâm của nàng, giữa các nàng có thể bỏ lỡ khoảnh khắc hiện tại. (ẻm ko có để ý ẻm thích nữ đâu, ẻm sợ ẻm thích trúng nữ ác ma sếp tổng thôi )

Nghĩ tới những việc này, Từ Tử Kỳ không khỏi vẫn cảm thấy có chút mất mác, trước đây mình còn vì tiểu rùa này mà thương tâm muốn chết. Động tác của Từ Tử Kỳ trở nên có chút gấp gáp, giống như muốn lập tức biến Nguyên Họa thành vật sở hữu của mình, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp nàng đi. Tay ở nơi tư mật của Nguyên Họa, dừng lại một hồi, cảm thấy khúc dạo đầu đã đủ, mới đưa ra ngón trỏ, chậm rãi thâm nhập vào trong cơ thể Nguyên Họa.

Tân thể của Nguyên Họa bị động tác đột nhiên này làm chấn động nho nhỏ, hai tay càng ôm chặt lấy Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ bị ôm hơi có chút không thở nổi, nhỏ nhẹ nói với Nguyên Họa: "Nguyên Họa, không có chuyện gì, tôi sẽ rất dịu dàng." Nói, nhưng động tác trên tay không có dừng lại, cảm giác được vách tường bên trong cơ thể của Nguyên Họa bao lấy ngón tay mình thật chặt, có chút chật vật tiến về phía trước, chậm rãi từng chút thâm nhập.

Từ Tử Kỳ rất rõ ràng đây là lần đầu tiên của Nguyên Họa, dũng đạo chưa từng bị khai phá tất nhiên sẽ chặt chẽ. Trong lòng có chút vui vẻ, nàng là người đầu tiên nắm giữ Nguyên Họa, từ nay về sau cả cơ thể lẫn tâm hồn của Nguyên Họa chỉ thuộc về một mình Từ Tử Kỳ nàng. Động tác trên tay càng ngày càng dịu dàng, rất sợ sơ ý một chút sẽ làm bị thương người dưới thân.

Nguyên Họa bị cảm giác lạ lẫm kích thích, đại não hồn độn, cái gì cũng không biết, chỉ là cảm giác mình giống như lơ lửng giữa không trung, cảm giác đặc biệt bay bổng, lại như có chút thống khổ, chẳng qua là cảm thấy như vậy còn chưa hết. Thanh âm khàn khàn kêu lên: "A...A...Ư..."

Từ Tử Kỳ đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay đưa vào trong cơ thể của Nguyên Họa có gì đó ngăn trở, cúi người xuống, hôn đôi môi đỏ bừng của Nguyên Họa, trên tay dùng sức, xuyên phá tầng mô kia.

Nguyên Họa giật mạnh một cái, dưới thân truyền đến cảm giác đau như xé rách làm cho trong mắt nàng tràn đầy sương mù, rất đau, ngay lúc đó cảm thụ của Nguyên Họa chính là như vậy, thực sự đau chết nàng. Rất hối hận tại sao mình để Từ Tử Kỳ ở trên, sớm biết đau như thế nàng sẽ không giao mình cho Từ Tử Kỳ, rất đau, đau chết nàng. Chuyện này quá giày vò đi...

Nội tâm Nguyên Họa cực kỳ hối hận tại sao mình không chịu đi hỏi người khác lần đầu tiên đau cỡ nào, mẹ ơi, nàng chính là người rất sợ đau. Đau đến nổi nàng muốn chết đi.

Nước mắt cũng không chịu thua kém mà rơi xuống, đau quá a, nếu không phải Từ Tử Kỳ đang chặn miệng của nàng, nàng đã sớm khóc lên.

"A...huhu...a..." Khóc không được, toàn bộ biến thành tiếng nức nở trong miệng.

Từ Tử Kỳ biết lần đầu tiên rất đau, thế nhưng nàng không nghĩ tới Nguyên Họa lại phản ứng lớn như vậy, phiếm nước mắt, làm cho Từ Tử Kỳ cảm thấy có chút đau lòng và áy náy, chẳng lẽ là mình còn chưa đủ dịu dàng sao? Ngửa đầu nhìn Nguyên Họa, hai người chăm chú nhìn nhau, Từ Tử Kỳ mới khe khẽ hôn lên gương mặt của và đôi mắt của Nguyên Họa, hôn khô nước mắt. Ngón tay còn dừng lại trong cơ thể của Nguyên Họa ngược lại không dám động, môi dời đến cổ Nguyên Họa, chậm rãi dời đến lỗ tại, sau khi dần dần cảm giác được cảm xúc của Nguyên Họa bình phục rất nhiều, mới khẽ cắn vành tai của Nguyên Họa, dùng đầu lưỡi liếm lấy, dịu dàng nói với Nguyên Họa: "Còn đau không?"

Trong lòng Nguyên Họa một phen cảm động, lắc đầu, thân thể vẫn còn rất cứng ngắc, thế nhưng so với ban nãy khá hơn nhiều. Nguyên Họa cắn răng, thanh âm có chút run nói: "Tử Kỳ, chị tiếp tục đi." Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng nổi lên, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Từ Tử Kỳ không có quá nhiều ngon ngữ, chỉ là an ủi quyến rũ cười với Nguyên Họa, trùng điệp hôn xuống, sau khi cảm giác được tiếng hít thở của cả hai nặng dần, mới co rút động tác trên tay, nhưng vẫn từ từ tiến về trước, dịu dàng giống như đối đãi với vật tươi đẹp dễ vỡ nhất trên đời.

Nguyên Họa bị cảm giác như vậy kích thích chỉ có thể không ngừng kêu ra tiếng: "A...Tử Kỳ...Ư ư..."

Có chút khó nhịn nắm chặt lấy grap giường, khép lại hai chân.

Tay của Từ Tử Kỳ vì động tác của Nguyên Họa mà bị kẹp ở gốc đùi, không thể nhúc nhích, khàn khàn nói Nguyên Họa: "Nguyên Họa, ngoan, nghe lời, mở chân ra." (trắng trợn )

Nghe xong Từ Tử Kỳ nói, Nguyên Họa hận không thể chui xuống lỗ nào đó. Tại sao có thể nói những lời xấu hổ như vậy ra khỏi miệng chứ, quả nhiên là người chịu giáo dục nước ngoài. Nét mặt ửng hồng, thế nhưng dù sao Nguyên Họa cũng là người mới nếm thử tư vị trái cấm, trong lòng vừa muốn lại vừa không, cực kỳ mâu thuẫn. Thế nhưng cảm giác vẫn chiếm thượng phong, hơi mở ra hai chân, ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn Từ Tử Kỳ nữa.

Từ Tử Kỳ nhìn chằm chằm bộ dáng của tiểu rùa, chỉ mỉm cười, động tác trên tay lại tăng nhanh rất nhiều. Tần suất ra vào ngày càng nhanh.

Nguyên Họa bị cảm xúc xa lạ kích thích, so với lúc nãy còn càng thêm mãnh liệt, thân thể giống như rơi vào miền cực lạc. Vô cùng đặc biệt, giống như thống khổ xen lẫn vui sướng đánh thẳng vào tất cả giác quan.

Nguyên Họa nghênh hợp động tác của Từ Tử Kỳ, cong người, để Từ Tử Kỳ dễ vào hơn, thuận tiện cho động tác trên tay của Từ Tử Kỳ. Cảm thấy được Nguyên Họa hùa theo, Từ Tử Kỳ tà mị cười, cảm dũng đạo của Nguyên Họa không còn chặc sau khi lui ra.

Nguyên Họa đột nhiên cảm thấy thân thể một trận hư không, thở phì phò, nghi ngờ nhìn Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ chỉnh ngay ngắn thân thể của Nguyên Họa, lại gác hai chân Nguyên Họa lên vai mình, nhẹ nhàng chạm tay vào nơi đã có chút sưng lên, xoa nắn lấy âm đế đã có chút phát sưng.

"Ưm..." trong miệng Nguyên Họa không tự chủ phát ra một tiếng nỉ non vừa hưởng thụ vừa bất mãn, khiến cho máu huyết Từ Tử Kỳ lại sôi trào.

Lúc này Nguyên Họa đã khôi phục tinh thần, lúc nghe được chính mình phát ra thanh âm xấu hổ như vậy, lần thứ hai xấu hổ đỏ mặt không dám nhìn Từ Tử Kỳ, chôn đầu buồn bực nói: "Tử Kỳ, chị nhanh lên một chút. . ."

Từ Tử Kỳ nhìn tiểu rùa không được tự nhiên kia, không có ngôn ngữ dư thừa, khép lại hai ngón tay lần thứ hai đi vào trong cơ thể của Nguyên Họa.

Nguyên Họa cảm giác dưới thân mình bị lấp đầy, không hề có một khe hở, cảm giác rất kỳ lạ.

"A... A... Tử Kỳ... Ách...Tử Kỳ." Tay của Nguyên Họa chặt siết chặc grap giường, phát ra thanh âm dâm mỹ tràn ngập mỗi góc phòng.

Từ Tử Kỳ chỉ cảm giác được ngón tay của mình bị vách tường bên trong cơ thể của Nguyên Họa bao lấy, cảm giác ấm áp. Tốc độ ra vào ngày càng nhanh, đè lại âm đế của Nguyên Họa, khiến cho Nguyên Họa cảm thấy một phen co rút mãnh liệt, một luồng chất lỏng ấm nóng từ cơ thể chảy ra.

"A... A...Ha...A..." Nguyên Họa rống to ra, thân thể giống phóng ra cái gì, đạt được cảm giác lên đỉnh chưa bao giờ có.

"Hô...A...Tử Kỳ..." Nguyên Họa ồ ồ thở gấp, khí tức hỗn loạn, vươn tay có chút vô lực lau mồ hôi trên trán Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa, rút ra ngón tay còn dừng lại trong cơ thể của Nguyên Họa, dịu dàng nói: "Mệt không, ngủ đi." Không phải Từ Tử Kỳ không muốn Nguyên Họa nữa, chẳng qua đây là lần đầu tiên của Nguyên Họa, không thể quá mức. Nếu không ngày mai tiểu rùa sẽ không xuống giường được.

Nguyên Họa không nói gì thêm, nàng đúng là rất mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi, xem ra sau này không thể không biết tiết chế đối với Từ Tử Kỳ như thế. Hiện tại mới phát hiện làm loại sự tình này tiêu hao thể lực cỡ nào a! Trước đây lúc Từ Tử Kỳ kêu dừng, nàng luôn làm bộ dáng muốn tìm bất mãn, thì ra làm thụ mệt hơn so với làm công rất nhiều. Nguyên Họa cảm giác thể xác và tinh thần của mình đủ mệt a! Thân thể và linh hồn không giống một thể, cảm giác linh hồn có chút lơ lửng, nhắm mắt một hồi thì đã ngủ.

Từ Tử Kỳ dịu dàng nhìn Nguyên Họa, lúc đứng dậy đến WC nhìn thấy trên ngón tay còn lưu lại màu máu đỏ sậm, mỉm cười. Lấy một cái khăn mặt giúp Nguyên Họa lau sạch cơ thể, sau khi lau sạch dấu vết hoan ái trên người nàng xong, mới ôm lấy Nguyên Họa đi vào giấc ngủ, giấc mở của hai người đều vô cùng tốt đẹp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net