Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Họa bị cảnh tượng trước mắt kích thích đến nỗi muốn chảy máu não, lại nhìn đến bộ dáng của Từ Tử Kỳ, rõ ràng là vẻ mặt đầy hưởng thụ, Nguyên Họa tức giận đến nổi không có chỗ phát tiết.

Sếp mĩ nữ này đầu óc thiếu một sợi dây thần kinh sao, phóng đãng, ánh mắt thật là phóng đãng.

Tuy rằng Nguyên Họa không phải là một học sinh ngoan, nhưng là một cô gái Trung Quốc rất truyền thống. Nhìn thấy bộ dạng của Từ Tử Kỳ tức giận bộc phát.

Không suy nghĩ liền đẩy cửa đi vào gian phòng, những người trong gian phòng đương nhiên bị một người xông vào làm hoảng sợ, trong lúc chưa ai kịp phản ứng, Nguyên Họa đã chạy đến trước mặt Từ Tử Kỳ, ôm Từ Tử Kỳ đi ra ngoài.

Từ Tử Kỳ thật sự say mèm, bị Nguyên Họa ôm đi, cả người đều dựa vào Nguyên Họa.

Hiện tại Nguyên Họa khỏi nói có bao nhiêu hối hận, tay chân nhỏ, thân người bé, ôm cả một mĩ nữ cao gầy như như thế, khỏi nói có bao nhiêu mệt.

Vất vả bước đi, Lý Đông Hải phản ứng kịp tiến lên chặn đường Nguyên Họa, hắn cảm thấy thật mất hứng, Từ Tử Kỳ này làm hắn tốn thời gian nửa năm mới đoạt vào tay được, đêm nay vất vả lắm mới chuốt say Từ Tử Kỳ quá chén được, còn đang suy nghĩ đặt một phòng khách sạn vui vẻ một đêm. Làm sao có thể để cho một đứa nhóc xấu xa này phá đám, đúng, trong mắt người khác, hình tượng Nguyên Họa chính là một đứa nhóc. Cho nên lần đầu tiên Từ Tử Kỳ gặp Nguyên Họa còn nghĩ Nguyên Họa còn là trẻ vị thành niên.

"Em là ai a? Bạn nhỏ." Lý Đông Hải rất lễ phép hỏi Nguyên Họa, nghĩ đến đêm nay của mình, không muốn gây sự phiền toái. Ngữ khí thật tốt, lại không nghĩ một câu bạn nhỏ của hắn đã chọc tức Nguyên Họa, Nguyên Họa người ta ghét nhất là bị kêu là bạn nhỏ.

"Nguyên Họa." Âm thanh vừa lạnh vừa ngầu.

"Tại sao em xông vào gian phòng, còn mang đi nữ nhân của tôi?" Lý Đông Hải rất lễ phép hỏi.

"Cô ấy là cấp trên của tôi, cô ấy kêu tôi đến đón." Nguyên Họa đành phải tìm đại một lý do, thực tế thì người ta nhờ nàng lúc nào vậy? Đúng là rãnh rỗi sinh nông nổi.

Lý Đông Hải kinh ngạc nhìn Nguyên Họa, ánh mắt đầy nghi hoặc. Nguyên Họa không quan tâm hắn như thế nào, mình ôm một mĩ nữ thế này thật sự là mệt. Thầm nghĩ nhanh rời khỏi đây.

Hiện tại đang hối hận mình rãnh rỗi sinh nông nổi, ảo não thầm mắng mình một trận.

"Đây là một vạn. Cấp trên của cô đêm nay không về. Để cô ấy ở đây cho tôi là được." Lý Đông Hải lấy ra một sấp tiền màu đỏ in hình Mao chủ tịch*, không động tâm là gạt người, Nguyên Họa thật muốn bỏ nữ nhân chết tiệt này lại cầm một vạn kia, hất tóc rời đi.

* Nhân dân tệ in hình Mao Trạch Đông, màu đỏ là 100 nhân dân tệ, là tờ tiền có giá trị lớn nhất trong nhân dân tệ.

"Cô ấy sẽ đuổi việc tôi, không cần tiền, công việc quan trọng." Nguyên Họa bất chấp từ chối, nàng nghi ngờ hôm nay đầu của nàng có phải bị con lừa đá hay không (bị ngu ), sao lại từ chối một sấp tiền đỏ chói giá trị kia mà cứu nữ nhân phóng đãng này, hận a, trong lòng hận vô cùng.

"Nếu nàng đuổi việc cô, cô đến công ty tôi làm, tôi giao việc cho cô, như vậy được không?" Lý Đông Hải bắt đầu không có kiên nhẫn cùng một "bạn nhỏ" nói chuyện nữa.

Nguyên Họa suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Không thể."

Lý Đông Hải phát cáu, âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi khuyên cô không nên rượu mời không uống lại uống rượu phạt.*"

*: nói nhẹ không chịu lại thích bị đòn @.@

Nguyên Họa trở người liếc mắt, tiếp tục soạn ra kịch bản nói dối.

"Không phải tôi không muốn, anh cho tiền tôi sao lại không cần? Tôi cũng không ngốc, nhưng mà Từ chủ tịch đang chờ bên ngoài, tôi trước tiên vào tìm người, người không về tôi lấy gì ăn nói, một chút bọn họ không chờ được đi vào, tôi đưa Từ tổng cho anh đem đi, còn tôi làm sao đây?" Nguyên Họa trong lòng yên lặng mắng mình ngu ngốc.

Lý Đông Hải hoài nghi nhìn Nguyên Họa, Nguyên Họa cũng biết hắn đang nghĩ gì. Vội vàng nói: "Anh không tin, tôi gọi Từ chủ tịch từ mình đến đón Từ tổng là được, tôi ôm nãy giờ cũng mệt chết." Nói xong giả vờ lấy điện thoại ra gọi. Lý Đông Hải vội đè tay Nguyên Họa lại, cười làm lành: "A, không cần không cần." Nguyên Họa nhẹ nhàng thở ra một hơi, vì cứu một mĩ nữ không biết giữ mình trong sạch, thật là mệt chết.

"Tôi có thể đem Từ tổng đi được chưa?" Nguyên Họa giả vờ ngây thơ hỏi.

Lý Đông Hải tuy bực bội nhưng không thể phát tác. Dù sao sau này còn có nhiều cơ hội (mơ đi em trai), nghĩ vậy trong lòng cũng dễ chịu một chút, tối nay tùy tiện kiếm một cô bù lại là được rồi. Nhịn xuống trong lòng không vui: "Ừ, vậy cô tự nhiên. Có cần tôi giúp không?"

"Không cần, Từ chủ tịch và bạn của Từ tổng đều chờ ở ngoài." Nguyên Họa cũng không muốn thật vất vả mới đem người đi lại bị bắt trở về. Nói xong liền ôm Từ Tử Kỳ đi ra cửa. Thật vất vả đem đến chỗ Từ Kiều, kêu Từ Kiều lại giúp đỡ: "A Kiều, lại giúp tao."

"A, Nguyên Họa, mày kiếm đâu ra mĩ nữ này vậy?" Nguyên Họa đi WC về liền nhặt được một mĩ nữ làm cho Từ Kiều giật mình.

"Đừng nhảm nhí, mau giúp tao đỡ, đem cô ấy về nhà, đây chính là Từ Tử Kỳ ác độc kia a." Nguyên Họa hung tợn nói.

"Ồ." Từ Kiều buồn cười nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Nguyên Họa trả lời.

Hai người cuối cùng cũng đem Từ Tử Kỳ lên taxi, Nguyên Họa mệt đến một thân mồ hôi. Trong lòng nguyền rủa Từ Tử Kỳ, nếu hiện giờ Từ Tử Kỳ tỉnh dậy nhất định sẽ phản bác nói: "Ai mượn cô xen vào chuyện của tôi."

"Ê, Từ tổng, nhà cô ở đâu?" Nguyên Họa không chút khách khí vỗ mặt Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ uống say, mặt bị đánh có chút đau, nhíu nhíu mày. Hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ngủ không để ý Nguyên Họa.

Nguyên Họa còn muốn sử dụng biện pháp mạnh hơn nhưng Từ Kiều ngăn cản.

Nguyên Họa bạo lực bất thành, hỏi nửa ngày không có kết quả, cuối cùng không thể làm gì khác là đem người về nhà Nguyên Họa trước, hơn nữa, gần đây nhà Nguyên Họa cũng không có ai, đem một cô gái về cũng không sao.

Từ Kiều giúp Nguyên Họa đem Từ tổng về nhà xong, ngày mai nàng có ca sớm, không thể ở lại giúp Nguyên Họa.

Nguyên Họa đem Từ Tử Kỳ quăng lên sô pha, sau đó tự nhiên đi tắm, tắm xong ra phòng khách vẫn thấy Từ Tử Kỳ nằm trên sô pha, nhíu mày. Nguyên Họa có chút áy náy, vì vậy cố nâng Từ Tử Kỳ về phòng mình, vất vả đem người đến bên giường, vì Từ Tử Kỳ say rượu nên có chút khó chịu nên vặn vẹo giãy giụa không nghe lời, thân thể nhỏ bé của Nguyên Họa vốn ôm một người cao như thế thật không dễ, Từ Tử Kỳ trở mình làm mất đi trọng tâm, cả người Nguyên Họa cùng Từ Tử Kỳ té nhào lên giường.

Chết người chính là lúc Nguyên Họa hoàn hồn, môi của mình vừa vặn chạm vào môi của Từ Tử Kỳ, không cố ý a, Nguyên Họa nàng dám lấy mười tám đời tổ tông nàng thề không phải cố ý.

Từ Tử Kỳ có dùng son môi, lại có vị ô mai mà Nguyên Họa thích ăn nhất, vì thế rất muốn liều mạng tinh tế thưởng thức. ( ==! Háo sắc )

Từ Tử Kỳ trong lúc vô thức hôn đáp lại một chút, điều này làm hồn phách Nguyên Họa toàn bộ bay trở về.

Nguyên Họa vụt một phát liền đứng dậy, sợ đến nỗi chạy ra khỏi phòng mình, đến WC rửa mặt mấy lần mới ngừng tay.

Nguyên Họa nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, lại bắt đầu bị hút vào, nghĩ đến môi của sếp mĩ mũ mùi vị không tệ, nghĩ vậy lại muốn đi nếm thử một chút.

Nguyên Họa bị ý tưởng của mình khiến trong lòng bốc hỏa. Cả buổi tối ngủ trên sô pha không dám về phòng.

Sáng sớm Tử Tử Kỳ tỉnh lại phát hiện mình không ở nhà cũng không phải ở khách sạn mà là trong một căn phòng ngủ, nhìn quần áo trên dưới vẫn như ngày hôm qua, không có bị người đụng đến, điều này làm nàng không hiểu nổi.

Ngày hôm qua rõ ràng cùng Lý Đông Hải uống rượu, còn uống say.

Lý Đông Hải theo đuổi mình nửa năm, theo lý mà nói hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy a. Nhưng trên người đúng là không bị người khác chạm qua, hoảng hốt nhớ lại hình như có người mang mình đi, chuyện sau đó Từ Tử Kỳ không có ấn tượng.

Từ Tử Kỳ mang giày cao gót 10 phân đi đến phòng khách thì thấy Nguyên Họa vùi ngủ ở đó. Liền đi qua đánh thức Nguyên Họa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net