Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xông lên bao vây Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân cởi áo khoác vứt qua một bên, khởi động gân cốt cười lạnh: "Đã lâu không đánh nhau, vừa lúc thả lỏng một chút!"

Ngữ khí khinh thường cùng ánh mắt đầy miệt thị của Ngô Thế Huân thành công châm ngòi cho chiến hỏa, mấy người kia đồng loạt xông lên.

...

Lộc Hàm đang sắp xếp tài liệu trên bàn, màn hình di động chợt lóe sáng, một dãy số xa lạ nhảy nhót trên màn hình. Lộc Hàm nhận cuộc gọi thì thấy đầu bên kia là một giọng nam xa lạ: "Xin chào, tôi là cảnh sát Trần gọi đến từ đồn cảnh sát, xin hỏi anh có phải là Lộc Hàm không?"

Lộc Hàm giật mình, theo bản năng lắp bắp hỏi: "Tôi... ngài tìm tôi..."

Không biết đối phương nói cái gì, Vương Kiến chỉ thấy Lộc Hàm hoảng hốt tắt điện thoại cầm lấy túi xách lao ra khỏi văn phòng. Vương Kiến sờ mũi không hiểu gì hết.

Lộc Hàm lao vào trong đồn cảnh sát thì thấy Ngô Thế Huân đang ôm Lộc Bảo ngồi trên ghế làm tường trình. Lộc Hàm thấy cả hai vẫn bình an vô sự thì trái tim đang treo trên cổ họng mới trôi ngược trở về. Đi qua hỏi viên cảnh sát đang làm tường trình: "Xin chào, tôi là Lộc Hàm! Xin hỏi mọi chuyện là như thế nào?"

Cảnh sát Trần ngẩng đầu đáp: "Ngô Thế Huân có hiềm nghi đánh nhau, gây rối trật tự công cộng!"

Lộc Hàm quay lại nhìn Ngô Thế Huân, nhất thời bị băng vải quấn quanh cánh tay của Ngô Thế Huân làm cho hai mắt cay cay, trái tim cũng đau xót, sắc mặt lạnh xuống chỉ vào cánh tay bị thương của Ngô Thế Huân: "Cảnh sát, anh không thấy người nhà tôi bị thương như thế này sao? Tại sao các người lại chỉ bắt anh ấy mà không bắt mấy kẻ đã đánh anh ấy?"

Cảnh sát Trần trợn mắt nhìn Lộc Hàm, bất mãn nói: "Vậy anh phải hỏi vị Diệp tiên sinh này, anh ta đánh người ta vào bệnh viện hết cả rồi!"

Mấy tiếng "người nhà tôi" của Lộc Hàm khiến cho Ngô Thế Huân tâm hoa nộ phóng, nhất thời cảm thấy chút thương tích này bị thật là xứng đáng, chỉ hận không thể bị nặng hơn để Lộc Hàm càng thêm đau lòng.

Lộc Hàm hơi đuối lý nhưng vẫn già mồm át lẽ phải nói: "Nhất định là do bọn chúng khiêu khích trước, anh ấy là phòng vệ chính đáng. Chắc chắn là họ còn dùng cả vũ khí nữa, cảnh sát, anh cần phải bắt hết bọn họ, nếu không để cho hạng người đó lêu lổng ngoài xã hội sẽ gây ra tai họa."

"Phòng vệ chính đáng? Người ta có sáu người đều bị anh ta đánh vào bệnh viện, một người trong đó bị thương nặng vẫn còn đang nằm trong phòng ICU. Như vậy anh có thể nói là phòng vệ chính đáng à?"

Lộc Hàm nhất thời im lặng, không ngờ Ngô Thế Huân lại xuống tay nặng như vậy.

Đang giằng co thì từ bên ngoài bước vào một viên cảnh sát trung niên cùng với một người đàn ông mặc âu phục. Viên cảnh sát đó đến bên cạnh cảnh sát Trần thì thầm vài câu còn người đàn ông mặc âu phục kia đi sang chỗ Ngô Thế Huân cung kính nói: "Ngô tổng, đã xử lý xong rồi, ngài có thể về!"

Ngô Thế Huân gật đầu: "Phiền ông rồi luật sư Trương!"

Luật sư Trương đáp: "Ngô tổng khách sáo rồi!"

Ngô Thế Huân dắt tay Lộc Bảo đi đến trước mặt Lộc Hàm cười xán lạn: "Chúng ta đi thôi!" Ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng thong thả như là chỉ đến sở cảnh sát dạo chơi một vòng.

Lộc Hàm liếc Ngô Thế Huân một cái rồi dắt con trai đi ra ngoài.

Cảnh sát Trần thấy cả ba đã đi ra rồi mới mờ mịt hỏi viên cảnh sát lớn tuổi bên cạnh: "Chú Triệu, đó là ai?"

Cảnh sát Triệu vỗ vai cảnh sát Trần: "Nhóc con, nói chung trên đời này có vài người chúng ta không nên trêu vào."

Cảnh sát Trần tỏ ra khó hiểu hỏi: "Nếu anh ta đã gọi luật sư đến thì cần gì còn phải bảo chúng ta liên lạc với vị tiên sinh kia?"

"Tiểu Trần à, cái này cậu vẫn không rõ sao? Đây gọi là khổ nhục kế!" Cảnh sát Triệu ý vị thâm trường liếc nhìn cảnh sát Trần rồi đi về phòng, để lại cảnh sát Trần đầy mơ hồ trong đại sảnh đang cố gắng tiếp thu lời dạy của lão sư phụ.

Lộc Hàm dắt con trai đi một mạch, không để ý Ngô Thế Huân đang lẽo đẽo theo sau. Ngô Thế Huân lôi kéo Lộc Hàm: "Lộc Hàm, để anh đưa em và Lộc Bảo về!"

Lộc Hàm bình tĩnh đứng nhìn Ngô Thế Huân một lát, chỉ vào tay hắn trách móc: "Anh nói anh lớn nhỏ gì cũng là một tổng tài, cần gì phải chấp nhặt với hạng lưu manh đầu đường xó chợ?"

Ngô Thế Huân phẫn hận biện giải: "Ai bảo bọn chúng dám nói Lộc Bảo là đồ con hoang, anh giận quá nên mới..."

Lộc Hàm hơi run rẩy, nhưng lấy lại tinh thần rất nhanh, lạnh lùng nói: "Lộc Bảo vốn dĩ không có mẹ, bọn họ nói là sự thật. Anh có cần thiết phải động thủ đánh người chỉ vì một chút việc nhỏ như vậy không?"

Ngô Thế Huân vừa nghe liền không hài lòng: "Một chút việc nhỏ? Lộc Hàm, đây mà là một chút việc nhỏ à? Em có biết nếu để họ nói như vậy sẽ mang đến bao nhiêu bóng ma tâm lý cho Lộc Bảo hay không?"

Lộc Hàm đẩy tay Ngô Thế Huân: "Đó là sự thật, nếu là sự thật thì không cần phải sợ người ngoài nghị luận."

"Em..." Ngô Thế Huân chán nản nhưng không nói gì đáp lại.

Lộc Hàm không để ý tới Ngô Thế Huân nữa mà kéo tay con trai tiếp tục đi thẳng.

Ngô Thế Huân đứng một chỗ, đôi mắt đảo một vòng, lập tức kêu rên ầm lên: "Lộc Hàm, tay của anh đau quá, nâng lên không nổi. Em nói có phải nó đã tàn phế rồi không?"

Tiếng kêu đáng thương hề hề từ đằng sau truyền đến khiến cho bước chân của Lộc Hàm khựng lại. Quay đầu lại quả nhiên thấy nơi băng vải trên cánh tay của Ngô Thế Huân đã rỉ máu.

Lộc Hàm hoảng lên chạy đến: "Anh... sao lại chảy máu? Có nặng lắm không? Chúng ta đến bệnh viện đi."

Ngô Thế Huân nắm lấy bàn tay đang run nhè nhẹ của Lộc Hàm, đau khổ đáp: "Chảy nhiều máu lắm, khi nãy còn bị khâu rất nhiều. Cánh nay này chắc là hỏng mất rồi!"

Lộc Hàm quan tâm đến loạn, hoàn toàn không để ý đến vẻ giảo hoạt hiện rõ trong mắt Ngô Thế Huân mà chỉ bối rối xem vết thương, lôi kéo Ngô Thế Huân bảo đến bệnh viện.

Ngô Thế Huân sung sướng đến nở hoa trong lòng, quả nhiên Lộc Hàm rất quan tâm đến mình.

Thấy sắc mặt đầy lo âu của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân nhẹ giọng an ủi: "Lộc Hàm, anh không sao đâu. Chỉ là tay anh rất đau, lúc nãy đã đến bệnh viện rồi."

Lo lắng qua đi, Lộc Hàm lúc này mới cảm thấy không đúng, ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thế Huân thì thấy trên gương mặt tuấn tú kia nào có vẻ gì là đau đớn, ngược lại còn tỏ ra rất vui nữa, tuy là đã cố gắng giấu đi nhưng vẫn bị Lộc Hàm phát hiện ra ý cười ở đuôi mắt.

Lộc Hàm lúc này mới nhận ra là mình lại bị người này đem ra trêu chọc. Thầm mắng mình thật ngốc, hung hăng hất tay Ngô Thế Huân ra khiến cho Ngô Thế Huân đau đớn rên lên. Lộc Hàm chỉ cười lạnh một tiếng rồi không thèm để ý đến Ngô Thế Huân nữa mà kéo Lộc Bảo bỏ đi.

Ngô Thế Huân hận bản thân quá đắc ý, đành mặt dày mày dạn đuổi theo, không ngừng rên rỉ bên tai Lộc Hàm.

Lộc Hàm quay qua trừng hắn: "Anh còn giả vờ!"

Ngô Thế Huân gác cằm lên vai Lộc Hàm: "Lộc Hàm, anh đau thật mà. Lúc đó anh chảy rất nhiều máu, em cũng biết nhóm máu của anh là nhóm máu hiếm, Bệnh viện thấy vết thương của anh không nặng nên không chịu truyền máu cho anh. Giờ đầu anh váng lắm!"

Ngô Thế Huân thật sự không nói bừa, tình huống lúc đó quả thật rất hung hiểm, nhờ hắn né tránh kịp thời nên mới thoát khỏi một dao kia, chỉ có cánh tay bị rạch một đường. Tuy không đến mức tàn phế nhưng nhát dao đó rất sâu chảy rất nhiều máu, bây giờ đầu hắn rất choáng.

Lộc Bảo kéo áo của ba bé: "Ba ơi, chú Ngô không nói dối đâu, trên sàn phòng học rất nhiều máu!"

Ngô Thế Huân cũng gật đầu hùa theo: "Lộc Hàm, em không biết lúc đó nguy hiểm như thế nào đâu..."

Thế là cả hai thêm mắm thêm muối kể lại mọi việc cho Lộc Hàm. Lộc Hàm chỉ nghe kể lại thôi mà cũng có thể tưởng tượng được tình huống khi đó cực kỳ nguy hiểm, tim lại đập mạnh, không tỏ thái độ với Ngô Thế Huân nữa.

Ngô Thế Huân vừa thấy sắc mặt Lộc Hàm hòa hoãn hơn thì lập tức chơi xấu đem sức nặng toàn thân tựa vào người Lộc Hàm. Lộc Hàm mất tự nhiên né ra thì Ngô Thế Huân lại kêu rên không ngừng khiến Lộc Hàm không dám động nữa mà bất đắc dĩ để Ngô Thế Huân muốn làm gì thì làm.

Ru: Chương này cũng như cả truyện đều được dịch + edit với 1 tinh thần khách quan cũng như tôn trọng và dịch đúng theo nguyên tác. Mặc dù bạn thật sự rất ghét cái kiểu lôi nước người ta (mặc dù đã dùng từ thay thế) vô truyện đá xoáy nhau thế này nhưng không thể chỉnh sửa nội dung tác phẩm được = =. May mà không động chạm gì đến VN nếu không thì bạn sẽ dẹp edit chương này luôn >A< .

-------------

Trên đường cái, một người đàn ông cao lớn dựa vào một người thanh niên gầy yếu, tạo hình rất là quái dị khiến cho người qua đường rất hiếu kỳ, chụm đầu bàn tán.

Lộc Hàm không nhịn được mà dùng đầu vai hất cằm Ngô Thế Huân: "Anh có chừng có mực một chút đi!"

Ngô Thế Huân biết da mặt Lộc Hàm rất mỏng, nếu còn tiếp tục nữa thì sẽ chọc giận Lộc Hàm, vết thương này xem như nhận không. Nhưng cơ hội hiếm có để thân mật với Lộc Hàm như thế này, Ngô Thế Huân không muốn bỏ qua, mất một lúc đắn đo mới không tình nguyện đứng thẳng đậy.

Lộc Hàm quay đầu nhìn Ngô Thế Huân: "Anh không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi về nhà đây!"

Ngô Thế Huân dùng đôi mắt ươn ướt như cún con mà tội nghiệp nhìn Lộc Hàm, chơi xấu nói: "Lộc Hàm, anh muốn về nhà em, em phải chăm sóc anh!"

Lộc Hàm chán nản trừng Ngô Thế Huân: "Có phải anh mất tay hay gãy chân, không thể tự gánh vác sinh hoạt mà cần tôi phải chăm sóc?"

"Sao không cần? Tay phải của anh tạm thời không dùng được, dù sao cũng cần phải có người chăm sóc, lẽ nào em nhẫn tâm nhìn anh tự sinh tự diệt?"

"Ngô tổng tài nhà anh tài đại khí thô, tìm bảo mẫu chắc không phải là việc gì khó đâu!"

"Không cần, anh chỉ muốn em chăm sóc cho anh!"

"Không được, dựa vào cái gì bắt tôi phải chăm sóc cho anh?"

Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn Lộc Bảo, trong mắt viết rõ, anh là vì con trai em nên mới bị thương, em có nghĩa vụ có trách nhiệm chăm sóc cho anh.

Lộc Hàm nhất thời liền bại trận, nghiến răng nửa buổi mới thốt ra một chữ: "Đi!"

Ngô Thế Huân cảm thấy âm thanh của tự nhiên cũng không mang đến nhiều cảm xúc như một từ này, vui vẻ vẫy đuôi chạy theo.

Vì tay của Ngô Thế Huân bị thương nên không thể lái xe, Lộc Hàm thì hoàn toàn không biết lái xe, thế là cả ba người chỉ có thể đón taxi quay về nhà Lộc Hàm.

Vừa vào trong nhà, Ngô Thế Huân liền nhảy lên sô pha nằm ườn ra, lập tức tiến vào trạng thái mà bệnh nhân nên có.

"Lộc Hàm, anh muốn hút thuốc!" Ngô Thế Huân ngậm thuốc, ý bảo Lộc Hàm châm lửa cho mình.

Lộc Hàm bất đắc dĩ cầm bật lửa ghé qua thì Ngô Thế Huân nhân cơ hội nắm lấy tay Lộc Hàm.

Lộc Hàm lạnh mặt nhìn Ngô Thế Huân, huơ cái bật lửa trước mặt Ngô Thế Huân: "Ngô tổng tốt nhất là nên buông tay, nếu không tôi mà run tay thì e là đầu tóc của Ngô tổng sẽ không được bảo đảm đâu!"

Ngô Thế Huân buông tay ra, đẩy điếu thuốc lá vào ngọn lửa, nhướng mày tà tà cười: "Thật cay, anh thích!"

Lộc Hàm vừa xấu hổ vừa giận dữ, bực bội ném bật lửa xuống sô pha rồi xoay người đi vào nhà bếp.

Lộc Bảo chạy đến dùng tay chống cằm nhìn Ngô Thế Huân: "Chú Ngô, chú đúng là không biết xấu hổ!"

Ngô Thế Huân không thèm để ý: "Da mặt bị bỏng thì có sao, vợ mới là quan trọng nhất!"

Lộc Bảo bĩu môi, như ông cụ non mà vỗ vai Ngô Thế Huân: "Chú Ngô, hôm nay cám ơn chú giúp con đánh nhau!"

Ngô Thế Huân nhếch miệng cười, sau đó nghiêm mặt nói: "Lộc Bảo, con phải nhớ kỹ, người không phạm ta ta không phạm người, người dám phạm ta ta tất diệt người!"

Lộc Bảo ngây ngô nhìn Ngô Thế Huân: "Chú Ngô, Lộc Bảo không hiểu!"

"Lộc Bảo, ý của những lời này nghĩa là nếu như người khác không chọc giận con thì con không cần phải chủ động đi trêu chọc người khác. Nhưng nếu như có kẻ nào dám chủ động khiêu khích con thì con nhất định phải cho hắn một đòn thật đau để cho từ nay về sau kẻ đó mà nhìn thấy con thì sẽ không dám làm càn."

Lộc Hàm đi đến vừa vặn nghe thấy Ngô Thế Huân đang tuyên truyền tư tưởng bạo lực cho con trai mình, đặt đĩa trái cây xuống đen mặt cảnh cáo Ngô Thế Huân: "Anh nói hươu nói vượn cái gì đấy? Đừng dạy hư con trai tôi!"

Ngô Thế Huân cầm lấy trái táo cắn một miếng hàm hồ đáp: "Anh nói sai chỗ nào? Đây là do Mao chủ tịch nói!" (Ru: hình như đâu phải ổng nói =-=)

"Anh đang dùng bạo lực để trị bạo lực, bây giờ đã là thời hòa bình, không được tuyên truyền chính sách bạo lực!"

"Bạo lực đâu ra mà bạo lực, Mao chủ tịch từng nói "Họng súng đẻ ra chính quyền"!" (câu này thì đúng là phát ngôn nổi tiếng của Mao Trạch Đông)

"Anh căn bản là đang già mồm át lẽ phải! Đó là thời chiến còn bây giờ đã là thời bình!"

"Chính vì quá mức hòa bình nên đến bây giờ ngay cả Oa quốc (*) cũng dám đến khiêu khích chúng ta đấy!"

((*)倭国 = Oa quốc: ở đây tác giả dùng từ cổ để nói về nước Nhật chứ không dùng từ hiện đại là -_- Trước kia người TQ gọi người Nhật là Oa nhân, hoặc từ mà mọi người hay nghe nhiều nhất là giặc Oa hoặc Oa khấu là chỉ cướp biển người Nhật.)

"Đó căn bản là hai việc khác nhau, có những vấn đề cần phải đàm phán trong hòa bình chứ không thể dùng bạo lực để giải quyết!"

"Đàm phán cái gì? Quăng một quả bom nguyên tử qua đánh cho gọi mẹ luôn!"

"Ngô Thế Huân, anh nói chuyện thì chú ý cách dùng từ, đừng dạy hư con tôi!"

Ngô Thế Huân ngượng ngùng không nói nữa, cúi đầu gặm táo. Trong lòng Ngô Thế Huân thì âm thầm tính toán, vấn đề giáo dục con cái là vấn đề quan trọng hàng đầu. Hiển nhiên là phương thức giáo dục của mình và Lộc Hàm hoàn toàn khác nhau, sau này sẽ còn gặp nhiều rắc rối đây!

Ngô Thế Huân nhìn mâm thức ăn thơm nức mũi trước mặt đau khổ nhìn Lộc Hàm đang gắp đồ ăn cho Lộc Bảo: "Lộc Hàm, em cố tình!"

"Ngô tổng, anh nói thế là không đúng rồi. Cơm đã xới cho anh, chén đũa cũng để sẵn, anh còn muốn sao nữa?"

Ngô Thế Huân dùng tay trái run run cầm đũa lên, nhưng làm cách nào cũng không gắp được đồ ăn. Bất đắc dĩ đặt đũa xuống: "Lộc Hàm, em thấy đó, anh đâu dùng tay trái cầm đũa được, vậy ăn kiểu gì?"

"Ăn kiểu gì là việc của Ngô tổng, anh có dùng tay bốc thức ăn tôi cũng không ngại đâu!" Lộc Hàm dùng đũa chia bàn ăn ra làm hai. "Khi bốc thì chú ý đừng để vung vãi, chúng tôi không muốn ăn đồ ăn anh làm rớt xuống đâu!"

Thấy Lộc Hàm làm vậy, Ngô Thế Huân tựa lưng vào ghế ngồi rên hừ hừ, miệng thì than thở: "Ai nha, tay đau, bụng đói, không ai quan tâm, mình thật đáng thương mà!"

Lộc Hàm chịu không nổi Ngô Thế Huân ca cẩm, bất đắc dĩ gắp một cái đùi gà bỏ vào trong chén của Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân nhìn thức ăn, lại nhìn Lộc Hàm: "Ăn không được, anh muốn em đút cho anh ăn!"

Lộc Hàm xấu hổ trừng mắt nhìn hắn một cái: "Có ăn không? Không ăn thì đói chết kệ anh!"

Ngô Thế Huân không nói lời nào mà cứ bi thương nhìn Lộc Hàm, một bộ 'em không đút anh ăn, anh tình nguyện bị đói chết' . Lộc Hàm nhìn mãi cũng thấy phiền.

Lộc Bảo hết nhìn Ngô Thế Huân rồi lại nhìn ba của bé, thực hiểu chuyện nói: "Ba ơi, chú Ngô thật đáng thương, ba đút cho chú ăn đi!"

Lộc Bảo nói xong thì vỗ cái bụng nhỏ tròn vo, nhảy xuống khỏi ghế chạy ra phòng khách ngồi trước TV xem phim hoạt hình.

Mặt Lộc Hàm lúc xanh lúc đỏ, phẫn hận nhìn Ngô Thế Huân ngồi đối diện. Trong lòng dù vạn phần không muốn nhưng chung quy không đành lòng nhìn hắn đói bụng, bất đắc dĩ chỉ có thể bưng bát cơm dùng thìa đút cho Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân vui vẻ há miệng, hoàn toàn không nhận ra hạt cơm còn đang nóng đến bốc khói, cứ thế ngậm vào. Cơm vừa mới vào trong miệng thì phun ra, không ngừng rên rỉ: "Lộc Hàm, bỏng chết anh!"

Khóe mắt Lộc Hàm hiện lên ý cười: "Anh đúng là nhiều chuyện, xem ra anh đâu có đói lắm!"

Ngô Thế Huân bĩu môi ủy khuất nhìn Lộc Hàm: "Lộc Hàm, sao em nỡ lòng nào không thổi, nóng như vậy sao anh ăn được?"

"Phiền phức!" Lộc Hàm liếc mắt nhìn Ngô Thế Huân nhưng vẫn múc một muỗng cơm khác đặt bên môi nhẹ nhàng thổi, đợi nguội rồi mới đưa qua.

Ngô Thế Huân cười tủm tỉm há miệng ngậm lấy, còn không quên ngậm luôn cả ngón tay của Lộc Hàm vào trong miệng. Lộc Hàm đã sớm dự đoán được Ngô Thế Huân sẽ giở trò nên ngay khi Ngô Thế Huân vừa ngậm lấy cả ngón tay mình thì liền đẩy muỗng sâu thêm vài phần chọc vào cổ họng của Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân ngậm cả muỗng cơm, bị muỗng cơm chọc vào cổ họng nhịn không được mà ho sặc sụa. Khó khăn lắm mới ngừng ho, Ngô Thế Huân ai oán nhìn Lộc Hàm: "Lộc Hàm, em muốn mưu sát chồng à? Xuống tay chả nể mặt tí nào!"

Lộc Hàm nheo mắt lại, bộ dáng chật vật của Ngô Thế Huân khiến cho tâm tình Lộc Hàm rất thư sướng. Từ trước đến giờ luôn bị Ngô Thế Huân lấn lướt, lần này bản thân đã đòi lại được ít nhiều.

Lộc Hàm nghiêng người tới trước, vẻ mặt mang đầy đắc ý: "Ngô tổng đang oan uổng cho tôi rồi, cơm tôi đút chẳng qua là anh không có phúc hưởng mà thôi.

Từ khi gặp lại nhau, Lộc Hàm rất ít khi cười với hắn, nhất là cười thoải mái như hôm nay còn là lần đầu tiên, Ngô Thế Huân nhìn đến thất thần, theo bản năng vươn tay ra ôm Lộc Hàm vào trong lòng.

"Anh muốn cả đời này của em đều mỉm cười vì anh!"

Lộc Hàm cứng người, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt thâm tình của Ngô Thế Huân, trong nháy mắt như bị đông cứng.

Thời gian gắn kết, ái dục sôi trào.

Cự ly giữa hai người càng lúc càng gần, bờ môi dần dần kề sát, bỗng dưng bị tiếng đập cửa bên ngoài phá vỡ bầu không khí ái muội.

Ngô Thế Huân nghiến răng oán hận không thôi.

Lộc Hàm lấy lại tinh thần, bối rối tránh khỏi cái ôm của Ngô Thế Huân chạy ra ngoài. Lộc Hàm đứng trước cửa hít sâu vài hơi, đợi cho nhịp tim đang đập cuồng loạn cùng hai gò má nóng rực trở lại bình thường rồi mới mở cửa.

Người phụ nữ đoan trang thanh lịch đứng trước cửa có vài phần quen mắt, trong tay cô còn ôm theo túi đồ, tò mò nhìn Lộc Hàm đứng bên trong nhà.

Lộc Hàm nghi hoặc hỏi: "Xin hỏi cô tìm ai?"

Lâm Ngọc Trân thầm than trong lòng, sếp mình cuối cùng cũng đã thu phục được con mèo hoang rồi.

"Chào cậu, tôi tìm Ngô tổng."

Ngô Thế Huân nghe tiếng đi ra đứng bên cạnh Lộc Hàm, đưa tay cầm lấy cái túi trong tay Lâm Ngọc Trân: "Chị Lâm, phiền chị rồi!"

Lâm Ngọc Trân khách sáo cười đáp lại mấy câu, ánh mắt thì không ngừng đào qua đảo lại giữa hai người, trong mắt lộ ra ý cười đầy ái muội khiến cho Lộc Hàm xấu hổ không thôi, hậm hực xoay người đi vào bên trong, trước khi đi còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân có chút xấu hổ sờ sờ mũi.

Lâm Ngọc Trân chớp mắt mấy cái: "Sếp, ngài sợ vợ!"

Ngô Thế Huân nhếch miệng cười: "Không có người đàn ông nào sợ vợ, chỉ có người đàn ông tôn trọng vợ. Chị Lâm, đây chính là chân lý tình yêu!"

Lâm Ngọc Trân nhịn không được mà rùng mình, sếp nói chuyện quá buồn nôn.

Tuy biết Ngô Thế Huân không có gì đáng ngại nhưng Lâm Ngọc Trân vẫn thân thiết hỏi: "Ngô tổng, tay của ngài không sao chứ?"

"Không sao, chút thương tích nhỏ, chị thông báo cho ban giám đốc ngày mai cứ làm theo kế hoạch!"

Lâm Ngọc Trân gật đầu, Ngô Thế Huân dặn dò thêm một số việc công ty nữa rồi để cho Lâm Ngọc Trân đi về.

Ngô Thế Huân thả cái túi lên ghế, liếc nhìn thân ảnh đang bận rộn trong bếp, khóe mắt lại lóe lên vẻ giảo hoạt. Ngô Thế Huân chạy đến cọ cọ Lộc Hàm, ngữ điệu bi thương lẫn cầu xin: "Lộc Hàm, anh muốn tắm!"

Lộc Hàm triệt để phát cáu: "Ngô Thế Huân, anh giỡn đủ chưa? Muốn tắm thì tự đi mà tắm, anh nghĩ tôi là bảo mẫu của anh chắc? Có phải còn muốn tôi phụ trách dưỡng lão chăm sóc anh đến tận lúc lâm chung không?"

Ngô Thế Huân dùng cái tay lành lặn gãi cằm, gật đầu: "Anh lớn tuổi hơn em, chắc chắn phải đi trước. Đúng là sau này em phải chăm sóc anh lúc về già rồi."

Lộc Hàm chán nản hung hăng trừng Ngô Thế Huân: "Tôi sẽ để cho anh phơi xác nơi hoang dã!"

"Tùy em chà đạp, mà em khỏi phải đợi đến lúc anh trăm tuổi, muốn làm gì thì làm luôn bây giờ đi! Em muốn gì thì cứ làm!"

Nhìn gã đàn ông cợt nhả trước mắt, cơn giận của Lộc Hàm chẳng khác nào đánh vào miếng bọt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net