Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh nấp dưới mái cong góc phòng, vốn là muốn nhìn hai người có liên quan đến vụ án này, xem Thịnh Lung và Lý Dao không ở trước mặt người khác thì có bộ dáng gì, có che giấu thứ gì chưa nói ra hay không, lại không ngờ hai người bên trong còn chưa mở miệng, bên ngoài đã có người đi ngang qua.
"...... Cái Tang Môn tinh, tiện nhân tóc dài kiến thức ngắn, đều là ngươi sai! Ngươi nếu có thể nói, lão tử sao đến nỗi mất mặt lớn như vậy? Sao không học nữ nhân khác một chút, không hiểu ánh mắt không biết làm việc, ít nhất cũng nghe lời một chút!"
Là phu thê Trịnh Hoằng Xuân Mã Hương Lan.
Trịnh Hoằng Xuân một đường hùng hùng hổ hổ, có lẽ còn ngại không đủ, giơ bàn tay muốn đánh ——
Mã Hương Lan vốn dĩ vẫn luôn không mở miệng, cũng không có biểu tình gì, thấy đối phương như thế, theo bản năng rụt lại, lùi ra sau một bước, nhìn bốn phía: "Ngươi nếu muốn càng mất mặt thì tùy ngươi, chỉ là ngươi phải nghĩ kỹ, đây là Lỗ vương phủ, không phải nhà ngươi!"
Trịnh Hoằng Xuân cười lạnh một tiếng: "Bà nương chết tiệt, chờ đó cho lão tử!"
Nói xong xoay người bỏ đi.
Biểu tình Mã Hương Lan không có gì biến hóa, tựa như đã sớm quen, an an tĩnh tĩnh đi theo.
Diệp Bạch Đinh nhíu mi, nam nhân này......
Bên hông căng thẳng, là Cừu Nghi Thanh tăng lực tay, nhắc nhở hắn: "Thịnh Lung lấy đồ vật đã trở lại."
Là một cái tay nải nhỏ, không biết bên trong đựng cái gì, nhưng nếu trong đó có Cừu Nghi Thanh động tay, đồ vật khẳng định là đã kiểm tra thực hư, không quan trọng, trọng điểm quan sát của Diệp Bạch Đinh là hai nữ nhân.
"Đồ vật không nhiều lắm, trả lại cho phủ của ngươi, cũng để cái niệm tưởng." Thịnh Lung đem tay nải nhỏ đưa cho Lý Dao.
Lý Dao tiếp nhận đồ vật, động tác rất nhẹ, ánh mắt lại rất trầm: "Niệm tưởng...... A."
Phòng tĩnh lặng trong chốc lát, Thịnh Lung mới nói: "Người chết như đèn diệt, chuyện cũ đã qua, phu nhân cần nhìn về phía trước, nếu thế tử thường đắc tội ngươi, có làm cái gì không tốt......cũng quên hết đi."
"Nếu quên dễ dàng đơn giản như vậy, thế gian đâu ra lắm người thương tâm?"
Thanh âm của Lý Dao cùng với thần thái nhu nhược trước đó một chút cũng không giống nhau, hơi lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Thịnh Lung cũng không quá khách khí: "Ngươi cũng đừng làm ra vẻ ta đây với ta, tuổi không nhỏ, vẫn là tìm một nam nhân tốt, gả sớm đi cho xong."
Thịnh Lung rũ mắt: "Chuyện của ta, không nhọc phu nhân lo lắng."
Lý Dao châm chọc cười, ánh mắt nhàn nhạt: "Ta mắc gì phải phí tâm vì người khác, Thịnh cô nương mắt sáng lòng sáng, ánh mắt tất nhiên là rất tốt, cáo từ."
"Khăn của ngươi......" Thịnh Lung đứng lên.
Lý Dao: "Thứ dơ bẩn, còn cần nó làm gì, thỉnh cầu cô nương giúp ta ném đi."
Ánh mắt Thịnh Lung lướt qua cái khăn trắng trên bàn: "Phu nhân cần đi chậm một chút, cẩn thận bị người khác chiếm tiện nghi."
"Cô nương vẫn nên quan tâm bản thân nhiều hơn đi, sài lang hổ báo, thế gian rất nhiều, lui một bước là vực sâu vạn trượng, đừng lãng phí tuệ nhãn của ngươi......"
Lý Dao ôm tay nải nhỏ, ra khỏi sương phòng, từng bước một, thân ảnh đi xa, rời khỏi viện.
Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhìn nhau một cái.
Quá trình này......có phải hơi ngắn hay không? Cũng không có mưu đồ bí mật, dò hỏi nhau, hay uy hiếp nhau như trong tưởng tượng, giống như hai cô nương bình thường nhìn nhau không vừa mắt, mát mẻ nhau vài câu, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ 'giao thác di vật'.
"Lý Dao này, có vẻ cũng không quá nhu nhược?"
"Có từng nghe qua quan trường hậu hắc học*?" Cừu Nghi Thanh rũ mắt nhìn thiếu niên, "Trong đó có chín nhu thuật, nam nhân sử dụng, nữ nhân cũng sử dụng, nữ nhân ở đây có hai loại vũ khí sắc bén nhất, một là nước mắt, hai là nhu nhược, dùng tùy tình huống, hiệu quả nổi bật."
*hậu hắc học đại loại là mấy chính sách, chiêu trò, thủ đoạn trong giới chính trị
Diệp Bạch Đinh nhìn bóng Lý Dao trong gió bắc rét lạnh, một chân thâm một chân thiển, có giải thích khác: "Có lẽ đúng là......thật sự không còn cách khác?"
Thế đạo này, nữ tử sống không dễ dàng, cũng không phải tất cả mọi người có năng lực có tư bản, có nhất nghệ tinh, có thể cổ vũ bản thân kiên cường, rất nhiều thời điểm, có vài người chỉ là nỗ lực tồn tại cũng đã rất gian nan.
"Thịnh Lung là thật sự thông minh."
Chỉ nhìn biểu hiện ở linh đường liền biết, cô nương này ổn định được tính tình, biết dựa thế tới áp, gặp chuyện không chút hoang mang, chỉ như vậy đã làm người nhìn thêm vài lần.
Quan hệ giữa hai nữ nhân...... Nói là các nàng giao hảo đi, nói chuyện cũng không lưu tình, giống như thực sự đã từng có mâu thuẫn, nói là các nàng chướng mắt nhau đi, nhìn từ kết quả hành vi nhìn không ra, Thịnh Lung trước đó bắt bẻ hành vi của Trịnh Hoằng Xuân, với Lý Dao mà nói, rõ ràng là một loại bảo hộ.
Cho nên các nàng quan hệ rốt cuộc tốt hay không? Tuy đã hình qua cảnh tượng các nàng nói chuyện, vẫn không thể xác định.
Diệp Bạch Đinh đột nhiên nhăn mũi: "Ngươi có ngửi thấy không? Mùi hương của căn sương phòng này?"
Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Thực đặc thù."
Trong phòng xông hương, tuyệt đối không phải hương thường thấy, thanh nhã phiêu dật, không có chút tối nghĩa quá khích, hơi khó có thể hình dung, là một mùi hương có cảm giác rất 'cao cấp'.
"Thịnh Lung giỏi điều hương?"
"Tin tức phản hồi cũng không nhắc tới," Cừu Nghi Thanh lắc lắc đầu, "Nhưng nàng cùng Yến gia ban Yến Nhu Mạn rõ ràng có quen biết, ngẫu nhiên sẽ cùng nhau đánh giá mùi hương."
"Yến gia ban?" Diệp Bạch Đinh suy tư, "Hai lần đường hội đều có Yến gia ban kia?"
"Ừm."
"Ca xướng bên ngoài sân khấu kịch hình như thay đổi......"
Diệp Bạch Đinh nghiêng tai lắng nghe: "Nhân bất kiến, yên dĩ hôn, kích trúc đạn giáp dư thùy luận. Hoàng trần biến, hồng nhật cổn, nhất phiến thi thoại dịch trầm luân......là 《 Đào hoa phiến 》?"
《 Đào hoa phiến 》, đúng là ca khúc Yến gia ban am hiểu nhất.
Hắn kéo tay áo Cừu Nghi Thanh: "Đi nhìn xem?"
"Chờ một chút." Cừu Nghi Thanh chỉ chỉ phòng phía dưới, "Thịnh Lung còn chưa đi."
Cũng phải, lúc này đi xuống, bị thấy được thì làm sao bây giờ?
Diệp Bạch Đinh rất hiểu, cũng rất ngoan, thân thể hơi thả lỏng, dựa sát vào Cừu Nghi Thanh, không nói chuyện nữa.
Cũng không biết là vì hắn quá nặng, hay là Cừu Nghi Thanh nhất thời không dự đoán được động tác của hắn, chân lui ra sau một bước, mới chống đỡ được hai người, nhưng chính là một bước này, có chút không xong, dẫm lên mái ngói bên cạnh phát ra tiếng động.
Trong phòng Thịnh Lung hình như có cảm giác, hơi ngẩng đầu, tầm mắt nhìn lên ——
Diệp Bạch Đinh gắt gao ôm Cừu Nghi Thanh, thiếu chút nữa đem đầu vùi vào ngực người ta, xong rồi xong rồi, nàng sắp thấy rồi nàng sắp thấy rồi!
"Đừng sợ."
Cừu Nghi Thanh rốt cuộc cũng đáng tin cậy, bàn tay to tóm lấy bên cạnh, ôm Diệp Bạch Đinh nghiêng qua một bên, hai người liền ẩn tới góc chết thị giác của đối phương, tùy tiện người khác nhìn kiểu gì, cũng chỉ có ba chữ, nhìn không tới!
Diệp Bạch Đinh càng sợ hãi, vừa rồi còn có chỗ đặt chân, lúc này là trực tiếp lơ lửng! Hắn hiện tại toàn thân treo trên người Cừu Nghi Thanh, Cừu Nghi Thanh một tay ôm hắn, một tay bắt lấy tượng thú ở góc phòng, trực tiếp gánh chịu trọng lượng hai người!
Cánh tay......thật sự sẽ không đứt sao!
Đang nghĩ ngợi, cánh tay bên hông siết lại, Cừu Nghi Thanh hơi thở phả bên tai: "Đừng ôm chặt như vậy."
Diệp Bạch Đinh:......
"Chỉ sợ không được."
Đừng nói là ôm chặt, hắn hiện tại gần như muốn đem hai cái đùi khoanh lại lên người Cừu Nghi Thanh! Thật là đáng sợ, cao như vậy, hắn mà ngã xuống nhất định sẽ gãy chân!
Ngực Cừu Nghi Thanh rung rung, giống như cười một cái, lại giống như bất đắc dĩ: "Được, cho ngươi ôm."
Ước chừng ba giây trôi qua, Cừu Nghi Thanh mới ôm hắn quay lại vị trí vừa rồi: "Thịnh Lung không thấy nơi này."
"Ờ ờ."
Diệp Bạch Đinh lúc này mới không quá khẩn trương, thoáng buông lỏng tay, sau đó phát hiện, cổ Cừu Nghi Thanh đã bị hắn siết đỏ......
Trách không được vừa rồi y nói đừng ôm chặt như vậy, hắn chỉ cần dùng sức hơn chút nữa, sợ là sẽ giết người!
"Ôm......"
"Còn muốn ôm?" Cừu Nghi Thanh ấn đầu của hắn, xoay qua hướng khác, "Đừng làm nũng, nhìn Thịnh Lung, khăn Lý Dao lưu lại, nàng ta cũng không ném đi, hình như đã cất đi."
Cảm tạ chính sự, làm hắn không quá quẫn bách, Diệp Bạch Đinh cũng không xin lỗi, nghiêm túc tự hỏi: "Có lẽ là thích sạch sẽ? Hoặc là hiện tại không kịp, sau đó lại đi xử lý?"
Cừu Nghi Thanh nhìn bóng dáng Thịnh Lung, không tỏ ý kiến.
Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh ẩn ở chỗ cao, nhìn Thịnh Lung dọn dẹp mọi thứ, ra khỏi phòng, đóng cửa, rời đi, mới thở một hơi thật dài: "Chúng ta xuống thôi?"
Cừu Nghi Thanh lại dừng một chút: "Đi trên tường mau hơn chút."
Y căn bản không có trưng cầu ý kiến người bên cạnh, liền ôm thiếu niên nhảy trên đầu tường, từ tường đến nóc nhà, lại từ nóc nhà xuống tường, lên, đảo, ngang......
Diệp Bạch Đinh hoảng sợ, lại theo bản năng ôm chặt Cừu Nghi Thanh.
Đuôi mắt Cừu Nghi Thanh khẽ nhếch, nháy mắt tiếp theo, nhảy càng nhanh, rơi xuống càng gấp.
"Chậm một chút...... Ngươi chậm một chút......"
Diệp Bạch Đinh cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài, lúc này đang sợ hãi, hắn hoàn toàn quên mất, nếu có thể đu trên tường, không sợ bị Thịnh Lung phát hiện, vì sao khi nãy phải chờ thêm một lúc?
Hai người không biết đã lướt qua bao nhiêu đầu tường, giống như chỉ qua một nháy mắt, lại giống như đã qua rất lâu, căn bản là chưa xuống đến mặt đất.
Lần này có chút trùng hợp, một trận gió đảo qua, bọn họ đụng phải đôi mắt Thân Khương.
Thân Khương nhìn thấy bọn họ, màn thầu trong tay rớt xuống: "Hai ngươi ——"
Diệp Bạch Đinh nhíu mày, hắn vội vã nhặt màn thầu lên, vừa thổi vừa phủi...... Lương thực không thể lãng phí.
Khoảng cách hơi xa, nói chuyện phải lớn tiếng, Thân Khương tiện tay chỉ chỉ ra phía trước, bên kia có một tiểu cô nương, cùng một mỹ phụ, hai người đứng rất gần, hình ảnh phi thường hài hòa tốt đẹp, như là đang nói chuyện gì thú vị.
Cừu Nghi Thanh nhìn một cái liền nhận ra: "Là Dung Ngưng Vũ và Trịnh Bạch Vi."
Bầu gánh của Dung gia ban, cùng nữ nhi của Trịnh Hoằng Xuân Mã Hương Lan, bạn thân Chu Nguyệt.
Bọn họ......lại quan hệ mật thiết đến thế?
Diệp Bạch Đinh đột nhiên nhớ tới lúc ở linh đường, Trịnh Hoằng Xuân nói chuyện láu cá, chiếm tiện nghi Lý Dao. Lúc ấy Thịnh Lung ra mặt, Lý Dao nhu nhược cho mọi người ấn tượng khắc sâu, nhưng Trịnh Bạch Vi từ đầu đến cuối không có biểu tình gì...... có phải hơi kỳ quái hay không?
Phụ thân mất mặt, mẫu thân ngăn không được, còn bị phụ thân mắng chửi, trải qua trường hợp như vậy, không khẩn trương, không khó chịu, không nóng nảy, là cảm xúc thường thấy của tiểu cô nương tuổi này sao?
Diệp Bạch Đinh có trực giác cần phải chú ý, kéo tay áo Cừu Nghi Thanh: "Thả ta xuống, ta muốn tới nhìn xem."
"Ngươi qua đó?" tay Cừu Nghi Thanh không nhúc nhích, "Không phải tò mò về Yến gia ban?"
Diệp Bạch Đinh gật gật đầu: "Là có chút tò mò, nhưng Dung Ngưng Vũ không phải cũng đang nằm trong danh sách tra xét sao? Nếu gặp, liền thuận tiện nhìn xem, bên kia một mình Chỉ Huy Sứ chắc là cũng đủ rồi đi?"
Thanh âm Cừu Nghi Thanh lạnh lùng: "Đã quên chính mình là thân phận gì?"
Diệp Bạch Đinh nhìn theo tầm mắt y, thấy tiểu lục lạc trên cổ tay mình, ánh vàng rực rỡ, chói lọi, bất động thì không sao, vừa động là vang.
"...... đúng nha, ta không thể xa ngươi."
Gió nhẹ phất qua, lá rơi không tiếng động.
Diệp Bạch Đinh không biết mình nơi nào đã lấy lòng Cừu Nghi Thanh, nam nhân này thế mà lại cười, ngực rung rung, giống như phi thường sung sướng.
"Nói ngọt cũng vô dụng, thánh chỉ mệnh lệnh rõ ràng, quy củ Bắc Trấn Phủ Tư, không thể không theo."
Cừu Nghi Thanh giữ chặt eo thiếu niên, tiếp tục xách hắn nhảy trên đầu tường cao: "Ta đã lệnh cho ám vệ chú ý bốn phía, một khi có người bị hiềm nghi chạm mặt nhau, sẽ lập tức bẩm báo, đến lúc đó có thể mang ngươi đi."
"Được thôi."
Diệp Bạch Đinh nghĩ dù sao thời gian cũng nhiều, sớm một chút trễ một chút không sao cả, cũng không phải toàn bộ tin tức đều cần tự mình đi xác nhận, vừa nghĩ lại bản thân, nói ngọt? Hắn nói ngọt? Khi nào? Nói cái gì?
Hắn mà có kỹ năng này sao! Thân Khương không lâu trước đây còn phun tào nói hắn độc miệng, cũng chỉ là gần đây, ăn đến no mặc đến ấm, cuộc sống tốt lên, mới trở nên ôn nhu một chút, không phải gặp người liền mắng......
Hắn lặng lẽ nhìn Cừu Nghi Thanh một cái, tâm nói trách không được Chỉ Huy Sứ đến nay chưa thành gia, chắc là mạch não bất đồng, có vài thứ lý giải không giống người khác.
"Chỉ Huy Sứ phái ám vệ lẻn vào?"
"Hôm nay chỗ cần chú ý rất nhiều, chỉ bằng ngươi ta, sợ lo không xong."
"Ừm......"
Diệp Bạch Đinh cảm giác vụ án hôm nay sẽ có tiến triển, tính cách, hành vi của người bị hiềm nghi, đồ vật cất giấu trong tối ngoài sáng, đều tìm ra, hết thảy không phải rõ ràng sao? Hắn vỗ vỗ vai Cừu Nghi Thanh: "Vậy thì cũng thả ta xuống một chút?"
Cừu Nghi Thanh nhíu mày: "Hửm?"
"...... Quá mót." Diệp Bạch Đinh nhớ tới vụ 'thánh chỉ mệnh lệnh rõ ràng, quy củ Bắc Trấn Phủ Tư' trước đó, hơi nhỏ giọng kiến nghị với lãnh đạo, "Nếu không ngươi cũng đi cùng?"
Thân phận tù phạm không tốt chỗ này, đi đâu cũng không cách xa được người trông giữ.
Cừu Nghi Thanh:......
Y không nói nữa, trực tiếp đem thiếu niên mang đi phòng xí. Rơi xuống đất, y lại không cùng vào, chỉ chỉ đại thụ cách đó không xa: "Bên kia hình như có động tĩnh, ta qua nhìn xem, ngươi nếu có việc, lớn tiếng kêu ta, không có việc gì, thì tự mình đến."
Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn, khoảng cách cũng không xa: "Được."
Hai người vì thế mà tách ra, Diệp Bạch Đinh tự đi giải quyết vấn đề sinh lý.
Phòng xí của Lỗ vương phủ, tất nhiên cũng không giống nơi khác, đủ lớn, đủ sạch sẽ, cách gian cũng đủ nhiều, cũng không có người, phi thường an tĩnh.
Diệp Bạch Đinh mới vừa giải quyết xong, liền nghe được có người vào, nói nhỏ với nhau.
"Trịnh gia cô nương thế nhưng lại cùng chủ gánh hát đi thảo luận thoại bản...... Ngươi nói nàng nghĩ như thế nào? Tuổi sắp gả chồng rồi, không đi chọn nam nhân cho đàng hoàng, muốn đi viết thoại bản? Còn tìm gánh hát hỏi?"
"Suỵt...... Ngươi nhỏ giọng chút, đó là bạn thân tiểu thư nhà ta, nói nhiều, coi chùng tiểu thư lấy roi quất ngươi!"
"Nói tới roi...... Nghe nói thế tử là bị roi quất chết, ngươi nói tiểu thư nhà ta có thể là...... Ta nói cho ngươi nghe, năm đó thế tử đánh thế tử phi, tiểu thư hình như đã thấy được, thế tử còn muốn đánh cả tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia còn nhỏ như vậy, sao chịu được? Tiểu thư vừa sốt ruột, cũng không nghĩ gì, roi trong tay liền quất về phía thân cha......"
"Hisss...... Thiệt hay giả? Tiểu thư lợi hại như vậy sao?"
"Cũng không phải sao, nếu không sao tình cảm cha con bọn họ cũng không thân cận? Tiểu thư đề phòng cha nàng ta đó! Không chỉ có bản thân đề phòng, còn mang theo đệ đệ, thấy cũng không nghĩ thấy mặt cha ruột!"
"Ngươi bớt nói lại đi! Người đều đã chết, chủ tử còn sống mới quan trọng, lắm miệng gây ra chuyện, tiểu thư có thể tha ngươi sao?"
Hai người này là hạ nhân Lỗ vương phủ, nhanh chóng đến một chuyến, lại nhanh chóng rời đi.
Diệp Bạch Đinh ra khỏi phòng xí, Chu Nguyệt...... quả nhiên biết thế tử phi gặp phải chuyện gì, còn động thủ với thế tử? Tiểu cô nương này tính tình quật, nàng sẽ bởi vì mẫu thân đệ đệ bị đánh mà ghi hận thế tử, cũng sẽ bởi vì thích tiểu dì Thịnh Lung, không hy vọng nàng ta nhảy vào hố lửa. Tiền đề nàng ta đối với việc hôn nhân này không có ý kiến, chính là tình cảm với Thịnh Lung không tốt, nhưng Thịnh Lung nói, tình cảm giữa bọn họ rất tốt, người trong vương phủ đều nói như vậy.
Vậy tại sao nàng ta không phản đối việc hôn nhân này? Nghĩ thế nào, logic cũng không giải thích được.
Xem ra có vài thứ, Thịnh Lung không nói thật a.
Ngẫm lại hình ảnh vừa rồi nhìn thấy, Trịnh Bạch Vi ở cùng Dung Ngưng Vũ, thế nhưng là đang nói chuyện sáng tác thoại bản? Vậy có lẽ là thật lòng thích, biểu tình Trịnh Bạch Vi khi nói chuyện với Dung Ngưng Vũ căn bản che giấu không được, cười quá xán lạn, rất vui vẻ.
Diệp Bạch Đinh cảm giác vụ án này rất kỳ quái, quan hệ nhân tế giữa người chết và người bị hiềm nghi chồng chất lên nhau, thực phức tạp, tất cả mọi người đều ở trong một vòng tròn, cái nhìn cùng quan điểm giành cho nhau cũng tuyệt đối không chỉ đơn giản là thích hay ghét.
Hắn đang đi đi về phía đại thụ cách đó không xa, liền nghe được sau núi giả, có người đang nói chuyện. Một nam một nữ, nam chẳng những bóng dáng quen mắt, thanh âm cũng rất quen tai, nữ chẳng những dáng người xinh đẹp, người nhìn đỏ mặt, thanh âm cũng rất mê người.
"...... Ngươi cần phải nghĩ kỹ, đại nhân tính tình không tốt, sinh ý này, ngươi thật sự phải làm?"
"Nhìn đại nhân nói kìa, nô gia quản hắn tính tình được hay không, chỉ cần sinh ý tìm đến Dung Ngưng Vũ, nô gia liền phải đoạt, Dung Ngưng Vũ giả thanh cao, nô gia chính là coi thường, càng muốn chen cho nàng ta không có chỗ đứng, ăn không được cơm mới vui, việc này đối với đại nhân ngươi cũng là chuyện tốt không phải sao? Thấy ta thu ít bạc rất nhiều sao."
Nữ nhân cười vũ mị, bàn tay trắng trẻo đáp lên vai nam nhân, vuốt ve rất có kỹ xảo: "Đại nhân cũng tiện báo cáo kết quả công tác, chỉ cần nói với người bên trên, giả thanh cao chơi lên không thoải mái, cái gì đều không muốn làm, tâm mệt lắm, nô gia thì không như vậy, thị trường này có đủ trò, chỉ có trò mấy nam nhân các ngươi chưa hưởng thụ qua, không có trò nô gia không biết, bảo hắn nhất định là đáng chờ mong."
Nam nhân nắm lấy tay nàng: "Hy vọng Yến bầu gánh không phải Vương bà bán dưa, có thể làm đại nhân như nguyện là được."
"Yên tâm, kỹ thuật của nô gia, vượt qua tất cả giá trị, tất nhiên sẽ làm ngươi lộ mặt trước mặt quan trên."
Nữ nhân vứt cho nam nhân cái mị nhãn, phong tình vạn chủng rời đi, tư thái vô cùng liêu nhân.
Diệp Bạch Đinh đoán cũng không cần đoán, nữ nhân mỹ diễm này chắc chắn là gia chủ Yến gia ban, Yến Nhu Mạn.
Hắn cũng không muốn nghe lén người khác nói chuyện, chuyện riêng của người khác, liên quan gì tới hắn? Nhưng bóng dáng nam nhân này quá quen thuộc, thanh âm cũng đã sớm khắc sâu vào đầu, suốt đời khó quên, vừa nghe liền nhận ra, còn không phải là Hạ Nhất Minh, vị nghĩa huynh tốt kia của hắn sao?
Cuộc đối thoại riêng tư của hai người tiến hành khá nhanh, không bao lâu Yến Nhu Mạn liền rời đi, Diệp Bạch Đinh nhanh chóng cân nhắc, có cần tránh đi không? Tỷ tỷ còn chưa trở về, mà nay địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, không phải càng có lợi sao?
Nhưng hắn vì sao phải trốn? Những chuyện đã xảy ra, không phải là Hạ Nhất Minh mới càng áy náy sao?
Không áy náy, ít nhất sẽ sợ hãi đi?
Ngươi xem, ngươi tuyệt tình như vậy, xuống tay tàn nhẫn như vậy, không lưu một đường sống, ta vẫn ra được, đứng dưới ánh mặt trời kìa......
Có lẽ là oán khí đọng dưới đáy lòng, có lẽ là cốt khí nam nhân căn bản không để bản thân lùi bước, Diệp Bạch Đinh một bước cũng chưa lui, thậm chí còn bước tới hai bước.
Hạ Nhất Minh rất nhanh nghe tiếng động, xoay người lại: "Ai ở nơi đó?"
Diệp Bạch Đinh cười: "Ta tưởng là ai, té ra là cố nhân, đã lâu không gặp a."
Như thế nào, bất ngờ không? Kinh hỉ không?
Hạ Nhất Minh ngẩn ra một chút: "Ngươi là......"
Hắn biết rất rõ nghĩa đệ có bộ dáng gì, từ nhỏ đã kiều khí, ăn muốn ăn ngon, mặc muốn mặc tốt, hễ mà đồ ăn nhìn không hợp, liền không động đũa, có thể sinh sôi đem bản thân đói bệnh, mỗi năm mùa hè giảm cân đều bệnh ầm ĩ; hễ vải vóc quần áo không tốt, không phải bị sởi thì da bị cọ đến đỏ, so với nha đầu nhà người khác dưỡng ra còn kiều khí hơn.
Nhưng một người không tiến tới, không tiền đồ như vậy, lại được một nhà lớn nhỏ nâng trong lòng bàn tay, cái gì tốt đều đưa đến trước mặt hắn, cũng mặc kệ hắn có thích hay không.
Chỉ cần nhớ tới ba chữ Diệp Bạch Đinh này, là Hạ Nhất Minh có thể nhớ tới những đêm dài gian nan đó, mỗi một đêm, đều là ghen ghét không thể nào nói ra.
Nhưng Diệp Bạch Đinh đã bị tội liên luỵ, vào Chiếu Ngục, đời này lại khó gặp được ánh mặt trời, chết cũng phải chết trong đó, không chừng hiện giờ cũng đã chết, không có khả năng đứng ở trước mặt hắn!
Cho nên người này là ai?
Tiểu thiếu gia kim tôn ngọc quý, vừa nhìn là biết được giáo dưỡng, vải vóc sẫm màu, bóng loáng rũ xuống, màu sắt ẩn bên trong, may đo vừa vặn, dày ấm lại không mất vẻ phiêu dật, vừa nhìn liền biết rất quý, lại nhìn bao cổ bằng lông chồn gần như bao kín cằm, nhẹ như vậy mềm như vậy, không có sợi lông tạp nào, khí chất như trúc như ngọc......
Sao có thể là nghĩa đệ đang phục hình ở Chiếu Ngục?
Hạ Nhất Minh chỉ cho là, thiên hạ to lớn, việc lạ gì cũng có, có lẽ chỉ là người giống người.
Thẳng cho đến khi Diệp Bạch Đinh lại lần nữa mở miệng, phun ra hai chữ: "Nghĩa huynh."
Tròng mắt Hạ Nhất Minh co rụt lại, không, không có khả năng......
Cổ họng hắn gian nan run rẩy một chút, nhìn quanh, hơi dừng một chút, bình tĩnh lại, cười lạnh ra tiếng: "Lá gan cũng đủ lớn, dám vượt ngục? Nghe nói không lâu trước đây Bắc Trấn Phủ Tư gặp công kích, ngươi nhân cơ hội trốn thoát?"
"Nửa năm không gặp, không nghĩ tới Hạ đại nhân lòng mù, mắt cũng mù."
Diệp Bạch Đinh thong thả ung dung sửa sửa tóc, cổ tay áo, ngọc bội bên hông, tư thế vẫn cứ ưu nhã, không nhanh không chậm, mỗi một động tác, đều chứng minh đầy đủ lời vừa rồi.
Mở to mắt chó của ngươi mà nhìn cho kỹ, bộ dạng này của thiếu gia, giống vượt ngục ra tới sao? Kẻ nào vượt ngục có thể có trang phục như vậy, kẻ nào vượt ngục dám ăn mặc bắt mắt, công khai đứng trong đám người như vậy?
Hạ Nhất Minh mị mắt, hạ giọng: "Ngươi rốt cuộc làm sao mà ra được?"
Diệp Bạch Đinh nâng cằm, chậc một tiếng, tư thái muốn kiêu căng bao nhiêu thì kiêu căng bấy nhiêu: "Người bên ngoài đều nói ngươi bản lĩnh lớn, chính ngươi cũng tin, mấy tháng trước vẫn là người thông minh đệ nhất kinh thành, đêm khuya mộng hồi, có hận bản thân ếch ngồi đáy giếng, đùi cũng có thể ôm sai hay không?"
Chỉ có lượng thông tin như vậy, đã quá kém so với đám công công ở Đông Xưởng Tây Hán, cảm thấy hắn nhất định không gượng dậy được?
"Ta còn tưởng rằng ngươi bán cha cầu vinh, có thể bò rất cao kìa, không nghĩ tới vẫn phải đi lấy lòng cấp trên, dùng nữ nhân......" Hắn còn nhìn phương hướng Yến Nhu Mạn rời đi một chút, giọng nói ý vị thâm trường, "Hình Bộ thượng thư tuổi cũng không nhỏ, chịu nổi trò này của ngươi? Hay là người ngươi lấy lòng —— không phải cấp trên của ngươi, là sắp sửa đầu nhập người khác?"
"Tiết mục một nữ hai lần gả, ba họ gia nô, cần phải có đầu óc, ngươi xác định ngươi làm được?"
Hạ Nhất Minh phất tay áo: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó, quả thực không thể nói lý! Ta trước đây còn nói, nếu ngươi không hiểu chuyện, phải dạy dỗ ngươi cho tốt, tự mình áp ngươi đến Bắc Trấn Phủ Tư, cũng để ngươi bớt ăn chút trượng hình, không nghĩ ngươi bất hảo bất kham như vậy, chỉ biết dùng miệng lưỡi lợi hại, có nhục văn nhã, có khác gì đám đàn bà đanh đá ngoài đường đâu! Quả thực giống như tỷ tỷ kia của ngươi!"
Diệp Bạch Đinh mị mắt, thanh âm trầm xuống: "Cho nên ngươi cũng từng khi dễ tỷ tỷ của ta?"
Hắn lúc này lửa trong bụng đang bùng lên, cái gì cũng không nghĩ, chỉ muốn trực tiếp ra tay, làm một trận với tên cầm thú này!
Nhưng hắn còn chưa có động thủ, Hạ Nhất Minh đã duỗi tay đẩy hắn trước: "Làm lơ luật pháp, bất kính tôn trưởng, vậy ta đây thay nghĩ phụ đã mất dạy dỗ ngươi chút quy củ!"
Còn chưa đụng tới góc áo thiếu niên, liền có hòn đá nhỏ không biết từ nơi nào bắn qua đánh vào cổ tay hắn ——
"Người của bổn sứ, ngươi cũng dám chạm vào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro