Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thịnh Nguyên cố gắng thuyết phục cả đêm nhưng đổi lại vẫn là câu nói cũ. Anh bất lực nhìn màn hình, vừa bất lực lại càng muốn chinh phục. Anh phải cho cô biết anh tuyệt vời như thế nào. Thịnh Nguyên luôn mặc định bản thân mình tài giỏi, là một thiên tài.

Ừ thì... có chút nói lố nhưng Thịnh Nguyên cũng xem như có chút bản lĩnh. Chỉ có điều, Chi Pu không tin tưởng anh.

Hôm nay Chi Pu có hẹn với Tú Anh, hai chị em gặp nhau, Chi Pu vui vẻ háo hức. Ngược lại Tú Anh chỉ mãi nhìn chằm chằm cô, cuối cùng hai mắt ửng đỏ rưng rưng khóc. Cô Nhóc ôm chặt lấy Chi Pu gục vào vai cô, khóc nghẹn.

Chi Pu ngơ ngác trong chốc lát. Cô có chút không thích ứng được với cái ôm này, cũng không thích ứng được tiếng khóc thút thít bên tai.

Nhưng chỉ một lúc sau, Chi Pu mỉm cười, mắt ánh lên nụ cười hạnh phúc. Cô choàng tay ôm lại cô nhóc, còn vỗ vai an ủi Tú Anh.

Cô nhớ lại bà hay bảo, khi trên thế giới này còn người vì con mà khóc, vì con mà đau lòng thì con vẫn còn hạnh phúc. Cô lại nhớ đến đám trẻ ở cô nhi viện...

Cô vậy mà vẫn còn hạnh phúc, hạnh phúc rất nhiều là đằng khác.

Một lúc sau cô nhóc Tú ANh mới bình tĩnh lại. Cô nhóc ngại ngùng né ánh mắt của Chi Pu. Mãi một lúc sau mới quay lại trạng thái ngày thường, lí la lí lắc theo sau Chi Pu.

Cô nhóc luôn miệng nói rất nhiều thứ, khi thì hỏi cô muốn ăn gì, khi thì quảng cáo món ăn. Khi lại ríu rít chỉ cô hàng quán trên đường. Như thể không biết mệt mỏi, cô nhóc như tiếp thêm nguồn năng lượng dồi dào cho Chi Pu. Lúc đi ngang một quán nước, Chi Pu nghe loáng thoáng rồi quay sang bắt tay Tú Anh kích động hỏi.

"Em nghe thấy gì không?"

Tú Anh nhìn quanh một hồi, rồi lại lắng tai nghe, nhưng vẻ mặt vẫn ngờ nghệch. Cô không hiểu vì sao chị Chi Pu lại kích động như vậy.

"Sao vậy?"

"Giọng chồng chị." Chi Pu quả quyết nói.

"Hả? Chồng chị?" Lúc này đến phiên Tú Anh kích động, nếu đùng một cái thần tượng có chồng, đó là cảm giác gì? Là cảm giác vừa kích động, vừa hụt hẫng, là vừa nôn nao.

"Phải chồng chị." Chi Pu kéo Tú Anh vào quán, chọn một bàn trong góc nhỏ. Mặc kệ Tú Anh đang cố tiếp nhận tin chấn động đó, cô gọi hai cốc cacao nóng rồi về bàn.

"Chồng chị đâu?" Tú Anh thấy Chi Pu trở về, ngay lập tức đứng dậy, lóng ngóng ngó quanh. Cô nhóc cố tìm người chồng từ trên trời rơi xuống của chị nhà cô.

"Ở kia kìa." Chi Pu chỉ về loa phát trong quán. Từ loa phát ra âm thanh du dương của tiếng nhạc, cùng giọng nữ trầm ấm. Như một bản hòa tấu khiến lòng người mê đắm.

"Hả?" Tú Anh nhíu mày, giọng hát này quen lắm nhưng cô nghĩ mãi không nghĩ ra đây là giọng của ai. Bài hát này cũng như quen, mà cũng như lạ, nhưng cô nghĩ mãi cũng không nghĩ ra.

"Không nhận ra à? Của Cya đấy, chị ấy mới ra album mới phải không? Bài này lần đầu tiên chị nghe được đấy." Chi Pu phấn khích lấy điện thoại tải một loạt bài hát mới về điện thoại.

Căn bản là vì chồng nhà cô không bao giờ thông báo với người hâm mộ về album mới. Trù dự án phim, tất cả nhưng hoạt động còn lại đều là không báo mà tới. Có lúc ém cả năm, có khi dồn dập ra mắt. Mặc kệ người hâm mộ than vãn, khóc lóc, năn nỉ thế nào cũng không được. Chồng nhà cô rất tùy hứng, nhưng bọn cô vẫn ngoan ngoãn chờ đợi, bọn cô đúng là những cô vợ ngoan nhất quả đất này.

"Cya? Cya Liu? Chị thích chị ta à?" Tú Anh vừa vui lại vừa hoang mang. Vui vì chị nhà cô vẫn độc thân, nhưng hoang mang vì chị nhà cô gọi người ta là chồng.

"Không những thích, mà còn là mê, mê mất lí trí đó." Chi Pu vừa nói, vừa cười một cách ngờ nghệch.

Nụ cười ngờ nghệch dần chuyển sang vô tri. Tú Anh đỡ trán cạn lời nhìn vẻ mặt ham sắc ấy. Cô gượng cười lấy điện thoại gỡ chặn tài khoản cá nhân của Nhã Sắt ra.

Ừ thì... lúc trước người hâm mộ nhà bên đó tấn công chị nhà cô như vậy. Cô vì buồn bực mới chặn đi mà thôi...

Mong rằng cả đời này chị nhà cô đừng biết đến việc này. Nếu không dựa vào mức độ mê đắm này, e là chị ấy thật sự sẽ trở mặt vì người ta đấy.

Hai người con gái ngồi cùng nhau có biết bao nhiêu là chuyện để nói, cũng chẳng thiếu gì chuyện để làm.

Chỉ cần ngồi ríu rít nói chuyện cũng có thể hết ngày hết giờ, huống chi cả hai còn bàn một số thứ về công việc.

Chi Pu kể về người đàn ông đêm qua, Tú Anh cũng tò mò nhìn qua.

"Thịnh Nguyên, tên người này có chút quen nha."

"Quen hả?" Chi Pu nhìn Tú Anh chờ đợi, chờ xem cô nhóc nhớ ra gì không. Mãi một lúc sau Tú Anh mới òa lên.

"Anh ta... anh ta là quản lý cũ của nhóm STC đấy." Tú Anh nhớ ra rồi, quản lý lúc trước của STC tên là Thịnh Nguyên đấy.

"STC?" Chi Pu nhíu mày có chút không tin tưởng cho lắm. STC là nhóm nhạc nam nổi tiếng dạo trước. Khoảng thời gian trước STC xuất hiện như một cú nổ lớn, đánh vào trái tim các thiếu nữ. Thời điểm STC và quản lý cũ ngưng hợp tác, cũng là lúc STC lụi tàn. Các thanh viên sau khi tách nhau ra đều không có lại được vinh quang như xưa, rồi nhanh chóng bị giới giải trí quên lãng. Thời điểm đó Chi Pu cũng chỉ biết là thế, cô chẳng để tâm lắm, vì cũng ít bao giờ cô quan tâm đến nhóm nhạc thần tượng nào.

Nhưng bây giờ khi biết Thịnh Nguyên là quản lý cũ của STC Chi Pu có hơi sốc.

Vị đại thần này tìm đến một diễn viên nhỏ bé như cô làm gì?

À không, không phải nhỏ bé. Cũng chẳng phải diễn viên. Cô còn chẳng có chút vị trí nào ở giới giải trí, tuyến 18 cô còn chẳng đu nổi.

Càng nghĩ Chi Pu càng thêm nghi hoặc.

"Có lẽ là trùng tên mà thôi." Nói rồi cô tìm đại một lý do nào đó. Cũng có thể chỉ là là trùng tên mà, cô không nghĩ ra vị đại thần đó tìm cô làm gì.

"Chị vào trang cá nhân là biết mà." Tú Anh bấm vào hình nền trong khung chat, màn hình chuyển hướng hiện lên trang cá nhân của Thịnh Nguyên. Tú Anh nheo mắt nhìn rồi lướt xuống loạt bài đăng bên dưới.

"Chính là người này, quản lý cũ của STC."

"Em không lầm người chứ? Vô lý quá." Chi Pu vẫn không dám tin.

"Không lầm được, em chắc chắn là anh ta. Chị từ chối anh ta rồi ư?

...

Nói thế nào nhỉ?

Từ chối một cơ hội tốt như vậy, có phải là quá tự cao hay không? Chỉ có điều cô cũng không có ý định đồng ý lời mời gọi đó, cho dù cô bây giờ đã biết danh tiếng của Thịnh Nguyên. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC