Chương 6: Chuyện kiểm tra TATC của tư bản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: TATC= tiếng anh tăng cường

Thế là kết thúc câu chuyện và lũ ngồi nghe hóng câu chuyện từ đầu đến giờ gật gù cảm thán. Tôi mới quay sang hỏi cái Chi:

'' Có thế mà cũng hỏng việc à Chi?''

Tôi quay sang bóc mẽ nó cùng lúc nhận được sự hưởng ứng của mấy đứa xung quanh.

'' Lần sau nhớ sạc điện cho kĩ vô''

Bọn tôi bàn tám rôm rả mà chẳng đứa nào mẩy mây đến thằng Phong đi từ bên ngoài lớp đi vào hồi nào mà bọn tôi chẳng hay.

" Sao tụi mày ngồi đây? Lát nữa kiểm tra Access mà không đứa nào lo ôn bài à?''

Nó nói đằng nó, tôi nghe đằng tôi. Lũ bạn tôi mới quay sang lườm nó rõ kiêu.

" Khỏi ôn trong đầu cũng quá tải rồi''. Con Chi nói.

Ngụ ý ở đây nó muốn nói là nó chứa quá nhiều hình ảnh mà nãy giờ tụi nó kể vô đầu rồi. Không bơm thêm kiến thức vào được nữa.

Tôi có đôi chút mắc cười.

" Haizz, lô ôn Rewrite đi mày''.Tôi nói xong rồi lê la về chỗ lôi Rewrite ra ôn.

" Tụi mày lo ôn reading à? Mích có cho trong sách đâu?''.

Tôi quay sang nhìn cái Chi rồi lại cắm mặt vào ôn thì chợt thằng Phong quay sang nói:

'' Chiều mày cho tao quá giang nhé! Xe tao hỏng rồi chưa sửa kịp''.

Ê này bạn ơi! Drama với cái Trang còn chưa lắng xuống mà giờ bạn muốn tịt đường sống của tôi luôn hay gì? Tôi còn muốn sống, nên đừng lôi tôi theo Phan Đông Phong ạ!

" Mày nhờ đứa khác đi''. Tôi nói và nhận được sự đáp lại của nó:

" Tao không thích''.

Ừ thì mày thích đằng mày, còn tao không thích chở đấy làm gì nhau?

" Trà trái cây nhiệt đới Size lớn''. Nó tiếp lời.

Lòng tôi có chút lay động tựa như cành cây trĩu quả lắc lư theo từng nhịp gió.

" Nốt lần này thôi đấy?''.

" Bộ có lần trước à?''.

Tôi nói nhưng tay thì vẫn cứ viết. Thằng Phong nhìn tôi cười hiền rồi cũng lấy bài ra ôn.

Cả lớp im ắng lạ thường, khác hơn so với cái chợ mà tôi vẫn thấy hôm nào. Đứa nào đứa nấy ngồi ôn bài cực lực luôn.

Tiếng chuông đầu giờ reo, bọn tôi bắt đầu nhốn nháo lên. Phải đợi một lúc lâu thì Mích Nhi mới vào lớp.

Bọn tôi đứng dậy đứng dậy chào Ms song vẫn ngồi ngoan ngoãn ôn bài.

" Oke, cất sách vào chuẩn bị kiểm tra''.

Bọn tôi ngao ngán nhưng lại không dám than vãn vì trước sau gì chả kiểm.

Mích Trần cầm chồng đề. Ắt là không còn lại lạ lẫm với hình ảnh này nữa nhỉ?

" Sao chưa phát đề nữa Mích?''.

Thằng Bảo Huy lên tiếng hỏi trong khi bốn mươi ba con mắt đang dồn tập trung về phía nó, bao gồm cả tôi. Well, ai mà chả biết A1 sợ nhất cái gì. Bọn tôi cất hết tập sách vào. Lọ mọ gần 10 phút đồng hồ bọn nó mới cất ổn thỏa.

" Oke, trước khi kiểm tra thì thằng Bảo đi qua chỗ con Chi ngồi''.

Bọn tôi không ngừng cảm thán ''Mích". Nghe rõ dài và dễ thương thấy mồ mà Mích chẳng xiêu lòng gì cả.

" Duệ ngồi với Đào thì Mích yên tâm rồi''.

Ấy à, rõ là kì. Nhưng mà cũng hợp lý lắm, Duệ với Đào thuộc dạng não khủng rồi thì quan tâm làm gì?

Mích cứ sắp chỗ một hồi cũng tầm 5 phút mà Mích còn chưa hài lòng.

Thằng Phong quay sang hỏi tôi trước khi kịp phát đề.

" Đề dễ không mày? Mấy năm trước Mích cho đề dễ không?''.

Tôi người nhạt:'' Vừa đủ khả năng để trên trung bình''.

Thằng Phong dập đi nụ cười vốn có ban đầu của nó, giờ đây mặt nó đã méo xệch đi. Hàng chân mày tuyệt mĩ kia xô vào nhau.

" Thế nhờ mày cứu tao''.

" Ôi mơ à?''.

Mấy đứa ngồi sau bụm miệng cười khúc khích với sự quê tột độ của Phong.

" Thế à? Thế mày muốn tao phải làm như thế nào?''.

" Phong, Phương lần một''.

Thôi im luôn đi, tao cần mày im lặng. Im lặng là vàng hiểu không? Tôi lườm mắt đá xéo nó.

'' Phương đi qua chỗ Bình Minh ngồi''.

Người ta nói cái miệng hại cái thân có sai chỗ nào? Liệu hồn tao cho mày lết bộ về.

Đôi co một hồi thì Mích cũng phát đề.

" Oke, bắt đầu làm bài''.

Bọn tôi lật bài lại điền tên rồi bắt đầu làm. Thời gian bắt đầu trôi trong sự im ắng tột cùng. Hòa vào bầu không khi như đổ lửa và tiếng chim hót vang vọng khắp cả sân trường. Mích Nhi thì cứ đi qua lại lại hệt như những cô giám thị mà trong bộ phim học đường của Hàn Quốc mà tôi vẫn thấy. Đứa nào cũng cặm cụi làm, đôi khi có những đứa liếc ngang liếc dọc thì bị Mích cầm cây thước của cô Giang khều cái là bọn nó rén tột độ.

" Câu này làm sao mày?''.

Bình Minh quay sang hỏi nhưng tôi vẫn cứ im lặng. Dại gì địch đang ở sau lưng mà.

Đứa nào đứa nấy đầu bùi tóc rối làm. Dạng đề thì dễ nhưng bọn tôi toàn sai những cái thứ vô tri.

" Đức, Phúc Khang''.

Tiếng của Mích cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng này, hòa vào đó bắt đầu có một chút tiếng xì xầm khá nhỏ.

" Shh''.

Bọn tôi lại im lặng. Có thể tôi miêu tả chả chân thật nên phải ngồi xuống kiểm tra thử rồi mới biết. Cảm giác lạnh tê tái từ tâm hồn đến bên ngoài.

Ba mươi phút dần trôi qua nhanh chóng, bọn tôi bấm bút rồi soát bài lại một lần nữa rồi tất cả truyền bài từ phía dưới lên.

Cả lớp bắt đầu xôn xao, nhưng hầu hết toàn hỏi về những câu hỏi trong đề kiểm tra. Chợt có tiếng vọng lên, âm thanh không quá to những cũng đủ để bọn tôi nghe thấy.

" Chết rồi eaten hai chữ t''.

Đố biết ai luôn? Còn ai ngoài nó, xa tận gần ngay trước mắt.

" Eaten hai chữ t hả Bảo Huy?''. Mích tay đếm bài nhưng giọng đã bất lực đôi phần.

" Đúng là thằng gà''.

Thằng Hòa với thằng Bảo thay phiên nói trong sự tuyệt vọng tột cùng của Bảo Huy.

" Oke, còn 10 phút nữa, còn làm gì nữa coi phim thôi''.

Từ đó tới giờ, chỉ có nghe cái này là lòng bọn tôi ấm áp dữ lắm.

" Mày làm được bài không?''. Tôi quay sang hỏi Phong khi đã đổi lai chỗ.

" Trên trung bình''.

Cái này hình như gọi là ăn miếng trả miếng nè.


" Đề dễ nhưng mà dễ sai mày''. Chi bất lực nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net