Chương 11: Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi đẩy Vũ ra rồi gặng hỏi. Cậu không trả lời tôi, mà kiên nhẫn lau đi những giọt nước mắt bướng bỉnh dính bết trên mặt tôi, rồi rút lấy khăn ướt lau sạch mặt cho tôi. Sau đó cậu vươn tay nhìn đồng hồ, cười cười, rồi vừa vỗ tay vừa hát.

"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday happy birthday happy birthday to you!! Chúc mừng sinh nhật Rain của tớ!"

Chòm râu giả màu trắng theo câu hát của Vũ nhếch lên nhếch xuống, trông cực kì buồn cười, vậy mà chẳng hiểu sao nước mắt tôi lại rơi rồi. Dạo này sao mà tôi mít ướt thế nhỉ?

Có phải số tôi rất may mắn hay không khi mà có Vũ bên cạnh lúc tôi yếu lòng nhất? Để nước mắt tôi chưa kịp rơi xuống thì đã được cậu lau sạch đi, và khi tôi hoảng hốt khi mất đi người bạn thân nhất thì cậu lại đến bên tôi.

Có lẽ ngoài ba tôi ra chưa ai cho tôi cảm giác an toàn như thế. Tuy nhiên, nếu như đối với ba, tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ để ba không phải lo lắng cho tôi, thì với Vũ, tôi lại thoái mái trút sạch những lớp vỏ bọc ấy, và cũng cho phép bản thân được yếu đuối khi bên cậu.

Nhưng điều đó làm tôi sợ hãi, nhỡ như, tôi nói chỉ là nhỡ thôi, nhỡ như sau này tôi mất Vũ như vừa mất đi Phương, liệu khi ấy còn có ai bên tôi lau sạch những giọt nước mắt cho tôi như lúc này hay không?

Vũ trừng mắt, bất đắc dĩ đi lấy khăn lau mặt cho tôi, rồi ngửa mặt lên trần nhà mà than thở.

"Sao lại khóc nữa rồi? Tớ chúc mừng sinh nhật thôi mà cậu còn cảm động như này, lát nữa tặng quà Noel cậu có khóc tới ngất luôn không hả?"

"Nguyễn Lê Nhật Vũ! Cậu bị điên à? Từ giờ tới lễ Giáng Sinh còn hơn một tháng rưỡi nữa đấy có biết không? Giờ này tặng quà Noel cho tớ? Cậu không sợ tớ sặc chết vì cười à?"

"Thế nó mới độc chứ! Với cả tớ muốn là người đầu tiên tặng quà với nói chúc mừng Noel cậu mà. Người ta dù gì cũng đã cất công mua quà rồi, cậu không nhìn công lao mà tớ chọn quà thì cũng thôi đi, nhưng ít nhất cũng phải biết tớ khổ cực thế nào khi trốn viện ra đây mà nhận quà đi chứ?"

Tôi quẫn bách rồi đây, lí sự gì mà kinh thế? Đáng ra Vũ nên đi làm luật sư thay vì làm ca sĩ, không có lí cũng bị cậu nói thành có lí luôn rồi.

"Tớ có nói là không nhận đâu mà cậu phải khẩn trương cơ chứ?"

Được rồi, tôi rốt cuộc cũng phải thừa nhận, việc Vũ gộp cả hai ngày quan trọng nhất trong mấy tháng cuối năm này của tôi vào làm một làm tôi có chút bất mãn. Tại sao bất mãn? Đó là tại vì cậu tặng luôn quà Giáng Sinh rồi thì vào lễ Giáng Sinh sẽ chẳng có ma nào tặng quà và viết thiệp cho tôi nữa cả.

Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng nhiều lắm tới việc tôi nở nụ cười ngây ngốc trong khi đang khóc, khi mà Vũ phải trốn ở trong nhà vệ sinh vì bác bảo vệ ghé thăm phòng tôi một cách bất ngờ. Chắc là khuya rồi mà còn nghe tiếng người nói chuyện ầm ĩ nên bác ấy mới tới nhắc nhở. Sau khi giải thích lí do là gặp ác mộng và cam đoan là sẽ không gây ồn ào nữa thì tôi mới "tống cổ" được bác ấy đi.

Vũ lúc này mới dám lò đầu ra khỏi nhà vệ sinh, tức tối lườm lườm cánh cửa đã khép lại. Chắc là cậu đang bực bội lắm, nhưng vì sợ bác ấy quay lại nên chỉ dám phát tiết bất mãn mà thì thà thì thầm với tôi.

"Chỉ nói có dăm ba câu thôi mà đã bị phát hiện rồi, không thể không nói cái khu kí túc này canh phòng nghiêm cẩn còn hơn cả nhà tù ấy."

Có kí túc xá nữ nào mà không canh nghiêm không chứ? Cậu chỉ được cái nói thừa!

"Nhắc mới nhớ, sao lúc nãy cậu vào đây được? Cả mấy lần trước nữa, toàn thấy cậu đường đường chính chính đi vào chẳng gặp chút ngăn trở nào cả mà."

"Cậu chưa từng nghe câu bí mật không thể bật mí à? Bí mật chỉ khi được giữ kín mới gây tò mò được, tớ mà nói ra rồi thì còn gì vui nữa chứ? Vậy nên, cậu ý, chỉ có thể nuốt vào cái ngụm hiếu kì này đi thôi."

Có mỗi cái đấy mà cũng bảo là bí mật, điêu thế không biết. Nhưng mà thôi, dù sao tôi cũng chẳng còn muốn biết nữa, vì "dì cả" mãi chả chịu tha cho tôi, đau quặn ruột quặn gan lên hết cả rồi đây này.

Vũ lau mặt cho tôi, nhưng không an tĩnh lau mà lấy lợi thế cao hơn tôi nửa cái đầu, cọ cọ chòm râu giả lên mặt tôi. Bị tôi ngứa ngáy giật xuống thì rối rít bảo đừng giật nữa, nhỡ giật mạnh quá đứt luôn bộ râu của cậu ấy thì sao.

Có mỗi chòm râu giả thôi mà cứ làm quá lên cứ như tôi đang giật bảo vật gia truyền nhà cậu ta vậy đó. Được thôi, người lớn không chấp trẻ con, tôi tạm tha cho cậu một mạng, khụ, thật ra thì cái lí do thật sự chính là tôi giật lâu quá mỏi tay rồi nên không muốn giật nữa.

"Cậu đến đây... vậy ngày mai... ngày mai cậu có phẫu thuật nữa không?"

Vũ vứt chiếc khăn ướt trên tay vào sọt rác, nghe tôi hỏi cậu chỉ cười cười.

"Cậu nói xem? Lần này tớ mà còn không phẫu thuật thì thế nào bố mẹ tớ cũng giết tớ trước cho mà xem. Tớ chỉ ra đây được một chút thôi, đợi nói xong một chuyện cực kì quan trọng với cậu rồi tớ lại phải trở về."

Chuyện quan trọng gì mà phải trốn viện ra đây mới nói được thế? Không lẽ vì sinh nhật tôi? Nhưng sinh nhật tôi cũng đâu quan trọng đến mức gương mặt cậu trở nên khẩn trương và nghiêm túc thế kia nhỉ?

Đau quá nên tôi đành ôm bụng ngồi xuống giường, đoạn với lấy hai hộp quà Vũ tặng ra mà xem, càng xem lại càng thích, nhưng mà Vũ không cho tôi mở, bảo đợi cậu nói xong chuyện quan trọng kia đã rồi mới được mở, và nếu tình huống không như dự đoán thì hộp quà giáng sinh cậu sẽ thu hồi lại. Tôi hiếu kì hỏi chuyện gì thì Vũ không chịu trả lời, thay vào đó là lảng sang chuyện khác.

"Lần trước cậu hỏi cậu mà là Hoàng Hậu thì ai dám làm Hoàng Thượng, có đúng không?"

"Lúc nào cơ? Tớ quên rồi!"

Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt hết nói nổi, trông cậu cứ bối rối kiểu gì làm tôi cũng đâm lúng túng theo. Thế rồi, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu ấy bỗng dưng ngồi xổm xuống sàn, mặt ngẩng lên nhìn tôi, tay cậu cũng nắm chặt lấy tay tôi không chịu buông. Vũ ho khan lấy giọng, rồi bỗng chuyển sang trạng thái bá đạo mà nói.

"Quên rồi thì để tớ nhắc cho cậu nhớ. Nếu cậu là Hoàng Hậu, tớ nhất định phải là Hoàng Thượng của cậu! Nói cách khác thì bây giờ tớ là bạn trai chính thức của cậu, vậy nên sau này cậu mà còn dám léng phéng với thằng nào là coi chừng tớ!"

Hở? Cái này, Vũ ấy, cậu ấy đang tỏ tình với tôi đấy à? Nhưng mà tôi đã đồng ý làm bạn gái cậu đâu mà chưa gì đã tuyên bố là bạn trai tôi ngon lành vậy?

"Cậu bị hâm à?"

Có lẽ chỉ có mỗi tôi sau khi nhận được lời tỏ tình của người ta mới dám nói ra câu này thôi. Thế mà người nào đó không những không giận mà còn kiên định lắc đầu bảo tớ không hâm đâu, tớ thích cậu thật mà, thích lâu rồi, thích từ hồi gặp lần đầu cơ. Rồi còn xoa tay xoa chân hỏi tôi có thích cậu giống như cậu thích tôi hay không, nếu thích thì thích lúc nào, mà nếu không thích thì tại sao lại không thử thích xem sao?

Tuyến lệ của tôi hôm nay bỗng dưng hoạt động mạnh mẽ lạ thường, nãy giờ rơi không biết cơ man là nước mắt rồi mà giờ vẫn cứ sụt sùi khóc tiếp.

Bạn cứ thử tưởng tượng, khi có một thằng bạn thân là ca sĩ nổi tiếng, bao giờ bạn cũng phải ngước đầu lên khi nói chuyện với cậu ấy và cúi đầu mỗi khi đi bên cậu ấy. Bỗng dưng đùng một ngày cậu ấy tự nhiên nói yêu bạn, khi ấy bạn sẽ thế nào?

Tôi không rõ tâm trạng của mình ra sao, chỉ cảm thấy chắc hẳn đây là một giấc mơ, hoặc là một vở bi kịch, khi mà nguyên cả vở kịch lúc nào nữ chính cũng khóc, nước mắt rơi sắp ngập luôn cả hộp quà của người ta rồi mà vẫn cứ khóc. Khóc nhiều đến nỗi tôi có thể chắc chắn đôi mắt mình lúc này gần to bằng hai trái cà chua luôn rồi.

Tôi rơi bao nhiêu giọt nước mắt là y như rằng Vũ sẽ lau hết bấy nhiêu. Sau cùng chả biết có phải lau nhiều mỏi tay quá hay không mà cậu bỏ luôn cả việc lau, rồi ngồi lên giường kéo tôi vào lòng, miệng cậu cứ luôn lẩm bẩm.

"Sớm biết cậu mít ướt như vậy thì tớ đã chả tỏ tình làm gì, cứ dứt khoát đăng một status lên trang cá nhân bảo cậu đã được tớ thăng chức lên làm bạn gái tớ cho rồi! Này nhóc! Cậu cảm động thì cũng một vừa hai phải thôi chứ? Cảm động gì mà khóc kinh thế hả?"

"Cậu... cậu làm như tớ thích khóc lắm không bằng... chỉ là... chỉ là nước mắt nó tự rơi đấy chứ..."

Tôi uất nghẹn mà phân bua, Vũ vừa vỗ vỗ lưng cho tôi vừa lột bộ râu giả rồi tì cằm lên đầu tôi. Đoạn cậu đặt hai tay trên má tôi rồi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vào vòng băng trắng vẫn còn vài vệt máu trên đầu tôi.

Tôi chỉ cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm âm ấm đặt trên trán mình rồi miết nhẹ, cách mấy lớp băng mỏng mà tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cánh môi ấy. Hai má tôi nóng ran, quên luôn cả việc thút thít, chỉ có nước mắt tôi vẫn cứ rơi theo từng nhịp tim đập dồn dập. Có chút gì đó xao xuyến khẽ nhen nhóm trong trái tim, rồi lan dần ra khắp mọi thớ thịt. Vũ buông tôi ra, tỏ tình lại.

"Cậu có thích tớ hay không tớ không cần biết, chỉ có một điều cậu nhất định phải nhớ lấy, cuộc đời Nguyễn Lê Nhật Vũ này chỉ thích mình cậu, mình Hoàng Thuỳ Dương, mình Rain thôi, có biết chưa? Sau này dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng quên những lời hôm nay tớ nói với cậu, cậu tin tớ không?"

Nếu có thể, tôi chắc chắn sẽ hét lên một trăm lần rằng tôi tin cậu, nhưng lúc ấy tôi chỉ khẽ gật đầu thôi. Có lẽ tôi cũng thích Vũ, nếu không cũng chẳng thể hiện mình yếu đuối trước mặt cậu, nếu không tôi đã chẳng khóc khi thấy cậu quằn quại khi phát bệnh, nếu không, lúc tôi khó khăn nhất, lúc mà tôi bị bạn bè bỏ rơi đã không nghĩ đến cậu. Chỉ vì thứ cảm giác ấy bị tôi quy đổi thành một loại cảm giác an toàn, mà không phát hiện rằng chưa từng có người nào cho tôi loại cảm giác này trước khi Vũ tới, ngoài ba tôi.

"Vậy tại sao lúc trước cậu nói Thúy là bạn gái cậu? Tại sao lại gây scandal với một cô gái B-girl?"

Nghe tôi hỏi, Vũ chỉ bất đắc dĩ véo nhẹ chóp mũi tôi đáp.

"Ngốc, nếu tớ không công khai có bạn gái rồi thì làm sao ở bên cậu đây? Cậu cảnh giác cao như vậy, tớ khó khăn lắm mới chen được một chân chiếm danh nghĩa bạn thân với cậu, nếu mà tớ nói thích cậu ngay từ đầu chắc cậu sẽ đập vào mặt tớ rồi bảo tớ là thằng điên mất. Còn cô gái b-girl kia, tớ không quen, cũng chả thích cô ta, là do quản lí tự sắp xếp scandal làm nổi danh tiếng tớ thôi, tớ bảo mẹ đuổi luôn chị ta rồi."

Tôi biết nhiều người trong showbiz nổi tiếng là nhờ quản lí biết cách đưa họ lên đỉnh cao, nhưng Vũ thì không, quản lí đối với cậu chỉ như người giúp việc và cũng là chỗ để cậu xả giận. Mọi sắp xếp của quản lí bất kể tốt xấu cậu đều chẳng bao giờ chịu làm theo, đã có lần cậu bảo với tôi là cậu thậm chí còn không muốn có quản lí, nếu không phải bởi vì bố mẹ cậu cố nhét vào thì cậu cũng chả thèm nhận. Tôi không rõ với tính cách ương bướng và chẳng bao giờ chịu gò ép của Vũ thì làm thế nào trở nên nổi tiếng như hiện tại, nhưng tôi có thể chắc chắn không phải bởi vì gia thế hay chiến thuật của quản lí đưa cậu trở thành ngôi sao, mà là, cậu nổi tiếng bởi vì chính năng lực của bản thân.

Ngoài tích cách trẻ con ương bướng, thì một phần tính cách khác của cậu có đôi khi làm tôi suýt khóc vì cảm động. Vũ chu đáo và tinh tế hơn vẻ về ngoài mà cậu luôn thể hiện, thế nên cậu mới biết tính cảnh giác của tôi rất cao, và luôn hạn chế thấp nhất tiếp xúc với bạn khác giới vì sợ yêu khi đang còn đi học và bỏ bê chuyện học hành.

Thế nhưng, có thể cho tôi ích kỉ một lần, chỉ một lần duy nhất thôi, được không? Tôi vẫn sẽ chăm chỉ học, vẫn sẽ hoàn thành ước muốn mà ba mẹ muốn tôi làm, và vẫn muốn làm một người chị để em trai tự hào về tôi. Đổi lại, có thể cho tôi được thích Vũ không?

Nước mắt đã sớm khô trên đôi hàng mi, nhưng bàn tay tôi cứ mãi vòng qua lưng Vũ không chịu buông. Cứ xem như mối tình này đã nằm ngoài dự tính, và có lẽ là tôi đang trèo cao khi chấp nhận làm lời yêu của Vũ, thì tôi vẫn muốn giữ lấy cậu cho riêng mình.

Vũ cũng vòng tay ôm lấy tôi, chúng tôi lẳng lặng tựa vào nhau như thế, cho tới khi tôi nghe thấy tiếng Vũ thì thầm.

"Cậu xấu tính! Chưa cho tớ một đáp án chính xác về lời tỏ tình của tớ thì tại cậu khóc cho nên tớ cũng cho qua, nhưng mà sao cậu chưa xin phép mà đã chiếm tiện nghi của tớ thế hả?"

Tôi hừ hừ bất mãn, rồi ra vẻ bạn trai của tôi thì tôi ôm, cần gì phải xin phép, hơn nữa lúc nãy cậu cũng chả hôn trán tôi khi chưa xin phép còn gì? So với nụ hôn ấy thì tôi ôm cậu có thấm vào đâu cớ chứ?

"Nói vậy... à sao nhỉ... là cậu... cậu cũng thích tớ à?"

Vũ ấp a ấp úng nặn ra một câu, trông đến tội. Tôi lười quá không thèm trả lời, chỉ là ở trong lòng cậu khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với câu nói ấy.

Vũ đan hai ngón tay chúng tôi vào nhau rồi dùng bàn tay còn lại vuốt nhẹ tóc tôi, cậu bảo.

"Nếu không phải ngày mai phẫu thuật thì tớ đã không tỏ tình với cậu sớm như vậy, tớ chỉ sợ, sợ không còn cơ hội nữa nên mới..."

"Cậu nói nhảm gì đó? Cuộc phẫu thuật nhất định sẽ thành công mà, đừng lo."

Vũ gật đầu, rồi bảo tôi nhanh mở quà đi, cậu sắp phải trở về bệnh viện rồi. Tôi nghe lời mở cả hai hộp quà ra, chẳng hiểu tại sao khi đặt hai món quà ở bên nhau mà tôi lại muốn khóc nữa rồi, thật là!

Hai món quà bao trong hau hộp quà khác nhau, nhưng lại là cùng một món.

Đến lúc này tôi mới hiểu tại sao cậu ấy lại nhất quyết phải tỏ tình cho xong rồi mới cho tôi mở quà, và còn nói là nếu tình huống không như dự tính thì sẽ thu hồi hội quà giáng sinh.

Bởi, chúng là áo đôi, màu sắc hay hoa văn đều giống nhau, chỉ khác một chút về kích cỡ mà thôi.

"Tớ thích cậu, Nguyễn Lê Nhật Vũ, cậu có nghe rõ không? Tớ nói là tớ thích cậu, cả đời này chỉ thích mỗi cậu thôi..."

Tôi lại ôm Vũ thủ thỉ, cậu cười, véo má tôi. Tôi cũng véo lại một bên má cậu, rồi lại kéo đầu cậu xuống, nhẹ nhàng áp môi mình lên chỗ vừa bị tôi véo. Vũ hơi sửng sốt, nhưng rồi cũng cười xoà.

"Nói là không được nuốt lời đâu đấy nhé! Mà Rain này, tớ phải về bệnh viện rồi, cậu..."

Chưa đợi cậu nói xong là tôi đã nhanh chóng cướp lời.

"Tớ đi với cậu được không?"

Vũ gật đầu, nhưng rồi lại nhíu mày không đồng ý: "Không được! Nếu cùng tớ tới bệnh viện thì mai cậu phải dậy sớm để về đi học, sẽ rất mệt đấy, hay là thôi cậu cứ ở đây, chiều mai tớ mổ xong rồi tới cũng được."

Tôi lắc đầu, đứng dậy tự lấy khăn lau mặt rồi tìm đồ vào phòng tắm thay, trước khi rời đi không quên cười híp mắt nói.

"Tớ không sợ mệt."

Chả hiểu sao tôi lại có thể nói ra một câu sến như vậy, cơ mà khi thấy nụ cười trên môi Vũ, tôi cũng bất giác quên mất ngượng ngùng mà cười lại với cậu.

....

Lúc chúng tôi đến bệnh viện đã là hơn một giờ sáng, hành lang phòng VIP rất yên tĩnh. Bố mẹ Vũ không có ở đây, nghe cậu bảo là lúc chập tối cậu đã đuổi họ về rồi. Phòng bệnh rộng lớn chỉ còn cậu và tôi, hai người mà thôi. Vũ sau khi thay đồ bệnh nhân xong thì được y tá đỡ nằm trên giường và cắm ống truyền nước vào tay, còn tôi thì ngồi nhăn nhó ở bên cạnh.

Bụng dưới của tôi vẫn quặn lên từng cơn, có lẽ do sắc mặc quá kém nên bị Vũ phát hiện, sau một hồi lưỡng lự thì cậu ấy mới ậm ờ hỏi.

"Cậu... cái kia... cái kia tới à?"

Dù cho tôi có đôi chút "men lì" và hơi lạnh lùng đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một đứa con gái, và con gái khi nhắc đến "cái kia" hầu hết hai má đều nóng ran như tôi lúc này thôi. Chả biết trả lời kiểu gì, đành gật gật đầu cho qua. Ai ngờ tôi muốn cho qua mà người ta lại cứ truy hỏi tới cùng mới chịu.

"À, ừ cái kia... ừ... cậu đau lắm à?"

Mặt tôi giờ phải nói là đã nóng đến mức như dầu sôi luôn ấy! Nếu không ngại bẩn thì chắc chắn tôi đã đem trứng lên mặt mình rán rồi, chẳng biết trả lời ra sao, đành chữa thẹn bằng cách quát người nào đó.

"Cậu thôi đi! Tim không đau nữa à? Hỏi gì mà hỏi lắm thế?"

Tôi nhìn Vũ, cậu ấy cũng đang nhìn tôi. Sau mười giây mà tôi nghĩ là Vũ đã nghẹn cười đến mức nếu không cười thì tim cậu chắc chắn sẽ nổ ra thì quả thật cậu đã cười, cười sặc sụa luôn.

"Cậu... tảng băng di động như cậu mà cũng biết xấu hổ à? Cậu, cậu đừng nóng! Cẩn thận băng tan hết bây giờ!"

Tảng băng di động? Ở cạnh Vũ có lúc nào tôi giống tảng băng di động đâu cơ chứ? Nếu không phải cãi nhau tay đôi với cậu thì cũng là bị cậu chọc cho điên tiết, có được giở bộ mặt ngàn năm không đổi của cung Thiên Yết chúng tôi ra đâu chứ?

"Không thèm nói chuyện với cậu nữa!"

Vừa xấu hổ lại vừa tức, nhưng tôi chỉ dám quát nhẹ vì sợ bị y tá nhắc nhở. Ai ngờ quát nhẹ mà giống kiểu đang quát yêu ấy làm tên nào đó cười run cả người, nhưng phải kiềm chế vì sợ cười nhiều nhịp tim tăng cao.

Vũ cười chán chê rồi mới vỗ vỗ giường bệnh, ra vẻ anh đây không sợ bị chiếm tiện nghi mà nói với tôi.

"Cậu lên đây nằm đi một lát đi, khỏi cần ngại ngùng chi tốn thời gian, dù sao cũng không phải lần đầu nằm chung với nhau, nhỉ?"

Nằm thì nằm, tôi cũng đâu có sợ?
Vì tới tháng nên tôi chỉ dám nằm thẳng, giường bệnh ở phòng VIP rộng hơn chiếc giường ở trong kí túc của tôi nhiều, nhưng Vũ vẫn quen thói cũ mà nhích sát vào tôi. Cậu luồn một cánh tay xuống dưới cổ cho tôi kê, còn cái tay còn lại, thì đặt ở bụng tôi, nhẹ nhàng xoa xoa. Không biết có phải do tay cậu ấm áp hay do tâm trạng tôi đã tốt lên nhiều nên cũng không còn thấy đau nữa.

Tôi đặt cả hai tay mình bao trọn lấy bàn tay Vũ nơi bụng mình, khẽ thì thầm.

"Cảm ơn cậu."

Cậu là ngôi sao đang toả ánh sáng lấp lánh trên cao, và tôi chỉ là một con người không có bất cứ điểm đặc biệt nào khiến người ta yêu thích, vậy mà cậu vẫn luôn ở bên tôi, âm thầm làm nhiều việc cho tôi. Nói không cảm động tức là giả dối, nhưng tôi không tìm được câu nói nào cầu kì hoa mĩ hơn để nói với cậu, chỉ đành dùng câu nói thuần tuý và đơn giản nhất mà người ta vẫn hay dùng mà thôi.

Vũ khẽ đặt một nụ hôn lên tóc tôi, mỉm cười đáp.

"Ừ, sau này phải liệu mà đối xử tốt với tớ đấy có biết không? Được rồi, cậu mau ngủ đi, khuya lắm rồi."

....

Tôi rời bệnh viện lúc trời tờ mờ sáng, chắc vì cả đêm xoa bụng và lấy tay làm gối cho tôi nằm nên Vũ chỉ mới chợp mắt được một lúc, tôi không nỡ gọi cậu ấy dậy để nói lời tạm biệt, chỉ nhẹ nhàng đẩy bàn tay vẫn đang áp lên bụng mình và thận trọng bước ra ngoài.

Có lẽ do đêm qua khóc quá nhiều nên giờ mắt tôi đã sưng húp lên như thể vừa bị ong đốt và cũng có chút đau nhức khó chịu. Nhìn mình trong chiếc gương lớn ở nhà vệ sinh, tôi suýt đem bàn chải đáng răng cắn nát bét, cái mặt tôi từ lúc nào mà trông tởm thế này ý nhỉ?

Tôi bắt chuyến buýt sớm nhất để quay về trường. Có đôi lúc ngẩn ngơ nhìn những ánh đèn lướt qua trên khung cửa sổ, tôi lại cảm thấy hẳn những chuyện xảy ra đêm qua chỉ như một giấc mơ, một giấc mơ do tôi ảo tưởng. Nhưng khi có đôi ba lời thì thầm của những người trẻ tuổi cùng chuyến buýt nói về tôi và Vũ, về mối tình đã được cậu công khai trên trang cá nhân, thì tôi đã chắc chắn mình không phải nằm mơ. Nhưng những lời mà người ta nói về chúng tôi khiến tôi chạnh lòng, và nỗi tự ti lại bắt đầu xâm lấn trái tim tôi, dần ăn mòn hạnh phúc mà tôi vừa mới có được.

"Nguyễn Lê Nhật Vũ lại công khai bạn gái mới? Sao mà anh ấy đổi bạn gái nhanh thế không biết? Tớ còn chưa kịp tra hết thông tin bạn gái cũ của anh ấy thì cô bạn gái mới đã xuất hiện rồi. Thật là, cô lần này còn tệ hơn cô trước nữa."

"Cậu xem ảnh này, xấu như vậy nhìn chả cân xứng tí nào! Trông cứ như vịt với thiên nga ý! Chả hiểu sao anh ấy lại đi yêu cái loại con gái này."

"Nghe đâu là bạn cùng lớp mà? Gớm, chắc lại giở trò quấn lấy đòi làm bạn gái đây mà, trông phát tởm."

Tôi không đủ can đảm nghe hết những lời tiếp theo, nên nhấn nút xin dừng dù còn khoảng một trạm nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net