Chương 241-250

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
được, cô ngẩng đầu, khẽ thở dốc: "Ông xã, em đang ở kỳ kinh nguyệt...."


246. Chương 246: Tôi làm gì rồi?
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Thân thể Thi Vực chợt dừng lại, trong nháy mắt, ánh mắt nóng rực liền lạnh lẽo, anh híp đôi mắt thâm sâu, nhìn trừng trừng người phụ nữ dưới thân, nguy hiểm mở miệng: "Nói lại lần nữa xem."

"Cái kia, em đang trong kỳ kinh nguyệt...."

Thẩm Chanh rõ ràng đã cảm nhận được sát khí phát ra từ trên người anh, lần đầu tiên có chút thiếu tự tin ở trước mặt anh.

"Cho nên em cố ý trêu chọc tôi?" Thi Vực câu môi khêu gợi, rõ ràng đang cười, lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng đến cực điểm.

Thẩm Chanh phủ nhận: "Em không có trêu chọc!"

Cô đây không phải trêu chọc, là khiêu khích, là câu dẫn ....

"Ý của em là tôi tự làm tự chịu?"

Nguy hiểm thăng cấp, trong lúc nhất thời ngay cả trong không khí cũng chảy xuôi theo một dòng nước lạnh âm lãnh.

"Em chưa từng nói qua!"

Tuy rằng đây là sự thật, nhưng cô nhất định sẽ không nói, bởi vì người đàn ông này rất có thủ đoạn, có thể dùng rất nhiều cách khiến cô chịu thua.

"Em tốt nhất có thể chứng minh em không có nói dối, nếu không hậu quả, em chịu không nổi đâu!"

Ánh mắt của anh hung ác, dường như sau một khắc sẽ hung hăng xé người dưới thân thành từng mảnh nhỏ.

Thẩm Chanh quay đầu, dùng ngón tay chỉ ghế sô pha dài, "Đó chính là chứng minh tốt nhất."

Thi Vực nhìn theo phương hướng cô chỉ, trên sofa, đặt một túi băng vệ sinh vừa mở.

Thẩm Chanh không có nói dối, thật sự cô đang trong kỳ kinh nguyệt, hơn nữa là còn là ngày đầu tiên, cho nên cô mới có lá gan lớn chọc lửa như vậy.

"Ừ, rất tốt."

Thi Vực cúi đầu, con ngươi băng lãnh càng âm u, Thẩm Chanh thấy mà sợ hãi trong lòng, "Cái gì tốt?"

"Làm tốt lắm."

"Em làm gì chứ?" Ở trước mặt anh giả bộ vô tội, là tuyệt chiêu của Thẩm đại mỹ nhân.

Thi Vực a một tiếng: "Em đã làm gì mà chính em cũng không rõ ràng sao, còn hỏi tôi?"

Rõ ràng biết thân thể mình không tiện, còn trêu chọc anh, dám nói không phải cố ý?

Lá gan của người phụ nữ này, càng lúc càng lớn rồi.

"Người ta không phải là muốn ngủ một giấc với anh thôi sao, có làm gì đâu?" Tiếp tục giả vờ.

"Ngủ là như em, vừa nói lời khiêu khích, vừa dùng tay chân quyến rũ, còn nói với tôi em không có làm gì!?"

"Em đâu có khiêu khích anh, em dùng tư thế nào hấp dẫn anh rồi? Rõ ràng là anh để cho em lựa chọn, em nói ngủ đơn thuần một giấc anh lại không chịu. Sau đó liền hôn, nào ngờ hôn hôn anh liền...."

"Tôi liền sao hả?" Thi Vực híp con ngươi đen, ánh mắt sắc bén càng thêm khiếp người.

".... Cứng ngắc rồi!"

Đột nhiên, thời gian dừng lại.

Trong phòng rộng lớn, yên tĩnh đến mức quỷ dị!

Hai người trên giường, duy trì tư thế mờ ám ban đầu, ai cũng không nói với nhau câu nào.

Bốn mắt nhìn nhau, như là đang đại chiến trong vô hình hơn mười hiệp, cho đến khi hai bên tổn hại.

Không biết qua bao lâu, Thi Vực đột nhiên xoay người xuống giường, nắm áo sơ mi để ở một bên lên mặc vào, đến nút cũng không cài, liền sải bước đi ra ngoài.

Rầm một tiếng, cửa phòng bị nặng nề đóng sập lại, có thể nghĩ được, người đàn oogn này đã tức giận đến trình độ nào.

Liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chanh đều nhăn lại, xem ra, lửa lần này chơi hơi lớn rồi.

Cô cứ nằm như vậy ở trên giường, nhìn đèn treo thủy tinh phía trên, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cô giống như là vưu vật trời sinh, dưới ánh đèn hơi yếu, da cô trắng nõn nà, bộc lộ xinh đẹp động lòng người.

Nằm một hồi, cô xuống giường, đi phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, xoắn xuýt một lúc, mới quyết định đi ra ngoài tìm người.

Xuống lầu tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng Thi Vực ở nơi cách bể bơi không xa, anh ngâm trong nước, mở hai tay lười nhác dựa vào trên mép bể bơi, nhắm mắt lại.

Thẩm Chanh nhíu mày, rất tự nhiên liền liên tưởng đến ba chữ,.... Hạ nhiệt độ.


.247. Chương 247: Không thể chạm vào lạnh, không có dễ hư như vậy
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Một người đàn ông trưởng thành, ai không có nhu cầu sinh lý, mới vừa rồi anh bị cô trêu chọc đến không chịu nổi, không được giải quyết, không kịp hạ nhiệt độ còn không bị nghẹn chết sao.

Thẩm Chanh cảm thấy mình chơi có hơi quá, bảo người hầu đưa qua hai tách cà phê đá, một ly thêm đường, một ly không thêm đường.

Mỗi tay cô bưng một ly cà phê đi về phía bể bơi, đi đến sau lưng Thi Vực, cô khẽ hỏi: "Uống cà phê không."

Vốn là muốn dùng cà phê đá coi như đền bù tổn thất, không ngờ bị anh trực tiếp từ chối: "Không uống."

"Có đá."

"Không uống."

"À! Vậy tôi tự uống."

Thẩm Chanh có chút mất mát đáp lại một tiếng, liền trực tiếp ngồi xuống cạnh bể bơi, tiện tay đặt một tách cà phê lên mặt đất, bưng một tách khác lên muốn uống.

Thi Vực lại đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, trong đó mang theo chút vắng lặng: "Cũng không cho phép em uống."

Tay bưng cà phê dừng ở trên bờ môi, đôi mắt Thẩm Chanh nheo lại, không hiểu hỏi anh: "Tại sao?"

Uống ly cà phê cũng phải trải qua sự cho phép của anh sao, có phải người đàn ông này quá bá đạo rồi không.

Thi Vực không nói gì, mà là duỗi tay lấy hộp thuốc lá ở mép bể bơi bên cạnh qua, rút ra một điếu thuốc đốt lên, có chút phiền muộn hít một hơi, im lặng mấy giây, mới mang theo vài phần không kiên nhẫn mở miệng: "Không phải nói trong thời kỳ đặc biệt phụ nữ không thể đụng vào lạnh à."

Chính vì lý do này?

Thẩm Chanh không khỏi cong khóe môi lên, anh đây là tham muốn giữ lấy quá mạnh mẽ, dục vọng khống chế quá nặng, hay là đang quan tâm cô?

Cô nở nụ cười, lạnh nhạt nói: "Không có dễ hư như vậy."

Bắt đầu từ mười sáu tuổi, cuộc đời của cô đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, mỗi ngày đều nghĩ đến phải gạt người, lừa tiền như thế nào, có bao giờ để ý qua những chuyện này.

Cô bưng cà phê lên uống một ngụm, cà phê không đường, có chút đắng, xen lẫn chút lạnh buốt và vị chát, nhanh chóng lan tràn đến trong miệng.

Thi Vực nhìn cô, ánh mắt mơ hồ trầm xuống, bàn tay to đột nhiên đưa đến trước mặt của cô, bá đạo túm lấy tách cà phê trong tay cô.

Bởi vì sức lực quá lớn, cà phê tràn ra ngoài một chút, rơi vào trong bể bơi, từ từ nhuộm dần ra, hòa làm một thể.

Một tay Thi Vực cầm điếu thuốc, một tay bưng cà phê, liên tiếp hút vài điếu thuốc, mới đưa tách cà phê đến trên miệng nhẹ nhấp một ngụm.

Anh dường như rất không quen hương vị đắng chát này, chỉ uống một hớp nhỏ, liền nhíu mày.

Thẩm Chanh không có chú ý đến chuyện anh có thích uống cà phê đắng không, mà đang chú ý đến chuyện anh uống tách của cô.

Lén nâng khóe môi cười nhạt, cô mở miệng hỏi anh: "Nghe nói anh thích sạch sẽ, còn là rất nghiêm trọng, sao, không chê cái tách người khác đã uống?"

"Em không phải người khác." Thi Vực sửa chữa lời của cô, nhìn cô, giọng điệu và nét mặt của anh giống như rất lạnh nhạt, rất chìm lãnh: "Hơn nữa em từng ngủ qua với tôi, đến nước miếng tôi cũng nếm qua rồi, chẳng lẽ còn sẽ chú ý đồ em đã dùng qua?"

Ngủ với cô, nếm nước miếng của cô, nhất định phải nói đến thẳng thắn như vậy mới được à.

Thẩm Chanh không thể nhịn được, hỏi anh: "Ngủ với tôi là cảm giác gì, vậy nước miếng là mùi vị gì?"

"Không có cảm giác, không có mùi vị."

Thi Vực có chút phiền muộn phun ra một câu như vậy, sau đó tiếp tục hút thuốc, ngửa đầu chậm rãi phun vòng khói, tư thế tùy ý, lại hoàn toàn biểu lộ cao quý rõ ràng.

Anh để trần nửa người trên, nước không có qua nửa người dưới của anh, nhờ ngọn đèn bên cạnh bể bơi nên có thể dễ dàng nhìn thấy dáng người hoàn mỹ, cùng với phần bụng phía trên khiến người hấp dẫn mơ màng của anh.

Thẩm Chanh đối diện với tròng mắt của anh, khóe mắt cong cong, kéo môi cười đến xấu xa, "Không có cảm giác thì anh ở đây ngâm nước làm gì, ông xã...."


Chương 248: Người phụ nữ này, thật ồn!
Editor: May

Sắc mặt Thi Vực lạnh đến mức tận cùng, quanh thân bắt đầu tỏa ra hơi thở nguy hiểm, trong lúc nhất thời, ngay cả nhiệt độ trong không khí cũng thấp xuống vài phần.

Thẩm Chanh nhìn anh một cái, nụ cười nơi khóe môi càng trở nên sáng lạn, cô đột nhiên tới gần anh, ôm cổ của anh từ phía sau, dán sát mặt ở phần lưng của anh, "Được rồi, tôi không trêu chọc anh nữa."

Thi Vực nheo đôi mắt lành lạnh lại, ôm anh như vậy, dán toàn bộ thân thể ở trên người anh, còn có lá gan nói không trêu chọc anh.

Cảm giác được cơn giận của anh vẫn chưa có tiêu tán, Thẩm Chanh tựa cằm ở trên vai của anh, đưa tay đến trước mặt anh, nói sang chuyện khác: "Tôi mang chiếc nhẫn này có đẹp hay không."

Cô nói như vậy, hiển nhiên là muốn dùng chuyện chiếc nhẫn đến dẹp loạn cơn giận của anh, dù sao lúc mua nhẫn, cô cũng bị anh chơi đùa rồi.

Mỗi người đùa một lần, xem như huề nhau.

Lạnh lẽo trong mắt Thi Vực lui đi vài phần, lông mày nhíu chặt mơ hồ hơi giãn ra, anh 'Ừ' một tiếng, xem như đáp lại Thẩm Chanh.

"Tôi cũng cảm thấy đẹp mắt!"

Thật ra Thẩm Chanh cũng không có nói dối, tuy rằng cô không thích đeo nhẫn, nhưng ngôi sao sáng chói thật sự đặc biệt, đeo vào ngón giữa, cho dù là vào buổi tối cũng ánh sáng chói lọi khắp nơi.

Thi Vực không nói gì, anh nhắm mắt lại, trên khuôn mặt dễ nhìn dường như nhiều thêm vài phần uể oải.

Đợi không được anh đáp lại, Thẩm Chanh chuyển thân thể xuống dưới một chút, quay đầu nhìn anh.

Trên mặt tuấn mỹ như vậy, không có biểu tình dư thừa, anh không bị quấy nhiễu, giống như xưa nay luôn là lạnh lùng, lạnh nhạt như vậy.

Anh giống như là mỹ nam tử đi ra từ trong tranh, trên mặt sạch sẽ đến không có một chút tỳ vết nào, ngũ quan lập thể như là điêu khắc ra, đẹp không gì sánh nổi.

Thẩm Chanh thử thăm dò lấy tay đi đụng vào mặt của anh, vừa mới chụp lên, đã bị anh chộp ngay lấy, sau đó truyền đến giọng nói sâu lắng của anh: "Không thể tùy tiện sờ loạn khuôn mặt của đàn ông."

Thẩm Chanh không vui: "Tôi không tùy tiện, cũng không sờ loạn đàn ông, tôi sờ chính là anh, anh là chồng của tôi, sờ một chút thì thế nào chứ."

Thi Vực nắm tay của cô không có buông ra, "Là ai vừa rồi nói không trêu chọc tôi, hửm?"

Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Thẩm Chanh cảm thấy buồn bực, cô trêu chọc anh khi nào hả?

"Nếu anh cảm thấy đây không tính là trêu chọc, vậy sau này chúng ta liền giữ một khoảng cách." Cô dừng một chút, nói tiếp: "Không dắt tay, không hôn môi, không ôm eo, không ngủ một giường lớn, không phát sinh quan hệ."

Cô muốn rút tay ra từ trong lòng bàn tay của anh, nhưng anh không buông, nắm cô càng chặt hơn, anh khẽ cười một tiếng, không nhanh không chậm tràn ra một câu từ làn môi: "Em cảm thấy tôi sẽ đồng ý?"

"Anh không đồng ý, đó chính là anh đang trêu chọc tôi." Thẩm Chanh hừ nhẹ, "Muốn dắt tay của tôi, muốn hôn miệng của tôi, muốn ôm eo của tôi, còn muốn ngủ một giường lớn với tôi, thật là xấu."

Mặt Thi Vực trầm xuống, ánh mắt âm u, "Tôi xấu?"

Anh từng nói qua những lời này? Cô tự bào chữa, vậy mà còn có lá gan trách đến trên người của anh!

"Được rồi, tôi xấu. Tôi không nên có dáng dấp xinh đẹp như vậy, dáng người không nên tốt như vậy, không nên để cho anh rơi vào tay giặc, không nên .... Ưm!"

Câu nói kế tiếp, bị nụ hôn xuất hiện đột ngột này chận trở về, Thi Vực nghiêng mặt qua, lấy tay bưng lấy mặt của cô, hôn môi cô.

Người phụ nữ này, thật ồn!

Bị anh dùng môi phong môi, Thẩm Chanh lại có thể yên tĩnh, bất giác giơ tay lên, ôm lấy cổ của anh, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đêm, càng sâu.

Hai người hôn từ bể bơi đến trên ghế nằm, lại hôn đến đại sảnh, trên lầu, cuối cùng hôn đến trên giường.

Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Hôn đến triền miên, lại khắc chế dục vọng, không có đột phá phòng tuyến cuối cùng, ôm nhau chìm vào giấc ngủ, bình an vô sự trôi qua một buổi tối.


.Chương 249: Cô thích thì làm được cái gì, phải là anh ta thích cô mới được.
Editor: May

Buổi chiều ngày hôm sau, Thẩm Chanh nhận được điện thoại Tô San gọi tới vào trước giờ tan tầm.

"Mười giờ tối hôm nay, số phòng 708 khách sạn Đế Lăng."

"Ừ, đùa giỡn đủ một chút."

"Tô San tôi là ai, ngôi sao lớn diễn suất hạng nhất đó! Diễn trò đối với tôi mà nói chính là một bữa ăn sáng, cô yên tâm đi."

"Chưa phát hiện được hạng nhất, ngược lại hạ lưu đã kiến thức được rồi."

Vài ngày trước, Thẩm Chanh cố ý tìm xem những nổi danh của Tô San, hình ảnh, nội dung phim, có thể nói là hạn chế trong cấp hạn chế.

Lúc ấy khi cô xem những loại phim này, bị người đàn ông nào đó phát hiện, sau đó .... Máy vi tính đã bị đập phá nát bấy.

Có thể nghĩ được, phim Tô San quay, có bao nhiêu rõ ràng, có bao nhiêu khó coi.

"Hạ lưu là hiến thân vì nghệ thuật, cô không hiểu." Tô San hoàn toàn không thèm để ý.

"Là tiền tài bán mình thì không sai biệt lắm."

"Lăn lộn vào giới giải trí, ai không phải bán mình vì tiền tài và danh lợi, nhưng có vài người sẽ giả bộ thôi, tôi không thèm giả bộ, tôi chính là trụy lạc như vậy, tôi dám thừa nhận, ai quản được?"

"Mẹ cô." Thẩm Chanh nhẹ phun ra hai chữ.

"Mẹ của tôi? Không biết ở đâu, từ nhỏ đã chưa từng thấy qua. Nghe nói, lúc còn trẻ mẹ của tôi là phụ nữ phong trần, làm Tiểu Tam cho một phú hào bị lộng mang thai, sau đó liền sinh ra tôi. Sau đó người đàn ông kia không chịu tiếp nhận tôi, mẹ của tôi liền giao tôi cho người khác."

Thẩm Chanh nghe cô ta nói xong, nở nụ cười, có một dạo cô cho là mình đã gặp phải chuyện thảm nhất, nhưng thực tế thì, bất hạnh hơn cô có khối người.

"Thật ra cô có thể sống rất tốt, không cần phải giày xéo mình như vậy."

Tô San cười ha ha, "Cô cho rằng ai cũng cũng tốt số giống như cô, gả cho một ông chồng có tiền, ăn mặc không lo, tùy hứng làm bậy, muốn bắt nạt ai liền bắt nạt người đó sao."

"...."

"Thi Vực chồng của cô á, người đẹp trai lại có tiền, tuổi trẻ còn tài cao, là đối tượng ái mộ của toàn bộ phụ nữ thành Giang, tôi cũng thích."

Thẩm Chanh cũng không tức giận, nhàn nhạt mở miệng: "Cô thích thì làm được cái gì, phải là anh ta thích cô mới được."

"Tôi chỉ đùa một chút mà thôi, cô đừng coi là thật, dù Tô San tôi có tệ thế nào, cũng sẽ không phá đám hôn nhân của người khác, cũng không có hứng thú làm Tiểu Tam ...."

"Cúp đây."

"Được, đừng quên đó, mười giờ tối phòng 708 khách sạn Đế Lăng!"

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tô San, Thẩm Chanh đứng dậy từ vị trí làm việc đi tìm Diệp Tử, nhưng tìm khắp cả bộ phận đều không có tìm được người.

Đi ra từ phòng tài liệu, cô tùy tiện gọi một đồng nghiệp lại hỏi: "Có thấy Diệp Tử không?"

"Diệp Tử sớm tan việc rồi, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, tôi thấy cô ấy vội vàng rời đi."

"Ừ, cảm ơn."

"Đừng khách sáo." Sau khi đồng nghiệp lễ phép đáp lại, lại nghĩ tới điều gì, có chút lúng túng mở miệng: "Nghe nói cô mua ngôi sao sáng chói, có thể.... cho tôi xem một chút không?"

Thẩm Chanh không có nhắc qua ngôi sao sáng chói ở trước mặt bất kỳ ai, cũng không có khoe khoang qua, nhưng chuyện này vẫn truyền ra ngoài.

Mới mấy ngày, trên dưới công ty, gần như mọi người đều biết, trên tay của cô đeo một chiếc nhấn giá trị tuyệt đối.

Đối với phần lớn thành phần tri thức mà nói, một chiếc nhẫn mấy vạn đồng đã là cực hạn, vài chục vạn ngàn vạn càng thêm nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bởi vì theo bọn họ, loại hàng xa xỉ này không chỉ lãng phí tiền, còn không thực dụng.

Cho nên khi nghe nói chiếc nhẫn trên tay Thẩm Chanh có giá trị tám con số liền khiếp sợ, cũng không thể hiểu nổi, ngay cả có tiền, cũng không thể phung phí ở dưới tình huống như vậy chứ!

Chương 250: Sự kiện đưa hợp đồng.
Editor: May

Thẩm Chanh không có từ chối cô ta, mà là hào phóng vươn tay để cho cô ta nhìn.

Vừa nhìn thấy chiếc nhẫn chói mắt ở trên ngón áp út của cô, đồng nghiệp không nhịn được phát ra một tiếng sợ hãi than: "Thật xinh đẹp!"

Thẩm Chanh cười nhạt một tiếng, rút tay lại nói: "Bận trước đã."

Nói xong, liền xoay người quay về vị trí làm việc.

Mà đồng nghiệp lại có chút không kìm nén được, chạy qua một bên nghị luận với đồng ngiệp khác.

Nghị luận của các cô, đơn giản là một chút chuyện về Thẩm Chanh.

Gì mà cô gả được thật tốt, được chồng cưng chiều đến tận trời, ngay cả nhẫn ngàn vạn cũng cam lòng tặng cho cô linh tinh.

Thật ra kể từ khi Thẩm Chanh là Thì Gia thiếu phu nhân sự tình bộc lộ sau khi, trong bộ môn mỗi Thiên Đô có như vậy vài người, ở rảnh rỗi dưới khi đến vụng trộm nghị luận cô.

Nhưng Thẩm Chanh lại không thèm để ý, một là bởi vì bọn họ không có ác ý gì, hai là vì cô đã sớm làm tốt chuẩn bị tinh thần, làm người phụ nữ của Thi Vực, nhất định phải trải qua những chuyện này, không phải sao.

Chỉnh lý xong tư liệu trên bàn làm việc, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Tử.

Rất nhanh, điện thoại liền tiếp thông.

"Em đi đâu vậy." Cô mở miệng liền hỏi.

"Em vừa đến nhà họ Thẩm, mỹ nhân, chị tìm em có gì không ...."

Nhà họ Thẩm?

Ánh mắt Thẩm Chanh mơ hồ trầm xuống, "Nghe người ta nói em đi rất vội vả, xảy ra chuyện gì rồi?"

"Không có xảy ra chuyện gì." Diệp Tử giải thích nói: "Ba mẹ em đến thành Giang thăm em, bọn họ muốn đi vào buổi tối, cho nên em mới đi vội vã như vậy. Mỹ nhân, chị đừng lo lắng."

"Ừ, có chuyện thì gọi cho chị."

"Ừ được!"

Cúp điện thoại, Thẩm Chanh tiện tay để điện thoại di động tới trên bàn làm việc, thân thể khẽ nghiêng về phía sau, dựa vào ở trên ghế dựa, nhắm mắt lại, như là đang trầm tư gì đó.

Một lát sau, cô đột nhiên đứng dậy, nắm lấy di động đi ra ngoài.

Quản lý Triệu đi ra từ phòng làm việc, vừa hay nhìn thấy bóng lưng của cô, liền hô một tiếng: "Thẩm Chanh."

Nghe được giọng của bà ta, Thẩm Chanh dừng bước quay đầu lại, "Có chuyện gì sao?"

Quản lý Triệu gật đầu: "Cô theo tôi đi vào một chuyến."

"Có chuyện gì nói ở chỗ này, tôi đang vội."

Quản lý Triệu liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới lên tiếng: "Bây giờ còn chưa tới lúc tan việc, bận việc, theo tôi vào phòng làm việc rồi hãy nói."

Thẩm Chanh đứng không nhúc nhích, chỉ là nhướng lông mày rất nhỏ một chút, "Nói hay không thì tùy bà, tôi chỉ cho bà ba giây."

"Ba."

Không cho quản lý Triệu một thời gian trì hoãn, cô đã bắt đầu đếm.

"Hai."

Khi cô đếm, đếm ra khí phách.

"Một ...."

"Có phần hợp đồng, cô đưa đến nhà tổng giám đốc để ngài ấy ký!"

Mặt quản lý Triệu xanh như tàu lá, bà ta làm quản lý, lại có thể bại dưới tay một cấp dưới hết lần này tới lần khác.

"Tổng giám đốc là ai?" Thẩm Chanh biết rõ còn cố hỏi.

Quản lý Triệu đỡ gọng kính một chút, "Thẩm Chanh cô đừng giả bộ hồ đồ ở trước mặt tôi, tổng giám đốc công ty của chúng ta, cô nói sẽ là ai?"

Vẻ mặt Thẩm Chanh từ chối cho ý kiến, "Bà không nói, sao tôi biết là ai."

"Cô lại còn ở chỗ này giả bộ! Không phải trước đó cô từng cả gan làm loạn chạy tới giội tổng giám đốc cà phê ư, hiện tại nói cho tôi biết rằng không biết là ai, cô đùa giỡn hù dọa gì vậy!"

"Đúng vậy, tôi đùa giỡn hù dọa bà."

Mặt quản lý Triệu tái xanh: "...."

Thật ra Thẩm Chanh chỉ nhân tiện vui đùa với cô một chút, chơi đùa, dĩ nhiên là nghiêm chỉnh: "Hợp đồng đâu, lấy ra."

Quản lý Triệu cực kỳ tức giận: "Sao, biết tổng giám đốc là ai rồi?"

"Ừ, họ Thẩm."

Quản lý Triệu xoay người đi trở về phòng làm việc, lấy hợp đồng niêm phong trong túi da bò giao cho cô, cố ý cảnh cáo cô: "Đừng động tay động chân!"

Thẩm Chanh giơ hợp đồng lên quơ quơ, cười đến quyến rũ lại xinh đẹp, "Xem tâm trạng!"

Nhìn cô rời đi, quản lý Triệu tức giận, bà ta nghĩ mãi vẫn không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net