Chương 371-390

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 371: Khám thai.

Converter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

"Thẩm Chanh Tử, em khá lắm!"

Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Chanh, xoay người rời đi.

Thẩm Chanh dựa vào ở trên tường, nhìn bóng lưng đi xa của anh, cười má lúm đồng tiền như hoa.

Nữ hầu vẫn luôn yên lặng bên cạnh không nói gì, lúc này mới đi tới, cẩn thận mở miệng: "Thiếu phu nhân, hôm nay nên khám thai, có muốn gọi điện thoại cho bác sĩ Tô bảo cô ấy đến đây không?"

Nghe được nhắc nhở, lúc này Thẩm Chanh mới nhớ tới chuyện khám thai này.

Như là nghĩ đến cái gì, nói một câu "Không cần", liền xoay người lên lầu.

Trở về phòng thay đổi quần áo đi xuống, lúc đi bãi đỗ xe lấy xe, gọi điện thoại cho Thẩm Trung Minh.

"Alo."

"Con gái, sao hôm nay nghĩ đến gọi điện thoại cho cha vậy?"

"Đừng nói nhảm, con muốn đi bệnh viện thăm em trai, cha đi không?"

"Ôi! Sao con không gọi cho cha sớm một chút, cha mới đi ra từ bệnh viện, hiện tại đang muốn đi ...."

"Cá độ đi!" Thẩm Chanh không khách khí ngắt lời ông.

Nói xong, cũng không đợi Thẩm Trung Minh trả lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Mở cửa xe ngồi vào, lúc đang muốn khởi động xe, nghĩ đến trước đó bác sĩ đã dặn dò, trong lúc mang thai tốt nhất đừng nên lái xe, liền xuống xe lần nữa.

Phân phó tài xế lái ra một chiếc xe, đưa cô đi bệnh viện.

Trong xe, cô gửi tin nhắn cho Diệp Tử: "Có muốn đi khám thai với chị không."

Chưa tới một phút đồng hồ, Diệp Tử liền gửi một tin nhắn tới: "Mỹ nhân .... bây giờ em còn đang trên giường, cái kia, cái kia, Tần Cận ôm em ngủ một buổi tối, bây giờ còn chưa chịu buông em ra."

Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Thẩm Chanh rất nhanh lại soạn một cái tin nhắn trả lời: "Các người phát sinh quan hệ rồi?"

Diệp Tử: "Không có không có không có! Mỹ nhân chị nhất định phải tin tưởng em, bây giờ em vẫn thủ thân như ngọc!"

Thẩm Chanh: "Không phải không tin em, chỉ là hỏi một chút."

Diệp Tử: "À à."

Diệp Tử: "Đúng rồi mỹ nhân, hôm qua lúc trời tối, anh ấy nói qua ba tháng nữa liền muốn lên giường với em, em nên làm gì bây giờ?"

Nhìn thấy tin nhắn này, Thẩm Chanh không nhịn cười được, cô đáp lại một câu: "Thích anh ta không."

Đầu kia, Diệp Tử nhìn di động trầm tư một hồi lâu, mới soạn một tin nhắn: "Thích."

Nhìn tin nhắn gửi đi thành công, không biết xảy ra chuyện gì, mặt của cô lại nóng lên.

Liếc nhìn Tần Cận đang ôm chặt cô, nhịp tim của cô bắt đầu đột nhiên rối loạn.

Cô hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới thoáng bình phục lại một chút.

Lúc này, tin nhắn lại đi vào, chỉ có hai chữ: "Yêu không."

Yêu sao?

Diệp Tử đáp một câu: "Em không biết."

Thẩm Chanh: "Ừ, vậy thì không cần thỏa hiệp."

Diệp Tử: "Em biết rồi mỹ nhân ...."

Xe rất nhanh dừng ở bên ngoài bệnh viện, tài xế xuống xe đầu tiên, mở cửa xe thay Thẩm Chanh.

Thẩm Chanh bước xuống từ trên xe, vén mái tóc có chút rối loạn đến sau tai, chậm rãi đi vào bệnh viện.

Trong phòng giám sát, Thẩm Mộc vẫn nằm an tĩnh ở trên giường, hô hấp đều đặn.

Thẩm Chanh đẩy cửa đi vào, ngồi xuống ở cạnh giường bệnh.

Cô dùng tay chống cằm dựa vào trên giường, nhìn Thẩm Mộc, không nhịn được nâng khóe môi lên, nở nụ cười.

"Một giấc ngủ này của em thật lâu, vẫn không cảm thấy mệt sao."

"Em có biết không, em sắp làm cậu rồi."

"Không phải lúc đầu em đã nói, muốn dạy con trai chị hút thuốc uống rượu nói yêu đương ư, nếu đã nói được thì phải làm được."

"Còn nằm ngủ như vậy nữa, chị sẽ không tới thăm em..."

"Để em nằm ở đây một mình!"

Ngay lúc Thẩm Chanh đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bị y tá gõ nhẹ, sau đó truyền đến giọng nói của y tá: "Thẩm tiểu thư, đã sắp xếp cho cô xong rồi, hiện tại cô có thể đi khám thai với tôi rồi."


Chương 372: Cô cho là mình che dấu rất khá sao?

Converter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Nghe được tiếng nói của y tá, Thẩm Chanh khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng siêu âm.

Cô nằm ở trên giường kiểm tra, vén áo lên.

Bác sĩ chuẩn bị thỏa đáng, lúc muốn đặt dụng cụ kiểm tra lên bụng cô, thân thiết nhắc nhở: "Thẩm tiểu thư, có thể hơi lạnh."

Thẩm Chanh chỉ ừ một tiếng, không nói gì.

Lúc này bác sĩ mới cẩn thận dò xét dụng cụ kiểm tra lên bụng của cô, chuyển động qua lại, động tác nhẹ nhàng chậm chạp.

Bác sĩ nhìn hình ảnh dụng cụ hiển thị, hỏi, "Thẩm tiểu thư đây là lần siêu âm thứ mấy?"

Thẩm Chanh nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng hơi động, "Lần đầu."

Trước đó, là kiểm tra máu xác định mang thai.

Bác sĩ cười cười: "Thai nhi phát triển không tệ, đã thành hình, hơn nữa tất cả phương diện đều đạt chỉ tiêu."

Thẩm Chanh vẫn chỉ ừ một tiếng, không nói lời dư thừa.

Bác sĩ quay đầu nhìn cô một cái, "Qua một tháng nữa, có thể đánh giá chính xác gới tình của thai nhi, nếu như Thẩm tiểu thư muốn biết là con trai hay con gái, có thể tới tìm tôi."

Thu hồi dụng cụ, bác sĩ cầm mấy tờ khăn giấy lau chất lỏng thuốc chết bụng Thẩm Chanh, sau đó đỡ cô ngồi dậy từ trên giường.

Thẩm Chanh xuống giường, chỉnh sửa áo xong, mới nói một câu: "Đều như nhau."

Bác sĩ cười cười, không nói thêm gì nữa.

Cô đóng dấu kết quả tốt trên chữ ký, sau đó đưa cho Thẩm Chanh: "Thẩm tiểu thư yên tâm, tất cả đều bình thường."

"Cảm ơn."

Nhận tờ kết quả kiểm tra trên tay cô ta, Thẩm Chanh xoay người đi ra ngoài.

Cô vừa rời khỏi phòng kiểm tra, bác sĩ khác bên cạnh liền đỡ mắt kính lên, nói: "Người khác tới làm kiểm tra, ai cũng ước gì chúng ta nói cho họ biết giới tính thai nhi, nhưng cô ta thật oách, lại có thể chẳng hề có chút cảm giác hứng thú."

"Đó là đương nhiên, người ta chính là thiếu phu nhân nhà họ Thi, dù nằm trong nhà cũng có bác sĩ đích thân đi làm kiểm tra cho cô ta, giới tính thai nhi là cái gì, còn cần hỏi sao?"

"Vậy mới vừa rồi cô còn bảo cô ta đi đến tìm cô."

"Lời khách sáo mà cô nghe cũng không hiểu ư? Hơn nữa, tâm tình cô ta tốt, chúng ta mới có thể thêm tiền lương."

"Điều này cũng đúng .... Ai bảo người đàn ông của cô ta lợi hại như vậy chứ! Tất cả bệnh viện tư nhân ở thành Giang, không phải đều là của anh ta sao?"

Sau khi siêu âm xong, Thẩm Chanh cầm tờ kết quả đi ra khỏi khoa phụ sản.

Không ngờ, lúc đang đợi thang máy lại gặp được Mạc Khuynh Tâm.

Cửa thang máy mở ra, cô dẫn đầu đi vào, Mạc Khuynh Tâm ở phía sau cô cũng vào thang máy.

Sau đó, một số người cũng đi vào.

Thẩm Chanh và Mạc Khuynh Tâm đứng ở tuốt vị trí phía sau, giữa hai người cách nhau chưa tới nửa mét.

Thẩm Chanh rất rõ ràng, đó cũng không phải là tình cờ gặp nhau.

Nếu như cô đoán không sai, có người đang giám thị nhất cử nhất động của cô, sau đó nói hành tung của cô cho Mạc Khuynh Tâm.

Cho nên, cô ta mới sẽ xuất hiện ở nơi này.

"Thẩm tiểu thư, không ngờ chúng ta lại gặp mặt rồi." Mạc Khuynh Tâm vừa mới mở miệng, Thẩm Chanh liền chặt đứt lời của cô ta: "Nói đi, mục đích của cô là gì?"

Cô nhìn Mạc Khuynh Tâm, con ngươi lành lạnh, không có một chút nhiệt độ.

Trên mặt Mạc Khuynh Tâm mang ý cười, cô ta ra vẻ không rõ thâm ý hỏi, "Không biết Thẩm tiểu thư hỏi như vậy là có ý gì?"

Thẩm Chanh cười khẽ một tiếng, chỉ là nụ cười cũng không đạt đến đáy mắt: "Cô cho là mình che dấu rất khá sao?"

Mặt Mạc Khuynh Tâm vẫn không đổi sắc, cười hỏi: "Che dấu? Cô ám chỉ cái gì?"

Thẩm Chanh câu môi, cười như không cười, "Tôi ám chỉ cái gì, cô tự hiểu lấy."

Lần này, Mạc Khuynh Tâm không nói thêm lời nào, cô ta dời ánh mắt nhìn về phía nơi khác, trên mặt xinh đẹp vẫn luôn duy trì nụ cười nhạt nhẽo như nước.


Chương 373: Hôn em.

Coverter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Thang máy dừng lại, lúc Thẩm Chanh đi ra, quay đầu lại liếc nhìn Mạc Khuynh Tâm.

Cô ta đứng trong thang máy, trong mắt mỉm cười, giữa lông mày đều là quyến rũ xinh đẹp.

Thẩm Chanh bất giác cong khóe môi lên, tầm mắt dừng lại trên người cô ta một giây, xoay người rời đi.

Lúc tối, Thẩm Chanh bật máy vi tính lên.

Mở baidu ra, nhập vào ba chữ 'Mạc Khuynh Tâm' ở trong cột tìm kiếm.

Tư liệu tìm thấy được, chỉ có mấy cái, khác biệt rất lớn với tưởng tượng của Thẩm Chanh.

Trượt con chuột tùy tiện mở một trang ra, phía trên là giới thiệu về Mạc Khuynh Tâm.

Tên: Mạc Khuynh Tâm.

Tuổi: 26.

Nơi sinh: Không rõ.

Thân phận và bối cảnh: Con gái nuôi của tổng thống.

Thẩm Chanh tắt trang này đi, tiếp tục tra xem websites phía dưới.

Phát hiện thời gian Mạc Khuynh Tâm xuất hiện trong tầm mắt công chúng, đại khái ở trong vòng nửa năm nay.

Đầu tiên là vận dụng hậu đài cứng rắn của mình kết giao nhân vật lớn trong giới chính trị và trên thương trường, rối mới bắt đầu kinh doanh, sau đó vào ở 19 thành hoàng đế.

"Bà xã."

Không biết Thi Vực vào từ khi nào, anh cúi người ôm lấy cô từ phía sau, gác cằm lên trên vai của cô.

Lúc Thẩm Chanh quay đầu nhìn anh, anh thuận tiện duỗi cánh tay dài ra, đóng máy vi tính.

Thẩm Chanh có vẻ hơi bất mãn với hành động của anh, "Vừa bật lên, vẫn chưa tới ba phút!"

Thi Vực dán ở bên tai cô, bá đạo nói nhỏ: "Một phút cũng không được."

Vừa mang thai, ngay cả tự do cũng không còn rồi.

Thẩm Chanh cau mày, mặt lộ vẻ không vui, "Về sau em không thể dùng thứ gì, anh cũng không thể dùng."

"Ừ, không dùng."

"Em không thể ăn thứ gì thì cũng không cho phép anh ăn."

"Ừ, không ăn."

"Đồ em không thể chơi, anh cũng không thể chơi."

"Ừ, không chơi."

"Em không thích thứ gì, anh cũng không thể thích."

"Ừ, không thích."

Thẩm Chanh đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tay nắm ở cổ của anh, ngửa đầu ra lệnh: "Hôn em."

Ánh mắt Thi Vực, ở trong nháy mắt này trở nên sâu thẳm tối tăm.

Người phụ nữ này ....

Biết rõ cô là cố ý, nhưng anh vẫn giành quyền chủ đạo.

Hai tay mở ra, một tay kéo cô lên, giam cấm eo thon của cô, nhích người lên phía trước, môi mỏng khêu gợi chậm rãi ép xuống.

Vừa hôn, Thẩm Chanh dựa phía sau, nhưng không có chạm đến vách tường lạnh buốt đằng sau, thì ra tay kia của anh cố ý lót ở phía sau cô.

Trong lòng cảm động săn sóc không để lại dấu vết của anh, thân thể cũng bắt đầu động tình.

Hai người hôn đến có chút thở hổn hển, lúc bắt đầu hơi thở dốc, Thi Vực liền rời khỏi môi Thẩm Chanh trước, một phát bồng cô lên.

Lúc được nhẹ nhàng thả đến trên giường, trên mặt Thẩm Chanh còn hiện ra chút đỏ ửng chưa rút.

Thi Vực cúi người, lại yêu cầu một nụ hôn sâu triền miêng giữa môi răng cô.

Thẩm Chanh không có từ chối, mơ hồ cảm giác được trong cơ thể có phần hơi nóng tỏa ra bốn phía.

Không ngờ vừa mới bắt đầu là cô câu dẫn anh, càng về sau lại thật giống như là mình trúng cái bẫy của anh.

Sau khi đầu lưỡi Thi Vực chuyển từ khóe môi Thẩm Chanh đến tai của cô, nhẹ nhàng gặm cắn.

Thẩm Chanh không thể ức chế thở dốc một tiếng.

Cô vịn lưng anh, cảm giác được đường cong duyên dáng trong áo sơ mi mỏng.

Một tiếng thở khẽ này, khiến lửa của Thi Vực đốt đến càng vượng hơn.

Giai nhân đang mang thai, cô còn không biết sống chết phát ra yêu cầu, sao anh nhịn được?

Thẩm Chanh biết anh nhịn rất vất vả.

Đưa tay ra muốn cởi nút áo trước ngực anh, không ngờ anh lại không cho, nắm lấy tay của cô.

Ngay sau đó, cả người anh phủ lên, lại cẩn thận chống đỡ thể trọng của mình, tránh đè lên cô.

Vào lúc Thẩm Chanh cho là anh sẽ có động tác kế tiếp, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng dán hai gò má lên trên cổ cô, hít sâu một hơi, sau đó không lộn xộn nữa.


Chương 374: Sự việc đột ngột phát sinh.

Coverter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Hô hấp của Thi Vực nặng nề hơn bình thường chút, Thẩm Chanh biết anh là đang điều chỉnh lại bản thân, tránh để tổn thương tới cô.

Cô muốn rút tay ra, nhưng anh nắm rất chặt, cô tránh không thoát.

Cô hơi nhíu mày, nói: "Nghe nói qua ba tháng, là có thể, nếu không ...."

Nói xong, trên mặt Thẩm Chanh có chút bối rối.

Thật sự không phải cô nghĩ muốn, mà là cảm thấy anh quá khó chịu rồi.

Không ngờ người đàn ông trên người lại không cảm kích chút nào, chỉ trong nháy mắt, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm, lại lạnh lùng phun ra hai chữ: "Không được."

Giọng điệu điềm nhiên kiên định khó diễn tả bằng lời.

Sau đó ôm lấy chăn mền quấn lấy Thẩm Chanh, tự mình đi phòng tắm.

Không lâu sau đó, bên trong liền truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

Thẩm Chanh cách kính thuỷ tinh mờ nhìn thấy thân ảnh mơ hồ bên trong, trong lòng bị tình cảm ấm áp tràn đầy.

Nửa đêm, lúc Thẩm Chanh ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe được Thi Vực đang nghe điện thoại.

Anh đè giọng xuống cực kỳ thấp, Thẩm Chanh nghe không quá rõ ràng.

Cô trở mình tính tiếp tục ngủ, nhưng lại đột nhiên nghe được Thi Vực trầm giọng nói một câu: "Lập tức phái người đi tìm."

Nghe được câu này, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Thi Vực nhanh chóng xuống giường, thuận tay nắm áo khoác liền đi tới cửa phòng ngủ.

Thẩm Chanh thoáng ngồi dậy, nhìn bóng lưng của anh hỏi, "Sao vậy?"

Thi Vực dừng chân quay đầu lại, thấy cô chau mày, không kiềm được lại đi trở về bên giường.

Anh cúi người ở trước mặt cô, dùng ngón tay kéo giãn lông mày cô ra, giơ khóe môi đẹp mắt lên: "Chuyện của công ty, anh đi xử lý rồi trở lại, hửm?"

Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô một cái: "Ngoan chút, chờ anh."

Thi Vực vừa mới rời khỏi gian phòng, Thẩm Chanh liền xoay người xuống giường, đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất.

Nhìn xe của anh lái ra khỏi dinh thự, cô bấm số điện thoại của Tôn Nham.

Điện thoại vừa mới tiếp thông, liền truyền đến giọng nói lo lắng của Tôn Nham: "Thiếu phu nhân cô đừng lo lắng, bây giờ còn chưa xác định em vợ thiếu gia có phải là bị người bắt cóc ...."

"Bắt cóc?"

Câu nói kế tiếp, bị một tiếng hỏi ngược lại của Thẩm Chanh cắt đứt.

Không đợi Tôn Nham nói chuyện, cô lên tiếng lần nữa: "Xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng!"

Giọng nói của cô lạnh đến mức dọa người, khiến Tôn Nham ở đầu kia không khỏi rùng mình một cái.

Lúc này mới sực tỉnh hiểu ra, mình mới vừa nói chuyện không nên nói ....

"Thiếu phu nhân, không có xảy ra chuyện gì ...."

"Bảo anh nói!"

Giọng nói Thẩm Chanh càng lạnh hơn vài phần, giống như dao găm, có thể vạch xương người ra.

"Cho anh ba giây."

Nói xong câu đó, Thẩm Chanh bắt đầu đếm: "Ba."

"Hai!"

"Không thấy em vợ thiếu gia..."

Trước khi Thẩm Chanh đếm tới một, Tôn Nham vẫn nói ra chuyện này.

Bốp!

Điện thoại rơi trên sàn nhà, phát ra âm thanh.

Chân Thẩm Chanh lảo đảo một chút, lúc như nhũn ra muốn ngã xuống, kịp thời đỡ sofa.

Thân thể của cô khẽ phát run, mặt trắng giống như tờ giấy.

Trong đầu trống rỗng, chỉ có ba chữ 'Không thấy nữa' không ngừng lặp lại, không ngừng lặp lại ....

"Thiếu phu nhân!"

"Thiếu phu nhân cô vẫn đang nghe chứ!"

"Thiếu phu nhân, cô đừng lo lắng, ông chủ đã phái người đi tìm, tin tưởng rất nhanh sẽ có thể tìm em vợ thiếu gia trở về !"

"Thiếu phu nhân ...."

Trong điện thoại di động, giọng nói lo lắng của Tôn Nham còn đang không ngừng truyền đến, Thẩm Chanh lại không có lòng đáp lại.

Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên chạy về phía bên giường.

Móc chìa khóa xe từ trong ngăn kéo ra, vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc lái xe ra khỏi bãi đổ xe, cô gần như dùng một cước đạp cần ga đến tận cùng, nhanh chóng lái ra khỏi dinh thự, lái về phía bệnh viện.


Chương 375: Điều tra Mạc Khuynh Tâm!

Coverter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Thẩm Chanh lái xe, gần như một đường xông đèn đỏ đi đến bệnh viện.

Ở mấy ngã ba đường, bởi vì tốc độ xe quá nhanh suýt nữa gây ra tai nạn xe cộ, nếu như không phải cô phản ứng nhanh chóng né tránh kịp thời, sợ rằng đã sớm xe hủy nhân vong.

Cuối cùng cũng chạy tới bệnh viện, cô không ngừng một chút chạy thẳng đến phòng giám sát.

Bên ngoài phòng giám sát, đứng không ít hơn mười vệ sĩ, còn có một bộ phận sát thủ đã trải qua huấn luyện, đang cầm súng canh gác.

Cả bệnh viện, ngoại trừ những người này, rốt cuộc không thấy được một nhân viên chăm sóc hoặc là bệnh nhân.

Vừa nhìn đã biết, đã bị xử lý sạch sẽ.

Thẩm Chanh vừa đi ra từ trong thang máy, tất cả họng súng của mọi người đều đồng loạt nhắm thẳng về phía cô.

Nếu là những người phụ nữ khác, lúc đối mặt với loại hiện trường này, chỉ sợ đã sớm hoa nhan thất sắc rồi.

Nhưng Thẩm Chanh vẫn là vẻ lạnh nhạt thờ ơ, không phản ứng.

Đợi cho cô đến gần một chút, bọn họ mới nhận ra cô, ngay lập tức thu hồi súng, nhường ra một lối đi.

Thẩm Chanh thậm chí nhìn cũng không thèm liếc nhìn bọn họ, liền bước đi vào phòng giám sát.

Trên giường bệnh, không có một bóng người.

Chăn mền mất trật tự, cũng chưa có người chỉnh sửa lại.

Chỉ là ngay lúc này đột nhiên, chân Thẩm Chanh nặng nề giống như là đúc bằng chì.

Đi mỗi một bước, cảm thấy đau đớn lan tràn từ gan bàn chân đến trái tim.

Tay thả rủ xuống ở hai bên người dùng sức nắm chặt.

"Thiếu, thiếu phu nhân ...."

Tôn Nham vội vàng chạy đến, vịn khung cửa, thở không ra hơi.

"Thiếu phu,.... Thiếu phu nhân, cô mau trở về đi, nếu không ông chủ sẽ giết tôi ...."

Thật ra chuyện này cũng khó trách Tôn Nham được, bởi vì sau khi anh ta nhận được điện thoại của Thẩm Chanh, mới nhận được điện thoại của Thi Vực.

Lúc ấy Thi Vực cảnh cáo anh ta: "Chuyện này, anh tốt nhất giữ kín như bưng!"

Mà anh ta, đánh chết cũng không dám nói cho Thi Vực biết, Thẩm Chanh đã biết chuyện này rồi.

Cho nên sau khi cúp điện thoại, liền vẻ mặt vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy Thẩm Chanh quả nhiên đang ở bệnh viện, anh ta thật sự không dám thở mạnh chút nào!

"Thiếu phu nhân ...."

Tôn Nham đi vào phòng bệnh, đang muốn nói gì, Thẩm Chanh lại đột nhiên phóng tới một ánh mắt lạnh như băng, "Ai làm!"

Giọng nói không cao không thấp, nhưng lại khiến người ở chỗ này đều cảm nhận được sát khí.

Mà đạo sát khí này, nồng đậm đến cực điểm!

Tôn Nham cũng bị đạo sát khí này dọa sợ, sửng sốt một giây, mới phản ứng kịp, hồi đáp: "Trước mắt vẫn chưa tra được ...."

"Vô dụng!"

Đôi môi đỏ mọng mấp máy, sát khí vẫn tiếp tục lan tràn.

Khí thế mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy đè nén.

Tôn Nham lại sửng sốt, giống như đọc được hơi thở Thi Vực từ trên người Thẩm Chanh.

Ai nói phụ nữ không có khí phách của đàn ông!

Tỏa một trận giận dữ lôi đình ra ngoài!

"Đã phái người đi thăm dò, không tới mười phút liền có kết quả, thiếu phu...."

"Điều tra Mạc Khuynh Tâm!"

Tôn Nham chưa nói hết câu, đã bị Thẩm Chanh cắt đứt.

Nghe được cô sai anh điều tra Mạc Khuynh Tâm, anh không kiềm được cau chặt lông mày, "Mạc Khuynh Tâm? Thiếu phu nhân có ý tứ là chuyện này có liên quan tới cô ta? Là cô ta làm?"

"Bảo anh điều tra liền điều tra đi! Nói lời vô dụng làm cái gì!"

Sự kiên nhẫn của Thẩm Chanh giống như đã bị tiêu tán

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net