Chương 421-450

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 421: Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Converter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Một lát sau, cô đột nhiên quay đầu: "Em muốn đi công ty anh làm việc."

Lúc cô quay đầu, môi vừa vặn lướt qua khóe môi Thi Vực, xúc cảm giống như lông chim.

Giọng điệu Thi Vực chân thật đáng tin: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Thẩm Chanh ôm cổ của anh lắc lắc: "Anh nhìn em đi, ngày ngày đợi ở trong nhà rất nhàm chán."

Thi Vực nhìn cô một cái, lạnh giọng nói: "Nhàm chán liền đi dạo phố tiêu khiển, muốn mua gì thì mua."

"...."

Thật sự là tài đại khí thô!

Sáng ngày hôm sau, lúc Thẩm Chanh ở ăn sáng nghe được Thi Vực căn dặn người giúp việc: "Gọi điện thoại cho phu nhân, hỏi phu nhân có thời gian hay không, đi dạo phố với thiếu phu nhân."

Thẩm Chanh sửng sốt, cô nói muốn đi dạo phố khi nào?

Lúc Ôn Uyển nhận được điện thoại, đang trong nhà trồng cây, nghe được người giúp việc truyền lời, lập tức buông công việc trong tay xuống.

Thay đổi một bộ quần áo, liền căn dặn tài xế đưa cô đi biệt thự.

Vốn Thẩm Chanh không muốn đi, nhưng Ôn Uyển cố ý muốn dẫn cô đi dạo chơi, cô cũng không tiện cự tuyệt, liền đáp ứng.

Thi Vực căn dặn người giúp việc chuẩn bị xe cho hai người, Ôn Uyển nói: "Không cần, ngồi xe của mẹ là được."

Thi Vực gật gật đầu, móc một tầm thẻ vàng ra đưa cho Thẩm Chanh.

Thẩm Chanh lại không có chút khách sáo, đưa tay liền nhận lấy, sau đó cùng đi ra cửa với Ôn Uyển.

Hai người cùng ngồi trên ghế sau của Rolls-Royce, Ôn Uyển dặn dò tài xế: "Đi cao ốc thương mại quốc tế."

Tài xế xe nhẹ đường quen chạy đến nơi, sau đó hẹn mấy giờ tới đón, liền quay trở về theo đường cũ.

Cao ốc thương mại quốc tế gần như là trung tâm thương mại chuyên dụng cho giới quý tộc, nhìn thấy trong này đều là con cưng các giới, có đứng đầu giới thương nghiệp, có quan viên chính phủ, nhìn thấy trong này một vài người mẫu minh tinh là chuyện thường xảy ra.

Hai người vào cao ốc, Ôn Uyển hiển nhiên là thường hay tiêu tiền trong này, sau khi vào thang máy nhấn tầng 12.

Thẩm Chanh nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài thang máy, không nhấc nổi tinh thần, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện muốn đi làm.

Mặc dù là thuận miệng nói, nhưng suy nghĩ một chút, cũng không phải là không thể được.

Đi Đế Cảnh làm việc, cô có thể thường xem chút văn kiện thay anh, cũng tránh để cho mỗi ngày anh đều chịu đựng đến đêm khuya.

Lúc Ôn Uyển biết Thẩm Chanh và Thi Vực về thành Đô không mang nhiều đồ, vì vậy dẫn cô đi tiệm trang phục nữ lựa chọn một hồi lâu.

Trong lúc đó, bà tự mình chọn lựa giúp Thẩm Chanh, còn thỉnh thoảng lấy ra một kiện khoa tay múa chân ở trên người cô, muốn cô đi thử mặc.

Thẩm Chanh vẫn luôn không quá xem trọng phương diện mặc quần áo này, dù là sau khi mang thai cũng như vậy.

Ôn Uyển chọn cho cô một cái váy dài đơn giản và thanh lịch, cô cười cười, vẫn nhận quần áo đi phòng thử áo.

"Chị Ôn, chị đã lâu không tới xem rồi."

Bà chủ nhìn thấy Ôn Uyển, liền cười ra đón.

Bộ dáng giống như quan hệ rất tốt, xem ra Ôn Uyển là khách quen nơi này.

Ôn Uyển cười: "Gần đây đang bận vài chuyện. Nhưng mà, vừa rảnh rỗi liền tới đây ngay."

"Chúng ta cũng mong chờ bà tới đấy .... Đúng rồi, cô gái đi cùng bà là ai? Xinh đẹp quá nha!" Bà chủ hạ giọng, "Giới thiệu cho con trai nhà tôi, như thế nào?"

Bà chủ này cũng là nữ cường nhân, dưới cờ kinh doanh các loại sản nghiệp, duy nhất không đủ chính là con trai của mình đã sắp ba mươi tuổi nhưng vẫn còn phóng đãng không kiềm chế được, lưu luyến trong bụi hoa, khiến bà vỡ nát trái tim.

Ôn Uyển cười hào phóng nói: "Bà ấy, đó chính là người trên đầu quả tim của con tôi."

Bà chủ "À" một tiếng, tự biết nói lỡ: "Bà xem miệng của tôi này, nói quá mức rồi."

Ôn Uyển cũng không phải quá để ý, cười cười liền không nói thêm gì nữa.


Chương 422: Tùy tiện xoạt xoạt cũng không bạo phát thẻ vàng.

Editor: May

Sau khi Thẩm Chanh thay xong quần áo đi ra từ phòng thử áo, bà chủ không ngừng khen cô xinh đẹp, có khí chất.

Thật ra Thẩm Chanh nghe được lời nói của hai người, cho nên chỉ cười cười, không trả lời.

Chọn lựa mấy bộ quần áo thanh toán, sau khi tính tiền xong, Ôn Uyển lại lôi kéo cô đi tiệm mẹ & bé.

"Con xem bộ đồ này như thế nào? Về sau bụng lớn chút nữa, mặc loại này có thể giúp con thoải mái một chút."

Ôn Uyển là người từng mang thai, ở phương diện này sẽ có kinh nghiệm hơn Thẩm Chanh.

Dù sao cũng là ở trước mặt trưởng bối, cho nên Thẩm Chanh không có từ chối, mà là gật gật đầu nói: "Đẹp mắt."

Ôn Uyển cười cười: "Vậy thì mua thêm vài bộ."

Cuối cùng, Ôn Uyển tự tay chọn lấy nhiều quần áo mặc khi đang mang thai, nói về sau khi nào cần có thể không cần đi mua nữa.

Lúc đi ngang qua tiệm quần áo nam, Thẩm Chanh dừng bước chân lại.

Nhìn thấy trang phục nam trên người manocanh trong tủ, cô liền bất giác nghĩ, bộ quần áo này mặc ở trên người anh sẽ có hiệu quả gì.

Vì vậy cô mua bộ tây trang cao cấp màu đen kia, sau khi quét thẻ liền báo địa chỉ, để người ta đưa qua.

Đi dạo phố một hồi, hai người lại đi quán cà phê uống trà buổi sáng rất nổi tiếng ở vùng phụ cận.

Ôn Uyển thấy Thẩm Chanh không có hứng thú, lo ngại cô mang thai cục cưng, sợ cô mệt mỏi, liền sớm gọi điện thoại bảo tài xế đến, tính đưa Thẩm Chanh về biệt thự.

"Mẹ không cùng về với con sao?"

Ôn Uyển nói đùa: "Nếu mẹ đi, không phải sẽ quấy rầy thế giới hai người của các con à."

"...."

Nhìn Thẩm Chanh, Ôn Uyển lại nói: "Gần đây Tiểu Vực bận rộn nhiều việc, mẹ sẽ không qua khiến nó phân tâm nữa. Một mình mẹ đi dạo thêm một lúc, con đi về nghỉ trước đi."

Thẩm Chanh biết bà là muốn dành Thi Vực cho một mình cô, trong lòng hơi ấm áp, nói một câu với Ôn Uyển: "Vậy mẹ cũng đừng quá mệt mỏi." liền lên xe.

Bây giờ là thời gian tan việc cao điểm vào buổi trưa, cho nên tài xế đi một con đường khác để tiết kiệm thời gian.

Trên nửa đường, Thẩm Chanh ngẫu nhiên trông thấy một tiệm nhãn hiệu nước hoa.

"Dừng một lát."

Xe chậm rãi áp sát ngừng ở ven đường bên phải, Thẩm Chanh mở cửa xe xuống xe, đi vào trong tiệm.

Đối diện đi tới một nhân viên bán hàng mỉm cười ngọt ngào động lòng người: "Tiểu thư, chào cô, xin hỏi cô cần gì?"

Thẩm Chanh phất phất tay, ý bảo các cô đi làm việc của mình, không cần đi theo: "Tôi tùy tiện xem một chút."

"Được, tiểu thư cô từ từ chọn lựa." Vì vậy, nhân viên bán hàng liền xoay người tiếp tục phủi bụi cho hàng hóa.

Thẩm Chanh đi đến trước quầy chuyên bán nước hoa, mở thủy tinh ra, lấy ra từng bản thử nhỏ ngửi.

Biết đang mang thai không thể tiếp xúc nước hoa, cô chỉ nhẹ nhàng ngửi một chút.

Một đường chọn lựa, lại nhiều lần phân biệt loại mùi hương tương tự, cuối cùng cô xác định một cái.

Có lẽ là mùi hương này.

Thẩm Chanh không hiểu mấy loại nước hoa này, nhưng trời sinh rất nhạy cảm với mùi hương, cho nên nhớ mang máng mùi trên người Ôn Uyển là sơn chi.

Cô lấy mẫu thử nhỏ ra, nhìn cũng không nhìn yết giá năm con số ở phía trên, nhìn về phía nhân viên bán hàng: "Muốn một chai cùng loại."

Nghe được lời của cô, nhân viên bán hàng đương nhiên không thể chậm trễ, gần như bước nhanh tới, nhìn rõ mẫu thử nước hoa trong tay cô, cười nói: "Tiểu thư cô thật rất có mắt nhìn, nước hoa này là loại hương điều chế mới nhất, sau khi dùng thử thì tỉ lệ về mua rất cao, tất cả mọi người có đánh giá rất tốt về nó."

Thẩm Chanh ừ một tiếng, trực tiếp lấy thẻ vàng Thi Vực cho ra để tính tiền.

Đối phương dùng hai tay cung kính trả thẻ lại cho cô, còn đưa nước hoa đóng gói tinh tế tao nhã lên.

Nhìn Thẩm Chanh đi xa, hai nhân viên bán hàng không nhịn được cảm thán.

"Vị tiểu thư này thật đúng là hào phóng."

"Đúng vậy, lại có thể rộng rãi quá đi."

"Thật hâm mộ cô ấy! Cô xem tấm thẻ vàng kia, có phải là loại tùy tiện xoạt xoạt cũng không bạo phát không...."

"Cô à, cố gắng lên đi, về sau cũng câu một con rùa vàng."


Chương 423: Em có hiểu quy tắc ngầm hay không.

Editor: May

Suốt quãng đường đi Thẩm Chanh không có xuống xe nữa, lái xe về biệt thự.

Hỏi người giúp việc, biết sáng hôm nay Thi Vực vẫn luôn bận việc ở trong phòng sách, chưa có đi ra.

Cô cầm cái hộp trên tay giao cho người giúp việc: "Đưa cái này tới cho phu nhân."

Người giúp việc dùng hai tay nâng cái hộp, nhận mệnh lệnh rời đi.

Sở dĩ không dám chậm trễ chút nào với lời căn dặn của cô, bởi vì dã hoàn toàn coi cô như nữ chủ nhân của biệt thự.

Liếc mắt nhìn thời gian, Thẩm Chanh nhẹ nhàng rón rén lên lầu.

Phòng sách không có đóng kín cửa, mở ra một đường nhỏ, thông qua khe hở có thể nhìn thấy được Thi Vực đang chuyên tâm xem văn kiện.

Thẩm Chanh đứng ở ngưỡng cửa nhìn anh, đột nhiên nhớ tới một câu: Lúc đàn ông tập trung làm việc là có sức quyến rũ nhất.

Từ sau khi cô đi, tư thế của anh cũng chưa có thay đổi qua, vẫn luôn ngồi ở bên bàn sách xử lý văn kiện.

Sự khác biệt chính là chồng giấy chất dày đặc đã tụt xuống hơn phân nửa.

Người ngoài đều chỉ biết Thi Vực có tiền, có tiền, có tiền, có rất nhiều tiền, lại không biết anh bỏ ra bao nhiêu cố gắng ở sau lưng.

Thẩm Chanh đẩy cửa ra.

Sự thay đổi ánh sáng trong phòng dẫn tới chú ý của Thi Vực, anh ngẩng đầu lên, thấy là cô, lông mày hơi giãn ra, nhưng giọng nói vẫn có chút lạnh chìm: "Tới đây."

Thẩm Chanh đứng không nhúc nhích.

Thấy cô không có phản ứng, trong mắt Thi Vực hiện lên tin tức nguy hiểm: "Ba ...."

Người đàn ông này, động một chút lại ba hai một!

Thẩm Chanh có chút bất mãn, đi qua liền ngồi ở trên đùi của anh, nhướng mày: "Chơi không vui."

"Hả?"

"Đi bộ nhiều đau chân. Tại sao phụ nữ đều thích đi dạo phố?"

Lời nói này, giống như cô không phải là phụ nữ.

Thi Vực: "...."

Nhìn những văn kiện kia, Thẩm Chanh liền nghĩ tới một việc, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của anh: "Em nghĩ đến một lý do khiến anh cho phép em đi làm."

Thi Vực duỗi một tay ra bóp bàn chân cho cô, cái tay còn lại cũng không có rảnh rỗi, đang lật xem tư liệu, sắc mặt âm trầm, "Anh đã nói rồi, chuyện này em tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ."

Thẩm Chanh xoay mặt của anh qua, hôn ở trên môi anh một chút, "Nếu em vẫn nghĩ!"

"...."

Nhìn thấy người nào đó lộ ra vẻ mặt khó chịu, Thẩm Chanh lại hôn anh một cái, "Để cho em nghĩ hay không!"

"...."

"Nói nha, để cho em nghĩ hay không." Thẩm Chanh cố ý tiến đến bên tai anh, còn dùng bộ phận mềm mại nào đó trên thân thể không ngừng cọ xát Thi Vực: "Em muốn gặp được anh suốt 24 tiếng đồng hồ."

Thẩm đại tiểu thư, có bao giờ nói qua lời nói tuyệt hảo như vậy chứ?

Cô nói xong, còn mờ ám hà một hơi vào trong lỗ tai anh: "Thật sự."

Thi Vực đẩy cô ra, mặt không cảm xúc gì lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ sơ yếu lý lịch cho cô: "Điền, bắt đầu từ thực tập."

"...."

Còn chưa tới thời gian cơm trưa, người giúp việc đi đưa nước hoa cho Ôn Uyển liền trở lại.

Thẩm Chanh hờ hững uống một ngụm súp, hỏi: "Bà ấy thích không?"

"Thưa thiếu phu nhân, tôi là tự tay giao tới trên tay phu nhân, phu nhân nói, bà rất thích."

"Ừ." Thẩm Chanh đáp lại một câu, tỏ vẻ biết rồi.

Thi Vực cũng ở bên cạnh bàn, đợi sau khi người giúp việc lui xuống, anh nhíu nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Đưa cái gì?"

Thẩm Chanh nhìn thấy bộ dáng của anh, không nhịn được nâng khóe môi lên, "Anh đoán đi."

Ánh mắt Thi Vực nhìn cô, gần như có thể khiến cho người ta cảm giác được từng tấc lực lượng căng thẳng: "Hửm?"

"Món đồ phụ nữ tặng cho phụ nữ mà anh cũng cảm thấy hứng thú?"

"Phụ nữ mà anh cảm thấy có hứng thú chỉ có một mình em."

"...."

Thẩm Chanh không để ý tới anh, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

"Của anh đâu?"

Nghe được vấn đề của anh, Thẩm Chanh ngược lại sững sờ một chút, sau đó ngẩng đầu, "Của anh cái gì?"

"Từ ngày mai trở đi, anh chính là ông chủ của em rồi."

"...."

"Em có hiểu quy tắc ngầm hay không."

"...."


Chương 424: Còn không phải do em trêu chọc.

Editor: May

"Không hiểu?"

"...."

"Vậy anh đến nói cho em biết."

"...."

"Nói đơn giản, chính là trả giá thật lớn để tìm được thứ mà mình muốn."

"...."

"Ví dụ như, nữ diễn viên muốn thành nữ diễn viên hạng nhất, phải làm sao đây? Ngủ một giấc với đạo diễn, đây là quy tắc ngầm. Hoặc có lẽ, ngoài mặt là cạnh tranh công bằng, nhưng thực chất ai có tiền thì người đó quyết định, cũng gọi là quy tắc ngầm."

Thẩm Chanh để đũa xuống, liếc xéo anh, "Nói nhiều như vậy, còn không bằng trực tiếp nói cho em biết anh muốn ngủ với em."

Cô nói xong, lại đứng lên, đi đến trước mặt anh, dang chân ngồi trên đùi anh.

Chủ động kéo tay của anh qua ôm eo của mình, chống đỡ chóp mũi ở trên mũi anh, "Chuyện quy tắc nói sau đi, hiện tại anh muốn nịnh nọt ông chủ trước."

Đã đưa đến trong ngực, Thi Vực đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cúi đầu cắn vành tai của cô, mờ ám nói nhỏ: "Về sau, đến phòng làm việc làm một trận thì như thế nào?"

Thẩm Chanh dùng tay ôm lấy cổ của anh, tràn ra một chữ từ trong răng: "Được."

Vừa dứt lời, cô lại nói: "Em mua đồ tặng cho anh ...."

"Ừ, ngoan."

Thi Vực nói xong, một tay dò xét vào trong áo của cô, nắm chặt eo của cô, tay kia lại vẫn ung dung thản nhiên cầm đũa lên.

Thẩm Chanh bị anh giày vò đến thân thể mềm nhũn, dựa vào anh, giọng nói cũng trở nên mềm mại bất lực: "Đáng ghét!"

Thi Vực nheo con ngươi lại, "Sao lại đáng ghét rồi?"

"Ăn cơm rất ngon!"

"Anh đang ăn rất ngon."

Đầu sỏ gây nên không chút cảm giác được mình có lỗi gì, vừa mình ăn, vừa nhấp một ngụm canh dút cô.

Thẩm Chanh nhanh chóng nghiêng mặt, tránh đi.

Thi Vực chậm rãi nuốt nước xuống, lực đạo trên tay tăng thêm kỹ xảo: "Trước khi ăn cơm uống canh sẽ tốt cho dạ dày, biết không?"

Nói xong, cúi đầu liền hôn xuống.

Môi bị ngăn chặn, thân thể Thẩm Chanh cực kỳ mềm nhũn, an phận dựa vào ở trong lòng anh.

Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, Thẩm Chanh biết là đưa quần áo đến rồi, liền tránh thoát kiềm chế của Thi Vực, định đi ra ngoài.

Vừa đi ra hai bước, lại bị Thi Vực kéo trở về, ngồi ở trên đùi anh.

Thẩm Chanh nhíu mày: "Em muốn đi lấy đồ."

"Để người làm đi."

"...."

Vào lúc đó Thi Vực lại duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô: "Thật hấp dẫn."

Ngón tay của anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, từng ngón thon dài.

Thẩm Chanh biết anh nói hấp dẫn là có ý gì.

Môi đỏ như son, bộ dáng tóc tai rối bời nũng nịu, không phải là rất hấp dẫn sao ....

Cô mất tự nhiên ho khan một tiếng, "Ăn một bữa cơm cũng cảm xúc dâng trào như vậy sao."

"Còn không phải do em trêu chọc."

Anh vừa nói xong, môi mỏng không có dấu hiệu nào liền phủ lên, vừa gặm vừa cắn triền miên một phen.

Sau khi người giúp việc ký nhận, liền nghĩ mang thứ đó đi vào, lại thấy bên trong đang trình diễn hình ảnh không thích hợp cho trẻ em.

Vì vậy yên lặng cúi đầu xuống đặt gói to ở cửa ra vào, giống như chạy trốn lui ra ngoài.

Kết thúc nụ hôn này, Thẩm Chanh đi qua mang gói to tới, tức giận quăng tới trên bàn: "Của anh."

Thi Vực đến nhìn cũng không nhìn, lại cưỡng chế kéo cô vào trong ngực lần nữa, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Bảo bối, chúng ta rất nhanh có thể ngủ thật tốt rồi."

Giọng nói của anh rõ ràng rất trầm thấp, nói ra lại là lời nói một phen mờ ám như thế, Thẩm Chanh nghĩ đến trêu đùa xuân sắc vô biên trước đó, bất giác liền đỏ mặt.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Thi Vực ngược lại thả cô ra, sau khi thử nhiệt độ món ăn, liền gọi quản gia đến đổi một bàn nóng.

"Anh luôn đổi món ăn như vậy, không sợ em đói chết à?"

"Không phải có anh ở đây ư, tùy em ăn."

"...."

Người đàn ông này từ sáng đến tối .... !


Chương 425: Người đàn ông bá đạo.

Editor: May

Tuy rằng Thi Vực không có xem đồ Thẩm Chanh mua cho anh, nhưng đến lúc xế chiều, vẫn sai người ủi tốt quần áo mới, mặc vào người.

Chưa bao giờ mặc tây trang ở trong nhà, đây vẫn là lần đầu tiên.

Thẩm Chanh nhìn, chỉ cảm thấy ánh mắt của mình cũng không tồi, bộ đồ này mặc ở trên người anh, còn đẹp mắt hơn người mẫu trên quảng cáo.

Đàn ông ưu tú quả nhiên đều có thể khống chế hoàn mỹ ở trên bất kỳ lĩnh vực nào.

Đợi ở thư phòng xem văn kiện với anh, Thẩm Chanh lại nhìn đến có chút ngây dại rồi.

Thi Vực thấy cô thừ người, chỉ nghĩ rằng cô nhàm chán, giơ lên tay chỉ chỗ bên cạnh, ra lệnh: "Tới đây."

Thẩm Chanh cố ý mèo nheo, không hề có chút tích cực, đến khi Thi Vực lộ ra vẻ không kiên nhẫn rõ ràng, mới đi qua ngồi ở bên cạnh anh.

Thi Vực quay đầu hỏi cô: "Sơ yếu lý lịch của em đâu?"Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)

Thẩm Chanh nghe tiếng, sửng sốt: "Thật sự phải điền?"

Anh không phải là ông chủ lớn sao, tùy tiện xếp một chức vị cho cô, hoàn toàn là chuyện rất dễ dàng.

Thi Vực lạnh mặt: "Em nghĩ sao?"

Được rồi, ông chủ lớn thiết diện vô tư.

Thẩm Chanh không có hứng thú đứng dậy, rút phần sơ yếu lý lịch lúc trước vụng trộm nhét trở về ra, liền ngồi điền bên bàn làm việc của Thi Vực.

"Sáng mai anh đi công ty, buổi sáng em bảo người ta đưa sơ yếu lý lịch đi quầy lễ tân của tập đoàn Đế Cảnh, bọn họ sẽ giao cho người chủ khảo."

Còn có người chủ khảo?

Thẩm Chanh cảm thấy mình thật chính là nhàm chán .... Tâm tình càng thêm không cao: "À."

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Thẩm Chanh đi tắm rửa, Thi Vực vẫn ở phòng sách xem số liệu mới nhất mà cấp cao công ty truyền tới.

Từ sáng đến tối, lúc nào anh cũng bận không hết việc.... Thẩm Chanh nằm ở trên giường chờ anh, chán đến chết, lấy điện thoại di động ra chơi một lúc.

Vừa định để xuống, lại trông thấy Thi Vực đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy trong tay cô còn cầm di động, Thi Vực đi qua, một phát túm lấy, giọng cực kỳ lạnh: "Quên anh nói gì rồi à? Nhiều nhất chỉ có thể năm phút đồng hồ."

Thẩm Chanh không vui: "Vừa đúng năm phút!"

Kể từ sau khi mang thai, cô bị cấm rất nhiều hoạt động, ví dụ như uống rượu và chơi điện thoại ....

Bác sĩ nói phóng xạ điện thoại còn mạnh hơn máy vi tính, sẽ tạo thành ảnh hưởng với sự phát triển của cục cưng, nhất là đừng nằm ở trên giường nghịch điện thoại, sẽ tổn thương ánh mắt.

Thi Vực không nói một lời, trực tiếp đè ép Thẩm Chanh ở dưới thân thể, lấy tay chống đỡ thân thể lên, tránh đè đến cô, "Năm phút đồng hồ? Có muốn đi xem máy giám sát không, hửm?"

,

"...."Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)

Giám sát?

Thẩm Chanh thật sự cảm thấy, người đàn ông này quá bá đạo rồi...

Cô không nói gì nữa, một chữ cũng lười phải nói, dứt khoát nhắm mắt lại giả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net