Chương 451-470

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 451: Muốn ôm em một cái.

Editor: May

"Không có, chỉ cảm thấy có chút mệt, ngủ không tỉnh." Thẩm Chanh đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương của mình.

"Đừng cử động, nằm đi." Giọng điệu Thi Vực vẫn bá đạo, anh cúi người xuống, dùng cái trán đụng vào trán của cô.

Thẩm Chanh lập tức cảm giác được, trên trán truyền đến nhiệt độ chỉ thuộc về anh.

Dường như có chút buồn cười, có anh ở đây, lại có thể yên tâm như vậy.

"Đi nghỉ ngơi." Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh.

"Không đi." Thi Vực ôm chầm cô, đầu tựa vào trong cổ cô, tham lam ngửi mùi của cô, "Muốn ôm em một cái."

"Tối hôm qua bề bộn nhiều việc?" Thẩm Chanh im lặng bất động, để mặc anh ôm.

"Không bận."

"Vậy sao anh hơi dính đến sofa liền muốn ngủ."

"Anh là dính vào em mới muốn ngủ." Thi Vực nhắm mắt lại ôm cô vào trong ngực, đến tay cũng không nỡ buông lỏng.

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại di động của anh vang lên.

Thẩm Chanh nhắc nhở anh: "Điện thoại."

Bàn tay to ôm cô khẽ kéo căng thẳng vài phần sức lực, mặt dán sát ở trên cổ cô, không có ý định muốn nghe điện thoại.

Đối phương dường như có chuyện quan trọng, gọi một cuộc tiếp một cuộc, không chịu ngừng.

Trên mặt cực kỳ tuấn mỹ nhuộm lên chút không kiên nhẫn, Thi Vực đến mắt cũng không có mở một chút, liền lấy điện thoại qua.

Ngón tay khớp xương rõ ràng lướt qua trên màn hình, tiếp nghe điện thoại.

Đưa điện thoại di động đến bên tai, môi mỏng nhẹ động: "Nói."

Không biết người ở đầu kia điện thoại nói gì, lông mày vốn hơi nhíu lập tức nhăn càng chặt hơn, nhưng chỉ lạnh lùng ừ một tiếng.

Không đợi đối phương đáp lại, anh liền cúp điện thoại.

Thả điện thoại di động về lại trong túi quần, lại ôm Thẩm Chanh một lát, mới nhỏ giọng nói một câu ở bên tai cô: "Anh về công ty một chuyến."

Nói xong đứng dậy, hai tay mở rộng ở bên người cô, dùng chóp mũi vuốt ve ở trên môi của cô, "Nhớ ăn cơm."

Thẩm Chanh gật đầu.

Nhìn anh xoay người rời đi, càng đi càng xa, trái tim trống rỗng một nửa.

Mất mát.

Bị anh cưng chiều quá sâu, thói quen này quá cấp thiết, cho nên mới sẽ cảm giác rõ ràng như vậy.

Nâng khóe môi lên, cô cười cười.

Xuống ghế sô pha, đi ra vườn hoa phía sau lầu chính dạo chơi.

Sau khi người giúp việc chuẩn bị tốt bữa ăn sáng, cố ý đưa đến trong lương đình nhỏ bên vườn hoa.

Kể từ sau khi mang thai, khẩu vị của Thẩm Chanh vẫn luôn không tốt.

Tuy rằng đã không còn nôn nghén, nhưng có nhiều thứ cô vẫn nuốt không trôi.

Một khi ép buộc mình ăn, sẽ buồn nôn.

Chính cô cũng nhìn ra, đây là yếu ớt!

Chẳng qua chỉ là mang thai mà thôi, thân thể lại một ngày kém hơn một ngày.

Trước kia, cô luôn biết rõ thân thể của mình không tốt, nhưng chưa bao giờ để ý qua.

Phát sốt, té xỉu, những chuyện này thường xảy ra, nhưng cô không thèm để ý, cũng không nói với bất kỳ ai.

Thẳng đến hiện tại có đứa nhỏ, cô mới ý thức được ban đầu mình ngu ngốc cỡ nào!

Nếu như sớm điều chỉnh tốt tình huống thân thể của mình một chút, sẽ không trở thành bộ dạng như bây giờ.

Cố nén cuồn cuộn trong dạ dày, ép buộc mình uống xong một ly sữa tươi.

Nhưng vừa mới đặt cái ly xuống, không nhịn được, che miệng xông ào vào toilet.

Người giúp việc vội vàng đuổi vào theo, nhìn thấy Thẩm Chanh vịn bồn rửa tay nôn đến không còn hình dáng, lập tức tiến lên khẽ vỗ phía sau lưng cô, "Thiếu phu nhân, cô không sao chứ ...."

Vốn nghĩ dùng cách này khiến cô thoải mái hơn một chút, nhưng thật không ngờ, lại càng nôn dữ dội hơn.

"Nôn ...."

Rõ ràng đã nôn không ra gì, nhưng vẫn còn đang không ngừng nôn khan.

Một khuôn mặt vốn trắng nõn, đã toát ra một chút chút mồ hôi rịn, tái nhợt đến không có một chút huyết sắc, giống như tờ giấy.


Chương 452: Tính kế!

Editor: May

Qua vài phút, Thẩm Chanh mới hơi trở lại bình thường một chút.

Sau khi đi ra khỏi toilet, người giúp việc đỡ cô trở về phòng trên lầu.

"Thiếu phu nhân, có muốn gọi điện thoại kêu bác sĩ tới đây không?" Người giúp việc cẩn thận dò hỏi.

"Ừ."

Giọng nói Thẩm Chanh, dường như có chút suy yếu giống như người của cô rồi.

"Vâng."

Sau khi người giúp việc lui ra, cô nằm trên giường, đưa tay cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường qua.

Có ba cuộc gọi nhỡ, là đến từ Diệp Tử.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua muốn đi ra sân bay đón, không khỏi nhíu mày, lấy số Diệp Tử ra gọi đi.

Rất nhanh, truyền đến tiếng của hệ thống, nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

Gọi thêm một cuộc vẫn không gọi được, đành phải thôi.

Chính ngay lúc này, cửa phòng bị người gõ vang, sau đó truyền đến một giọng nữ: "Thẩm tiểu thư, tôi là Tô Ngôn Nhiễm - bác sĩ tư nhân của cô, vừa rồi nhận được điện thoại nghe nói cô không thoải mái, cho nên đến làm kiểm tra cho cô."

"Vào đi."

Thẩm Chanh vừa dứt lời, bác sĩ tư nhân Tô Ngôn Nhiễm liền mở cửa phòng đi vào.

Tô Ngôn Nhiễm, một vị nữ bác sĩ rất trẻ tuổi.

Khoảng 27 28 tuổi, dáng người cao khoảng 1m75, bộ dáng khéo léo.

Cô ta mặc một áo blouse trắng, trong tay mang theo một hòm chữa bệnh.

Cô ta không nói cười tùy tiện giống như bác sĩ khác, bắt đầu từ khi bước vào gian phòng, trên mặt luôn bảo trì ý cười nhợt nhạt.

Cô ta đi đến bên giường, đầu tiên là quan sát sắc mặt Thẩm Chanh một chút, sau đó dò hỏi: "Thẩm tiểu thư cảm thấy không thoải mái chỗ nào?"

Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc liếc nhìn cô ta, "Vừa ăn cái gì liền buồn nôn."

Tô Ngôn Nhiễm gật gật đầu, "Hiện tại hẳn là đã bốn tháng rồi đi?"

"Ừ."

"Trước đó kiểm tra máu và những thứ khác chưa?"

"Có chút thiếu máu, không có vấn đề khác."

"Nếu như đã kết quả kiểm tra toàn diện không có vấn đề, vậy sẽ không có trở ngại gì. Nhưng loại tình huống thiếu máu này không lớn không nhỏ, nhất định phải coi trọng. Giống như cô vừa một ăn cái gì liền buồn nôn, dinh dưỡng rất khó theo kịp, cứ như vậy thì thai nhi rất dễ phát triển không tốt. Cho nên đề nghị của tôi chính là truyền một chút dịch dinh dưỡng thích hợp."

Nghe Tô Ngôn Nhiễm nói xong, Thẩm Chanh cũng không kịp suy nghĩ liền nói: "Vậy thì truyền đi."

Cô cũng muốn dùng cách nhanh nhất để giảm bớt bệnh trạng thiếu máu của mình, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể an toàn bảo trụ đứa nhỏ.

Trong lúc làm công tác chuẩn bị, Tô Ngôn Nhiễm nói: "Loại dịch dinh dưỡng này không có một chút ảnh hưởng với người mang thai và thai nhi, nó không thuộc về thuốc, chỉ là tinh hoa tinh khiết lấy ra từ thực vật, cho nên không có tác dụng phụ, xin yên tâm."

Thẩm Chanh gật đầu, không nói lời nào.

Khi kim tiêm đâm vào trong mạch máu trên mu bàn tay, cô vẫn tỉnh táo như thường.

Giống như bất cứ lúc nào gặp phải bất kỳ chuyện gì, tâm tình của cô đều sẽ không có một chút phập phồng.

Nhìn chất lỏng theo ống chảy đến trong máu, cô chậm rãi nhắm mắt lại.

Mí mắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng ....

Trong lúc mê man, cô mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện, nhưng không nghe được rõ ràng.

Cô nghĩ muốn mở mắt ra, nhưng mỗi một lần đều dùng thất bại chấm dứt, làm sao cũng không mở ra được.

Tai như bị ù đi, trước mắt một mảnh đen kịt, ý thức lại vẫn rõ ràng.

"Dẫn cô ta đi."

Cuối cùng nghe rõ ràng một câu, một câu mang theo lạnh lẽo thấu xương,

Dẫn cô ta đi?

Đặc biệt sao! Cô bị người tính kế rồi!

Hai tay theo bản năng nắm lấy ga giường, nhưng lại không làm được gì.

Loại cảm giác này, như là rơi vào địa ngục khôn cùng, không tìm được lối ra.

Cuối cùng, hoàn toàn mất đi ý thức, lâm vào mê man....


Chương 453: Ông đây không tỉnh táo nổi!

Editor: May

Mà cũng trong lúc này, internet tập đoàn Đế Cảnh bị người xâm nhập.

Tất cả máy vi tính các bộ phận đều xuất hiện màn hình xanh, trên xuống biểu hiện ra một dòng chữ to: Dùng toàn bộ gia sản của anh.... Cộng thêm mệnh, để đổi người phụ nữ và đứa nhỏ của anh! Anh có thể do dự, nhưng chờ đợi anh sẽ là hai mạng! - Mị Cửu Môn.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trên dưới công ty đều lâm vào trong khủng hoảng.

Mị Cửu Môn, một tổ chức khủng bố thần bí nhất của nước A.

Nghe nói, trong tổ chức có mười vạn sát thủ, đặc công.

Mà sứ mạng của tất cả sát thủ hoặc là đặc công, là nghĩ cách trong thời gian ngắn nhất là tổ chức sáng lập ra tài phú cường đại nhất.

Bây giờ Mị Cửu Môn, gần như đã không có người nào dám chống lại.

Két....

Tiếng thắng xe phá vỡ ở phía chân trời.

Thi Vực bước xuống từ trên xe, đầu tiên là xông lên lầu, dùng một cước đá văng cửa phòng đóng chặt ra!

Chỉ tiếc, trong phòng lộn xộn đã không có bóng dáng của Thẩm Chanh.

Trái tim chợt kéo căng, con ngươi cũng nhuộm lên một lớp đỏ đậm.

Đột nhiên, anh hung hăng đập một quyền vào trên cửa sổ thủy tinh.

Đáng chết!

Là anh chủ quan!

Da thịt trên đốt ngón tay bị rách, máu rỉ ra từ bên trong, đỏ rực chói mắt.

Lúc Tần Cận đuổi tới, tay Thi Vực đang đang chảy máu, nhưng anh lại không thèm để ý chút nào, đăng nhập hộp thư đã lâu không dùng trên máy vi tính.

Tay bị thương liều mạng trượt con chuột, con ngươi đỏ đậm nhìn máy vi tính chăm chú, không ngừng lật xem mail chưa đọc trong hộp thư.

Dường như muốn kiếm ra cách Mị Cửu Môn muốn giao dịch với anh từ trong hộp thư!

"Anh điên rồi!"

Tần Cận bước nhanh đến phía trước, trực tiếp rút dây nguồn điện máy vi tính.

Thi Vực gần như là phản xạ có điều kiện đứng dậy, cho anh ta một quyền nặng nề.

Trên dưới quanh người anh tản ra lệ khí, sát khí chưa bao giờ có, ngay cả không khí cũng nhuộm lên hơi thở nguy hiểm.

Trên mặt Tần Cận trúng một quyền, lập tức nổi lên một mảnh máu ứ đọng, máu chảy xuống theo khóe miệng của anh ta, anh ta lại xem thường dùng ngón tay lau đi.

"Đối thủ lần này không phải người thường, Mị Cửu Môn, một tổ chức khủng bố chỉ tồn tại trong lời đồn. Coi như anh hao hết tất cả tài nguyên, cũng không thể tra ra được một chút manh mối!"

"Vậy cũng phải tra!"

Thi Vực dường như đã mất đi lý trí, hai mắt gần như sung huyết.

Đối với anh mà nói, cô là toàn bộ của anh, không có cô, tất cả đều không quan trọng.

Cúi người cắm dây nguồn điện vào lần nữa, Tần Cận lại một phát bắt lấy vai của anh, kéo anh lên.

Không nói một lời, vung quyền rơi vào trên mặt của anh: "Kẻ điên! Bình tĩnh một chút!"

Thế nhưng một quyền, lại không có đánh tỉnh Thi Vực.

"Ông đây không tỉnh táo nổi!"

Lần đầu tiên, Thi Vực dùng hai chữ ông đây.

Có thể nghĩ, hiện tại anh đã mất trí đến trình độ nào.

Anh cứ thế đứng ở bên cạnh tủ rượu, tiện tay nắm một ly rượu lên, trên tay tụ lực, ly rượu vỡ thành bột phấn.

Mảnh vụn thủy tinh đâm vào lòng bàn tay của anh, vạch ra vô số đạo vết nứt.

Máu đỏ hồng, thuận theo vết nứt của anh, nhỏ từng giọt từng giọt xuống ....

Anh có chút bất lực dựa vào trên tủ rượu, chậm rãi khép mắt lại, bàn tay luôn nắm chặt từ từ buông lỏng, mảnh vụn thủy tinh dính máu rơi xuống sàn nhà.

Trên khuôn mặt tuấn ngạn như đao khắc, nụ cười hiện ra rất nhạt, môi mỏng nhẹ nhàng mím động, "Mị Cửu Môn ...."

Máu vẫn đang không ngừng chảy, nhưng anh lại không biết đau.

Tần Cận lục tung trong phòng, rốt cuộc tìm được hòm thuốc.

Nhanh chóng lấy thuốc đỏ và băng gạc ra, tiến lên xử lý đơn giản vết thương cho anh, trừ độc xong, liền băng bó lung tung một trận.


Chương 454: Tôi chết, cô ấy sống.

Editor: May

Qua nửa tiếng, cuối cùng Thi Vực cũng tỉnh táo lại.

Đứng cạnh cửa sổ sát đất với Tần Cận, duy trì im lặng thật lâu.

Không biết qua bao lâu, Tần Cận mở miệng đánh vỡ yên lặng trước: "Anh tính thế nào?"

"Dùng mạng của tôi, đổi cô ấy."

Thi Vực nhìn xa xa, mỗi chữ mỗi câu kiên định giống như đao khắc, in dấu thật sâu ở trong lòng người.

Thức trắng đêm, Thi Vực đứng gần cửa sổ một buổi tối.

Trên mặt đất, tàn thuốc vứt bỏ đầy đất.

Trong phòng rộng lớn, tản ra mùi thuốc lá gay mũi mãnh liệt.

Đột nhiên, điện thoại vang lên.

Liếc mắt nhìn đến dãy số không biết trên màn hình điện thoại di động, anh dùng đầu ngón tay bóp tắt tàn thuốc, ấn tiếp nghe.

Giọng nói, có chút sâu lắng và khàn khàn: "Alo."

"Đã suy nghĩ kỹ chưa, có tiếp nhận khoản giao dịch này không, ai chết ai sống."

Giọng nói của đối phương đã trải qua xử lý đặc biệt, không phân biệt rõ được là giọng nam hay là giọng nữ, duy nhất khiến người ta có thể nghe được chính là giọng điệu này không hòa thiện.

"Tôi chết, cô ấy sống."

Tất cả tình cảm, dường như đều trút xuống ở trên năm chữ này, khắc cốt ghi tâm.

Khi Thẩm Chanh tỉnh lại, chung quanh là một mảnh mờ tối.

Địa phương cô ở, là căn phòng tối như lao tù.

Ngoại trừ phía trên đỉnh phòng có một miệng thông gió rộng mười phân, cũng chỉ có một cánh cổng sắt.

Trong phòng mờ tối, có một tấm phản cứng ngắc, và một cái bàn.

Thẩm Chanh dùng tay chống giường đứng lên, hoàn cảnh mờ tối ẩm ướt hơi lạnh, khiến cô cảm thấy rét run.

Nắm thật chặt quần áo trên người, tận lực duy trì nhiệt độ của bản thân.

Cúi đầu nhìn lỗ kim thật nhỏ đã không quá rõ ràng trên mu bàn tay, mày nhăn lại.

Thật không ngờ, mình sẽ bị người dùng cách này tính kế.

Cô xuống giường, xem xét bốn phía, phát hiện hoàn cảnh nơi này rất ác liệt.

Có lẽ gian phòng mờ tối này là dùng phòng dưới tầng hầm để xây dựng, không chỉ ánh sáng kém, không khí còn không lưu thông.

Nếu như không phải có không khí đi vào từ miệng thông gió nho nhỏ kia, người có thân thể tố chất kém, không đến mười tiếng sẽ ngạt thở.

Thẩm Chanh là người rất mẫn cảm, đi một vòng ở trong phòng tối, liền phát hiện một vấn đề.

Trên ba mặt tường, đều có một dấu hiệu giống nhau.

Dấu hiệu có hình dạng rất kỳ quái, nhìn ngang thì giống như một bàn tay giương nanh múa vuốt, nhìn dựng thẳng thì lại như một con số, "Chín" .

Cô không rõ dấu hiệu này là có ý gì, nhưng mà có thể đoán được lần này người bắt cô, là nhân vật lợi hại!

Nếu không, sao lúc đó có thể dễ dàng tránh đi tai mắt phần lớn vệ sĩ, dẫn cô đi.

Đúng lúc đó, đột nhiên nhiên có tiếng bước chân vang lên.

Bịch bịch, bịch bịch....

Là âm thanh phát ra khi dép lê va chạm mặt đất.

Tiếng bước chân từ xa tới gần, từ mơ hồ đến rõ ràng, càng đi càng gần ....

Thẩm Chanh nhìn theo phương hướng âm thanh vọng đến, một bóng dáng màu đen xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.

Chỉ liếc mắt một cái thì cô liền nhận ra người đến, bác sĩ tư nhân của cô, Tô Ngôn Nhiễm.

Lần này, cô ta không có mặc áo blouse trắng, mà là một thân đồ da bó sát người, mặt cô ta không có cảm xúc gì, cùng với nữ bác sĩ nhìn như ôn hòa lúc trước, tưởng như hai người.

Cô ta, càng giống như là một sát thủ máu lạnh vô tình.

Cô ta đã đi tới, đứng ở ngoài cửa sắt, lạnh lùng quan sát Thẩm Chanh trong phòng tối, đột nhiên phát ra một tiếng cười mỉa mai: "Không ngờ sẽ có hôm nay đi?"

Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, khóe môi nhẹ gợi lên, "Hôm nay thế nào?"

"Chẳng lẽ bây giờ cô còn chưa cảm nhận được cảm giác sống không bằng chết là gì sao?"

Lời nói của Tô Ngôn Nhiễm dừng một chút, trầm ngâm một lúc mới lại tiếp tục nói, "À đúng, bây giờ cô vẫn không thể cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết, bởi vì trò chơi còn chưa bắt đầu."


Chương 455: Chỉ mong cô không phải là người chôn cùng kia.

Editor: May

Trò chơi?

Thẩm Chanh nhẹ nhàng kéo môi, trên mặt tinh xảo đến có thể làm người ngạt thở vẽ ra một nụ cười khẽ, nguy hiểm mà trí mạng: "Phụng bồi đến cùng!"

Tô Ngôn Nhiễm thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục nguyên trạng, cười lạnh một tiếng: "Không biết lúc đối mặt với tử vong, cô còn có thể lạnh nhạt như vậy không?"

Thẩm Chanh lười biếng dựa ở trên cửa sắt, liếc cô ta một cái, "Thử xem sẽ biết ngay thôi."

"Tôi thưởng thức quyết đoán của cô...." Tô Ngôn Nhiễm nói xong, cố ý dừng một chút, sau đó gằn giọng lớn tiếng: "Nhưng tôi rất chán ghét người như cô!"

Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, cô ta nói tiếp: "Từ nhỏ đến lớn cô luôn tự cho là đúng như vậy, rõ ràng sa sút giống như con chó, vẫn còn muốn giả bộ thanh cao! Giống như hiện tại, thân bị vậy trong lồng giam, còn không biết hối cải!"

Thẩm Chanh ngước mắt nhìn Tô Ngôn Nhiễm, nhìn ánh mắt vốn bình tĩnh của cô ta từ lành lạnh trở nên tàn bạo hung hăng, rồi trở nên nóng nảy.

Cặp mắt kia rất quen thuộc, ánh mắt như vậy cũng rất quen thuộc, giống như một con báo không có nhân tính, muốn xé nát cô.

Cô khép mắt lại, so sánh cặp mắt kia với từng người trong trí nhớ.

Đột nhiên, cô mở mắt ra.

Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng cổ tay Tô Ngôn Nhiễm, trong nháy mắt, trong lòng sáng tỏ.

Sao cô lại bỏ sót cái bớt màu đỏ mà chỉ người kia mới có chứ!

Cuối cùng, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt trở nên xa lạ, khóe môi giương nhẹ, chợt mỉm cười: "Giải phẩu thẩm mỹ?"

Tô Ngôn Nhiễm cười khinh miệt: "Giải phẫu thẩm mỹ thì thế nào? Chẳng lẽ cô còn có tư cách quản tôi?"

"Quản cô?" Thẩm Chanh xì cười một tiếng: "Xin lỗi, tôi thật sự không có hứng thú đó."

"Coi như bây giờ cô có hứng thú, cũng chưa chắc có thể làm gì tôi! Thẩm Chanh, cô còn nhớ rõ chuyện mình từng làm vhws? Cô có biết cô hại cha của tôi có bao nhiêu thảm không! Ông ta chính là cậu ruột của cô, sao cô có thể nhẫn tâm để cho ông ấy làm việc nhận đủ hành hạ ở trong sòng bạc, tự sát năm lần bảy lượt! Cô quá tàn nhẫn quá vô tình rồi!"

Tô Ngôn Nhiễm nói xong, hai mắt sung huyết, tay thả rủ bên người không khỏi nắm chặt thành quyền.

Chỉ là, Thẩm Chanh vẫn không có phản ứng, cô lạnh nhạt kéo môi: "Vậy ông ta đã chết chưa?"

"Cô hận không thể khiến ông ta chết đúng không!" Tô Ngôn Nhiễm giận quá hóa cười, "Nhưng không thể như cô mong muốn, hiện tại cha của tôi không có bệnh không có đau, không biết đang trôi qua cuộc sống tốt thế nào đâu!"

"À! Chúc mừng cô!"

Tô Ngôn Nhiễm đột nhiên dán sát mặt đến gần cô, cười đến vô cùng quỷ dị, "Biết tại sao tôi giải phẫu thẩm mỹ không? Bởi vì tôi muốn báo thù, tôi muốn ép cô chịu đựng hành hạ thống khổ ở trên thân người một nhà chúng tôi, đòi lại gấp trăm lần ngàn lần, thậm chí là gấp một vạn lần!"

Thẩm Chanh cứ nhìn cô ta như thế, không giận không cười, lạnh nhạt như nước.

Tô Ngôn Nhiễm đưa tay chỉ vách tường trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net