Con hát ơi con hát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với Thẩm Chanh mà nói, hậu quả nghiêm trọng hơn nữa, cũng không có bất kỳ cường độ uy hiếp nào.

Cô thu chân dài từ trong nước về, đứng trên bờ bể bơi, miễn cưỡng cử động thân thể một chút.

Thả người nhảy lên, nhảy vào nước.

Bơi vòng trong bể bơi vài vòng, cảm thấy hơi mệt một chút, liền dựa vào cạnh bờ trên bể bơi nghỉ ngơi.

Mặt trời mùa hè như là mang theo độc, Đào Đào phơ nắng đỏ bừng cả khuôn mặt, mồ hôi đầm đìa, nhưng lại không dám hô một tiếng khó chịu, bởi vì đây là cô ta tự tìm.

Nhưng Thẩm Chanh lại như là người không việc gì, mặt trơn bóng trắng nõn không có một chút dấu vết từng bị ánh mặt trời tàn phá, dính vào một chút giọt nước, ngược lại nhìn có vẻ càng thêm vô cùng mịn màng.

Liếc mắt nhìn mặt Đào Đào, cô nâng khóe môi lên, trong mắt mang theo vài phần ngả ngớn, "Nếu không xuống bơi chung đi?"

Đào Đào không muốn cười, lại ép buộc mình kéo ra một nụ cười cứng ngắc, "Không dám."

Cô ta còn muốn sống thêm vài năm, làm sao có thể xuống dưới cùng nhau bơi?

Hơn nữa, mục đích cô ta tới đây chỉ là vì nói cho người trong bể bơi biết, nước nơi này không đụng vào được.

Nếu không đụng vào được, sao cô lại ngốc đến đi đụng vào!

Hôm nay, cô ngược lại muốn xem, phụ nữ này có thể phách lối đến cuối cùng hay không.

Thiếu gia, tuyệt đối không phải một người đàn ông có thể dễ dàng đắc tội, dễ dàng chọc giận!

A! Chờ xem!

Đào Đào nghĩ như vậy, nụ cười vốn cứng ngắc cũng bắt đầu trở nên thoải mái.

Chỉ là một cử động này của cô ta, đã bị Thẩm Chanh thu hết vào mắt, thậm chí một vẻ mặt nhỏ bé nhất, cũng bị Thẩm Chanh bắt được rồi.

Khụ!

Người phụ nữ này, thật đúng là không đơn giản.

Lúc này, trong lòng cô ta nhất định nghĩ đến phải trả thù cô như thế nào đi!

Ngồi dậy từ trong nước, Thẩm Chanh lấy tay vén tóc tán loạn trên trán đến sau tai, vắt đi nước dư thừa, cầm lấy một khăn tắm sạch sẽ từ trên bàn gỗ lim khắc hoa ở bên cạnh, chà lau tóc ẩm ướt.

Đợi cho lau khô một chút, cô mới dùng khăn tắm quấn thấn thể của mình lại.

Mà Đào Đào, đang mắt không chớp nhìn một hướng xa xa khác.

Nhìn thuận theo tầm mắt của cô ta, một chiếc xe màu đen sang trọng chậm rãi lái vào, lái về phía bên này....

Bởi vì phương hướng chỗ bể bơi rất gần bãi đỗ xe dưới đất, cho nên cỗ xe phải thông qua một con đường cạnh bể bơi mới có thể lái vào bãi đỗ xe.

Xe rất nhanh lái tới, trong mắt và khóe môi Đào Đào vạch ra một ý cười lạnh, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy nữa.

Xe dừng lại ở nơi cách mười mét, bước xuống từ trên xe là một người đàn ông có vóc người cao ngất, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng.

Chớp mắt, Đào Đào liền thay đổi thành một bộ dáng khác.

Muốn nói là cái dạng gì, vậy hẳn là rất uất ức.

Đúng, uất ức, ít nhất trong cái nhìn của Thẩm Chanh, bộ dạng như vậy của cô ta là hết sức uất ức, trong mắt, giống như có chua xót nói không hết.

Ai da OMG!

Người phụ nữ này, còn có thể diễn hơn cả cô!

Thẩm Chanh nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt quét nhẹ qua trên người Đào Đào, "Cô uất ức cọng lông áy?"

Giọng nói của cô lạnh lùng giống như con người của cô, lạnh lùng đến giống như có thể đóng băng người khác.

Nghe được lời của cô, Đào Đào cúi đầu xuống, không nói gì, thoạt nhìn, như là đang suy nghĩ.

Biết cô ta đang diễn, Thẩm Chanh cũng không có ý định ngăn cô ta lại, xoay người nhìn về phía nơi khác, cho Đào Đào một không gian phát huy lớn hơn.

Thi Vực bước xuống từ trên xe, đi nhanh vài bước, đang muốn tiến vào trong đại sảnh, dư quang lại liếc về Thẩm Chanh cách đó không xa.

Thấy cô một thân ướt sũng, lại trùm khăn tắm, anh nhướng mày, sải bước đi đến bên kia.

Đào Đào khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy Thi Vực đi tới bên này, trong lòng cô ta đếm bước chân của anh, mười bước, chín bước, tám bước ....

Đột nhiên, cô ta lảo đảo một cái, thân thể ngã về phía trước, cứ như vậy ngã xuống!

Cô ta cho rằng sẽ được dìu đỡ, đáng tiếc tính toán sai.

Chật vật không chịu nổi té ngã trên đất, trong tầm mắt xuất hiện đôi giày da đắt giá sáng bóng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net