Mày lại có thể vong ân phụ nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Chanh đi xuống từ trên lầu, vòng qua đầu bậc thang, đi vào nội sảnh.

Một đám thủ hạ thấy, lập tức cúi người thành 90 độ.

"Thiếu phu nhân."

"Thiếu phu nhân!"

Giọng nói khiêm tốn, lại cung kính có thừa.

Nghe được tiếng nói của bọn họ, Thái Toàn giương mắt nhìn về phía người tới.

Trong khoảnh khắc nhận ra Thẩm Chanh tới, sắc mặt ông đột biến, vội thu hồi tầm mắt, thấp thỏm lo âu cúi đầu xuống.

Thẩm Chanh không cần liếc nhìn một cái liền nhận ra ông.

Cô đứng tại chỗ, trên mặt vốn lạnh nhạt, lại dâng lên một nụ cười.

Mặc kệ bao giờ, cô cười đều dễ coi như vậy.

Xinh đẹp, diễm lệ, khiến người kinh sợ.

Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh rộng lớn yên tĩnh đến mức rất kỳ quái.

Tôn Nham đứng ở bên cạnh Thẩm Chanh, không nói gì, giống như đọc được chút gì đó từ trong ánh mắt linh động của cô.

Áp lực vô hình đập vào mặt, chân Thái Toàn có chút như nhũn ra, ông siết chặc nắm tay, cuối cùng lấy dũng khí ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Chanh.

"Chanh.... Chanh Tử...."

Giọng nói của ông ta, không có một chút sức lực đáng nói.

Thẩm Chanh cứ nhìn ông ta như vậy, khóe môi cười tươi như hoa, "Đừng gọi tên của tôi."

Giọng nói của cô không lạnh, lại làm cho người ta cảm thấy thấm vào người, giống như một cây dao găm sắc bén, chỉ đụng nhẹ một cái, có thể cường ngạnh khoét xuống trên người một miếng thịt.

"Chanh Tử.... Cháu đừng trách cậu, thật ra ...."

Thái Toàn nhìn cô, trong lúc thất kinh, lại cảm thấy áy náy khó yên.

"Câm miệng, tôi không có người cậu như ông."

Thẩm Chanh nhìn ông ta, cuối cùng ánh mắt vốn mang ý cười liền lạnh xuống, một mảnh lạnh nhạt, không mang theo một chút tình cảm.

"Chanh Tử...."

Thái Toàn muốn giải thích gì đó, nhưng há to miệng, nhưng lời vừa ra đến khóe miệng liền nuốt xuống.

Trên mặt tràn đầy máu ứ động mang theo vẻ mặt phức tạp, có hổ thẹn, cũng có lo lắng, càng có không cam lòng ....

Trong mỗi một giây trôi qua, ông đều cảm thấy chịu đựng khó khăn như là một năm.

Ông ta quay đầu nhìn về phía Thi Vực, nắm nắm đấm càng chặt hơn, trong mắt là một mảnh đỏ thắm, "Cậu .... rốt cuộc muốn làm gì?"

"Tôi muốn làm gì?" Thi Vực nheo đôi mắt trầm trầm lại, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn ông ta, "Ông hẳn là nên hỏi người phụ nữ của tôi một chút, cô ấy muốn làm gì."

"Cậu ...."

Coi như Thi Vực không nói rõ, Thái Toàn cũng nghe rõ ý tứ của anh, đồng thời cũng rõ ràng Thẩm Chanh có quan hệ với anh.

Ông ta không dám làm xằng làm bậy, thậm chí ngay cả lời cũng không dám nói lung tung.

Bởi vì ông ta biết quan hệ lợi hại, có thể phái người dễ dàng bắt ông ta tới đây, cũng không phải là kẻ tầm thường, nếu ông ta muốn sống rời khỏi nơi này, tuyệt đối không thể cứng ngắc.

"Chanh Tử, mong cháu rộng lượng bỏ qua cho cậu, cứu cậu ...."

Thái Toàn là một người đàn ông rất sợ chết, không muốn mất mạng ở chỗ này, cho nên chỉ có thể cầu cháu dòng ngoại của mình.

"Tôi đã bảo ông đừng gọi tên của tôi, ngậm miệng lại."

Giọng nói của Thẩm Chanh rất lạnh lùng, không có chút nhiệt độ nào.

Nhưng lần này Thái Toàn cũng không có lập tức ngậm miệng lại, ông ta nhìn Thẩm Chanh, trong ánh mắt đục ngầu gần như sung huyết, "Thẩm Chanh, nếu mày thấy chết mà không cứu, mẹ mày ở dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ trách mày!"

Có lẽ là biết Thẩm Chanh sẽ không mềm lòng, Thái Toàn chỉ có thể lôi ra chị ruột của mình.

Nghe thấy lời của ông ta, Thẩm Chanh cười, cười đến rất vui vẻ, "Nếu mẹ của tôi ở dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ khen tôi làm rất tuyệt! Cứu ông? Xin lỗi, tôi không có lòng tốt như vậy."

Thái Toàn tái mặt, cái trán lộ ra màu xanh đen, đây là biểu hiện của một người tức giận tới cực điểm mới có.

"Sáu năm trước tốt xấu gì tao cũng từng thu lưu một nhà tụi mày! Mày, mày mày mày .... lại có thể vong ân phụ nghĩa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net