Nghĩ mọi cách, để cho tôi vào Thẩm thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà những lời này nếu như nói ra từ trong miệng Thi Vực, nhất định sẽ là một câu tương đối khí phách: Tôi cho, em không có quyền cự tuyệt, dù không muốn, cũng phải cầm cho tôi!

Bá đạo, cường thế, không cho người ta nói không, lại càng không để cho người ta có cơ hội phản kháng.

Nhìn Tôn Nham, Thẩm Chanh nhíu mày, trong mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm, giữa môi mỏng tràn ra một chữ lạnh lùng không có nhiệt độ: "Cút!"

Tôn Nham gần như phản xạ có điều kiện khom người nhặt chìa khóa xe lên, thả ở bên cạnh trên bàn, xoay người rời đi.

"Trở về."

Nhưng không ngờ, vừa đi ra hai bước, chợt nghe phía sau vang lên giọng nói lạnh bạc.

Anh không thể không dừng chân, quay đầu lại dò hỏi, "Thiếu phu nhân, còn có căn dặn gì?"

Thẩm Chanh lạnh lùng mở miệng, "Nghĩ mọi cách, để cho tôi vào Thẩm thị "

Tôn Nham sửng sốt, một hồi lâu mới phản ứng kịp, "Thiếu phu nhân, người nói Thẩm thị, có phải là tập đoàn địa sản lớn nhất thành Giang không?"

Thẩm Chanh gật đầu, "Ừ."

Tôn Nham có chút khó hiểu, "Thiếu phu nhân, vào Thẩm thị hoàn toàn không cần phải nghĩ mọi cách, chỉ cần người muốn vào, bất cứ lúc nào cũng có thể. Nhưng mà, thiếu phu nhân, người nói vào Thẩm thị, là muốn đi tham quan, làm khách, hay là cái gì?"

"Làm việc."

Nghe được hai chữ này, ngực Tôn Nham chấn động, suýt chút nữa phun ra ngụm máu.

Thân là nữ chủ nhân dinh thự nhà họ Thi, mặc hàng hiệu, lái xe hiệu, có tiền xài không hết, còn có một ông xã hoàn mỹ cưng chiều.

Có thể trôi qua ngày tất cả mọi người hâm mộ, vậy mà còn muốn đi ra ngoài làm việc!

Đây nhất định là đang đả kích anh - loại người thân kiêm vài chức lại thu vào ít ỏi này, nhất định là vậy!

Khóe miệng của anh co rút một trận, "Thiếu phu nhân, thật ra nhục nhã một người có thể có rất nhiều phương thức, người không nhất định phải lựa chọn cách tổn hại người mà không lợi mình này."

Thẩm Chanh lạnh lùng liếc nhìn anh ta, "Ít nói nhảm, bảo anh làm như thế nào thì anh liền làm như thế đó."

Thấy cô không giống như đang nói đùa, Tôn Nham mới nghiêm túc, "Thiếu phu nhân, để cho người vào Thẩm thị làm việc rất đơn giản, nhưng, sợ rằng trước khi đi vào phải trưng cầu ý kiến của ông chủ mới được."

Trước khi BOOS không đồng ý, anh cũng không dám làm xằng làm bậy, nếu không anh có thể có một vạn kiểu chết.

"Anh đi an bài, không cần phải để ý những chuyện khác."

"Nhưng mà ...."

"Bảo anh đi thì anh phải đi."

"Vâng ...."

"Ừ."

"Đúng rồi thiếu phu nhân, người muốn chức vị gì? Là thành viên hội đồng quản trị hay là quản lý, tổng giám đốc hay là chủ quản?"

"...." Thẩm Chanh im lặng một giây, thản nhiên mở miệng, "Nhân viên bình thường."

"...."

Đi ra từ dinh thự, Tôn Nham lấy điện thoại ra, gọi cho Thi Vực: "Ông chủ, thiếu phu nhân nói cô ấy muốn đi Thẩm thị làm việc."

"Ừ, nghe theo cô ấy."

Đối với chuyện Thẩm Chanh tính toán vào Thẩm thị, Thi Vực cùng không cảm thấy ngoài ý muốn, đương nhiên, cũng không có ý định can thiệp.

"Ông chủ, ngài đồng ý?"

"Ừ."

"Nhưng thiếu phu nhân nói cô ấy chỉ muốn làm một người nhân viên bình thường."

Hiện tại xã hội này, về cơ bản tầng dưới công ty đều là một chút người mới vào xã hội, không rành thế sự, cũng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế.

Giao tiếp với những người kia, sơ sẩy một chút liền sẽ góp mình đi vào, hoặc có lẽ nếu không để ý sẽ nhảy vào trong cạm bẫy người khác bày ra.

"Lo lắng của chú là dư thừa."

Dù cho Tôn Nham không hiểu chút nào, Thi Vực vẫn nghe ra một chút huyền âm.

Nhưng theo ý anh, người phụ nữ của anh, sức lực không có kém như vậy.

Huống hồ, ở thành Giang, sợ rằng không có người nào dám đối kháng với người phụ nữ của Thi Vực anh, cho nên không cần thiết lo lắng vô vị.

"Ông chủ, tôi đã hiểu, chờ tôi xử lý tốt Thái Toàn bên kia, lập tức làm thỏa đáng chuyện này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net