Nói tôi không có tình thú, hửm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói tôi không có tình thú, hửm?"

Bàn tay to dừng ở hông của cô, chỉ cần dùng sức lôi kéo thêm chút nữa, thân thể của cô sẽ trần trụi bạo lộ.

"Anh có!"

Vào lúc này, dù Thẩm Chanh còn muốn nói anh không có tình thú, cũng không khỏi không nhẫn rồi!

Người đàn ông này là sói, là ác lang hung mãnh.

Một khi chọc giận, cô còn không bị chia thành từng khúc, rồi anh ta sẽ nuốt cô vào bụng, vậy cô đến cặn bã xương cũng không còn.

"Không phải khiến cho tôi muốn ngừng mà không được ư, đừng nói nhảm."

Nụ hôn rải rác, rậm rạp chằng chịt rơi vào cái trán, trong mũi, trong tai, trên môi, xương đòn vai của Thẩm Chanh.

Giờ Thẩm Chanh mới ý thức được, câu 'Anh đây là biểu thị muốn ngừng mà không được với tôi sao?' của mình gây ra bao nhiêu họa.

Xong rồi xong rồi, trong sạch khó giữ được rồi.

Tay của cô bị anh chế trụ đến đỉnh đầu, hai chân bị chân của anh ngăn chận, đừng nói là phản kháng, dù muốn động một chút, cũng phải xem anh có chịu hay không.

Cô sắp bị anh hôn đến hít thở không thông, dùng sức tránh đầu sang bên cạnh, xoay mặt, thở hổn hển nói: "Thật ra .... Anh có cảm thấy ban ngày làm chuyện như vậy, không có cảm giác gì không."

Cô nói lời này ngoài mặt ý là buổi tối làm chuyện như vậy sẽ tốt hơn, nhưng trên thực tế ý của cô vốn là, không làm là tốt nhất.

Lửa đều trêu chọc lên rồi mới nói cho anh biết không có cảm giác?

Anh lạnh nhạt liếc nhìn cô, nặng nề mở miệng: "Sao, em biết là cảm giác gì sao?"

Thẩm Chanh: "...."

Cô là non được không, xử nữ được không, cho tới bây giờ còn chưa làm qua việc này được không, người đàn ông này lại có thể châm chọc cô!

Nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ: "Tôi chính là biết!"

Nghe được câu trả lời của cô, Thi Vực cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh giận quá hóa cười, trong mắt lại mang theo vài phần hơi thở nguy hiểm, "Vậy em nói xem, là cảm giác gì?"

Thẩm Chanh nhàn nhạt mở miệng, "Có thể là cảm giác gì, đương nhiên là dục tiên dục tử đó!"

Bây giờ phim truyền hình, động một chút lại lăn ga giường, dù cô chưa làm qua, cũng đã từng thấy qua từ bên trong được không.

Một người phụ nữ, có trải qua chuyện như vậy hay không, có thể cảm giác được từ phản ứng tay chân của cô.

Thân thể Thẩm Chanh cứng ngắc giống như là thi thể, không có một chút phản ứng, coi như trên miệng nói ra tôi đã làm chuyện như vậy, nhưng thân thể vẫn đã bán đứng cô.

Ở phương diện này, đàn ông trời sinh liền có năng lực thấy rõ.

Cho nên, sau khi Thi Vực nghe xong lời của cô, giương môi cười, "Dục tiên dục tử là cảm giác gì?"

Nghe anh hỏi như vậy, mặt Thẩm Chanh cứng đờ, "...."

Dựa vào!

Cô làm sao biết dục tiên dục tử là cảm giác gì!

Mắt Thi Vực nhìn xuống cô, dùng ngón tay suông dài nâng cằm của cô lên, nụ cười bên môi càng mở rộng, "Nếu em nói được là cảm giác gì, hôm nay tôi sẽ không .... ngủ với em."

Anh cố ý nói chữ ngủ với em đến rất nặng, như là đang uy hiếp.

Thẩm Chanh cảm thấy, cô đã đủ lạnh tĩnh, đủ bình tĩnh rồi, nhưng mà, người đàn ông này còn lợi hại hơn cô.

Thật sự cắn chặt không tha ở trên đề tài nhạy cảm này.

"Chẳng lẽ anh không biết là cảm giác gì sao?"

Nếu cô đáp không được, vậy thì không ngại học hỏi kẻ dưới.

Nhưng tại sao, lúc hỏi anh vấn đề này, sẽ cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn chứ!

"Em có hy vọng tôi biết không." Thi Vực nhìn cô, ánh mắt sắc bén, giống như là có thể xuyên thấu lòng của người ta, đọc lên được tư tưởng của người ta.

"Gì mà hy vọng với không hy vọng? Anh biết hay không đối với tôi mà nói, không có quá quan trọng."

Lời này, nghe sao mà chua chát ....

Khó hiểu sao, tâm tình Thi Vực lại rất tốt, anh dùng ngón tay vuốt ve cái cằm trơn bóng của cô, không nhanh không chậm mở miệng, "Là không muốn biết tôi ngủ với bao nhiêu phụ nữ? Có qua bao nhiêu lần cảm giác dục tiên dục tử đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net