Trắng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trên đường lái xe về dinh thự, Thẩm Chanh nhận được điện thoại của Thi Vực.

Cô mở âm thanh khuếch đại ra, thả điện thoại di động ở bên cạnh.

"Vị trí." Thi Vực mới mở miệng, liền tiết lộ bản tính bá đạo của anh.

"Không quá muốn nói cho anh biết." Trực giác nói cho Thẩm Chanh biết, mục đích của người đàn ông này không đơn thuần.

"Em chắc chứ?" Không phải dò hỏi, mà là mang theo ý vị uy hiếp.

"Không quá chắc chắn." Thẩm Chanh vội ho một tiếng: "Họ Thi kia, có phải anh trở về rồi không?"

"Không quá muốn nói cho em biết."

"...."

"Vị trí!" Anh lại lặp lại một lần nữa.

Có thể làm cho Thi Vực ở trong khoảng thời gian ngắn nói một câu đến hai lần, cũng cũng coi là một năng lực.

Đương nhiên, chỉ có Thẩm Chanh mới có thể có bản lãnh này.

"Anh cho rằng tôi sẽ nói cho anh biết?" Muốn biết vị trí của cô, thái độ nghiêm chỉnh hơn một chút rồi hãy nói!

"Không nói?" Giọng nói của anh lạnh lùng, không mang theo một chút nhiệt độ.

"Không nói!"

"Ừ, rất tốt, chờ."

"Tút...."

Nghe đến âm thanh cắt đứt truyền đến từ trong điện thoại, Thẩm Chanh buồn bực.

Thằng nhãi này, quả thật quá bá đạo.

Trước khi nhận được cú điện thoại này, cô vốn định về dinh thự, nhưng hiện tại, cô thay đổi chú ý.

Quay đầu xe, tìm ở trên bảng hướng dẫn ra một quán bar, sau đó chạy theo lộ tuyến phía trên, rất nhanh liền lái đến bên ngoài quán bar.

Dừng xe xong, cô xuống xe đi vào quán bar.

Người bảo vệ tra xét thẻ căn cước của cô, xác định cô đã trưởng thành, mới thả cô đi vào.

Sắc trời không tính là muộn, cho nên người trong quán bar vẫn chưa tính là quá nhiều.

Nhưng, trong sàn nhảy lại đã sớm vang lên âm nhạc điếc tai nhức óc.

Trên sân khấu, mấy người mỹ nữ ăn mặc nóng bỏng đang nhảy múa nhiệt tình, xoay tròn ở trên ống thép, múa mây, bày ra các loại tư thế mờ ám chọc người.

Chậc chậc, quả thực là đất lành của đám đàn ông!

Thẩm Chanh ngồi ở bên quầy bar, uống chút rượu, nhìn những người đàn ông nhiệt huyết ở dưới sân khấu, đang huýt sáo kia.

Đàn ông quả nhiên đều là động vật suy nghĩ dựa vào nửa người dưới, nhìn thấy con mồi hợp khẩu vị liền muốn một ngụm nuốt vào bụng.

Cô thu hồi tầm mắt, dựa vào trên quầy bar, buồn bực uống rượu.

Có đàn ông thấy dáng dấp của cô không tệ, liền tiến lên phía trước: "Này! Mỹ nữ! Một mình?"

Lời dạo đầu cũ rích, thật sự khiến Thẩm Chanh nở nụ cười, cô có thâm ý liếc mắt nhìn vị trí bên cạnh, "Không thấy được nơi này còn ngồi một người sao? Hả? Nghĩ mời chúng tôi uống rượu?"

Tên đàn ông nhìn về phía chỗ bên cạnh của cô, tay bưng ly rượu run lên, suýt chút nữa vẩy rượu trong ly ra, "Không có, không có người mà ...."

"Không có người?" Thẩm Chanh nhíu lông mày lại, đưa tay đẩy ở bên cạnh một cái, "Đừng lo uống nữa! Nhanh chào hỏi với anh đẹp trai này một tiếng đi."

"OMG...." Tên đàn ông hoảng hồn thốt lên, ném ly rượu bỏ chạy, xem bộ dáng là bị dọa đến không nhẹ.

"Ha ha!" Thẩm Chanh vịn quầy bar, cười đến ngã trước ngã sau.

"Rất buồn cười?" Có người ở bên tai hỏi.

"Ừ, ha ha!" Thẩm Chanh cười đến gập người, nhưng không biết tại sao, chính là không nhịn được liền muốn cười.

"Vẫn chưa cười đủ sao?" Giọng nói giàu từ tính, mang theo chút không hài lòng.

"...." Cuối cùng Thẩm Chanh cũng ngưng cười.

Dựa vào!

Rốt cuộc tên đàn ông này có bao nhiêu năng lực!

Vẫn chưa tới nửa tiếng, liền tìm được chỗ này rồi...

"Sao không cười nữa?" Thi Vực ngồi xuống ở bên cạnh, lấy tay chống khuôn mặt cương nghị, nghiêng mặt, mắt không biểu tình nhìn cô.

Cô cũng không phải bán rẻ tiếng cười!

Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn, "Tôi cười còn đụng chạm tới anh."

Cô nói xong, bưng ly rượu lên muốn uống rượu, nhưng Thi Vực lại đột nhiên đưa tay tới, không nói một lời, trực tiếp đoạt lấy.

Anh để ly rượu ở dưới mũi ngửi một chút, sau đó nheo mắt lạnh lại nhìn cô, "Trắng?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net