Tư thái nữ chủ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm, thâm sâu.

Đã là một giờ rưỡi rạng sáng.

Mộ Bạch chờ ở bên ngoài bệnh viện suốt năm tiếng, cũng không đợi được Thẩm Chanh.

Anh đi quầy lễ tân bệnh viện dò hỏi, hộ lý lại nói cho anh biết không có một người hộ lý nào tên là Thẩm Chanh.

Bình thường lúc hộ lý nhậm chức ở bệnh viện, đều sẽ đi qua đăng ký, ghi chú.

Nếu như không tra được tên trong sổ nhậm chức, vậy thì đại biểu không phải là hộ lý bệnh viện.

Mộ Bạch rời khỏi bệnh viện, mang theo một chút thất vọng và cô đơn.

Suy nghĩ của anh, cuối cùng lại khác với thực tế một trời một vực.

Có chút hiểu lầm, sớm đã ăn sâu bén rễ, dù vứt bỏ tất cả, cũng không thể trở về như quá khứ được.

....

Gió đêm từ kính cửa sổ nửa mở thổi vào, vén tóc dài có vẻ hơi rối loạn của Thẩm Chanh lên.

Cô ngồi trên sàn nhà ban công, đi chân trần, uốn cong thân thể, hai tay để ở trên đầu gối, đỡ cằm đẹp mắt.

Nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cô lặng im bất động, mặc cho tóc đen dài đến thắt lưng bay loạn theo gió, đảo qua lại trên sàn nhà trơn bóng.

Cô giống như là tiên tử đi ra từ trong tranh, dù chỉ có một bóng lưng, cũng đẹp đến mức giật nảy mình.

Cốc cốc cốc....

Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, sau đó truyền đến âm thanh, "Thẩm tiểu thư, rượu cô muốn, đã đưa tới rồi."

"Ừ, vào đi."

Thẩm Chanh lạnh nhạt đáp lại một tiếng, liền đứng lên từ dưới đất, xoay người ngồi lên trên ghế sa lon bên cạnh.

Cửa phòng mở ra, Đào Đào bưng khay đi tới, trong khay mặt đặt một chai rượu đỏ trân quý, và một chai rượu cao lương.

Cô ta đặt rượu trong khay lên bàn, mới nhìn về phía Thẩm Chanh, nhưng chỉ thấy bóng lưng của cô.

"Thẩm tiểu thư, cần khui rượu không?"

Đào Đào rất ngạc nhiên, rốt cuộc là một người phụ nữ đặc biệt như thế nào, mới có thể làm cho thiếu gia bọn họ rung động.

"Ừ."

Thẩm Chanh đưa lưng về phía cô, cũng không có ý định quay đầu lại.

Sự lạnh lùng của cô, khiến Đào Đào có chút không vui, nhưng không có biểu lộ ra.

Cầm lấy dụng cụ mở chai, thuần thục mở nắp chai ra, rót vào hai ly rượu, rót rượu đỏ thuần chánh, và chai cao lương bình thường.

Sau đó, cô ta bưng rượu đi đến bên cạnh Thẩm Chanh, nhẹ giọng mở miệng, "Thẩm tiểu thư."

Thẩm Chanh nghe tiếng, quay đầu nhìn cô ta một cái.

Đào Đào không phải loại phụ nữ xinh đẹp có dáng dấp rất xinh đẹp, dáng người cũng bình thường, nhưng trong xương cốt lại mang theo vẻ nhiệt tình của hồ ly tinh.

Thẩm Chanh không thích cô ta, cũng không vì cái gì cả.

"Để xuống, đi ra ngoài."

Giọng nói lạnh như miếng băng mỏng, không có một chút xíu nhiệt độ.

"Vâng." Đào Đào thả ly về trên bàn lần nữa, trên mặt vẫn luôn mỉm cười, dường như cũng không ngại thái độ của Thẩm Chanh đối với cô ta.

"Thẩm tiểu thư, vậy tôi liền đi ra ngoài trước, nếu có chuyện gì, cô gọi tôi bất cứ lúc nào cũng được."

Mặc dù mới trôi qua nửa buổi tối, nhưng Đào Đào đã hỏi thăm được tên của Thẩm Chanh từ trong miệng mọi người, cho nên cô ta há miệng ngậm miệng gọi đều là Thẩm tiểu thư.

Thẩm Chanh bưng một ly rượu, khẽ nhấp một ngụm, mới hờ hững thốt ra một chữ, "Ừ."

Bộ dáng tùy ý lại lạnh nhạt này, trong cái nhìn của Đào Đào thì đó lại là tư thái của nữ chủ nhân.

Muốn nói không hâm mộ, đó là giả dối.

Đào Đào là nhóm nữ hầu đầu tiên vào dinh thự nhà họ Thi làm việc, mấy năm qua, lúc nào cô ta cũng nghe nói Thi Vực phong quang như thế nào, lợi hại như thế nào, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy anh mang người phụ nữ nào trở về.

Mà gian phòng của anh, càng thêm là cấm địa của mọi người trong dinh thự, chưa được sự cho phép, ai cũng không thể bước vào nửa bước, nhưng Thẩm Chanh lại ở đây.

Cũng bởi vì điểm này, sợ rằng chỉ cần là một người phụ nữ, cũng sẽ sinh ra địch ý với cô.

Đào Đào lui ra khỏi phòng, đè xuống tay nắm cửa nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc xoay người rời đi, khóe môi dâng lên một nụ cười lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net