1-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cô đã cứu nó, giờ nó rất ỷ lại vào cô." Lục Đình Kiêu giải thích.

Ninh Tịch phát hiện, chỉ cần có Tiểu Bảo ở bên hay khi nhắc tới chuyện gì liên quan tới Tiểu Bảo, sự lạnh lẽo khiếp người toát ra từ Lục Đình Kiêu sẽ nhẹ nhàng giảm bớt, không đáng sợ như ban sáng nữa.

"Hóa ra là vậy..." Ninh Tịch gật đầu.

Có lẽ vì ban đêm dễ khiến con người ta buông bỏ phòng bị cùng đắn đo, Ninh Tịch liền hỏi một câu mà cô vẫn luôn để tâm trong lòng: "Vậy, mạo muội hỏi một câu, Tiểu Bảo không biết nói sao?"

Tới giờ, cô vẫn chưa thấy Tiểu Bảo ho he một chữ nào, bé con chỉ biết có gật với lắc đầu thôi.

"Không phải không biết nói, là không muốn nói." Lục Đình Kiêu đáp.

"Vậy là vấn đề về tâm lí rồi?" Ninh Tịch nhíu mày.

"Tiểu Bảo có chút dấu hiệu của tự kỉ." Lục Đình Kiêu cũng không che giấu.

"Vậy........" Cũng không khác với cô đoán là mấy.

Còn về chuyện tại sao Tiểu Bảo lại bị tự kỉ, bí mật nhà người ta, tất nhiên cô không dám hỏi han kĩ càng làm gì.

"Cô Ninh." Lục Đình Kiêu bỗng nhìn cô chăm chú, ánh mắt rõ ràng là rất lạnh lẽo nhưng lại khiến cô cảm thấy nó như đang thiêu đốt cô đến mất hết cả cảm giác.

"Dạ?" Ninh Tịch ngẩn ra.

"Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó rồi không?" Lục Đình Kiêu hỏi.

Nếu câu này là do người khác hỏi, Ninh Tịch nhất định sẽ cho rằng đối phương đang muốn tiếp cận cô, lại còn là kiểu tán tỉnh lỗi thời nữa chứ, nhưng người nói câu này lại là Lục Đình Kiêu, sự nghi hoặc trong mắt anh ta là thật.

"Chắc không có đâu, người như ngài Lục đây, nếu tôi từng gặp, tuyệt đối không thể không có ấn tượng gì... Mà, có chuyện gì sao?" Ngữ khí của Ninh Tịch có vẻ chắc chắn, với thân phận của cô, kể cả khi cô vẫn còn là Đại tiểu thư của Ninh gia đi chăng nữa, cũng không thể gặp người ở tầng lớp như Lục Đình Kiêu được.

"Không có gì." Lục Đình Kiêu rời ánh mắt, nhìn ra bầu trời đêm phản chiếu trên cửa sổ, có chút tịch mịch.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bầu không khí nhất định sẽ rất kì!

"Ngài Lục, nếu ngài không sao nữa, vậy tôi ngủ trước nhé?" Ninh Tịch cẩn thận nói.

Lục Đình Kiêu nhìn rõ ý đồ của cô, nhấc tay lên: "Không vội, cứ ngồi đi."

Không vội gì chứ! Cô rất vội là đằng khác đây này!


Chương 15 Muốn ngủ với tôi nhưng không muốn gả cho tôi?

Ninh Tịch mặt như đưa đám nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, dáng ngồi như học sinh tiểu học.


Lục Đình Kiêu chống đầu: "Cô sợ tôi lắm à?"

Sự lạnh nhạt của Lục Đình Kiêu trong đêm so với ban ngày trông càng tà ác hơn, nguy hiểm hơn.

Ninh Tịch lắc đầu như trống bỏi, sau đó lại gật đầu lia lịa: "Cả cái Đế Đô này chắc chẳng có ai là không sợ ngài đâu?"

Ngón tay thon dài của Lục Đình Kiêu lướt trên ly nước, anh khẽ nói: "Chỉ vì những người khác đều sợ tôi nên cô cũng sợ? Vậy, những người phụ nữ khác đều muốn lấy tôi, sao cô không muốn?"

Câu hỏi này khiến Ninh Tịch sợ đến nỗi suýt nữa thì ngã khỏi ghế.

Ban sáng cô còn tưởng mình đã tránh được một kiếp, cô đúng là ngây thơ quá mà.

Vấn đề này cô phải trả lời thế nào đây?

Ninh Tịch run rẩy giơ tay lên: "Trước khi trả lời vấn đề này, tôi có thể hỏi một câu không?"

Lục Đình Kiêu gật đầu, "Được."

"Tại sao lại là tôi? Chẳng lẽ là vì Tiểu Bảo rất ỷ lại vào tôi à? Tôi nghĩ đây chỉ là tạm thời, đợi tâm trạng thằng bé ổn định lại rồi sẽ ổn cả thôi, mà kể cả bé cứ luôn như vậy, ngài cũng không cần... không cần phải tự uất ức chính mình vậy đâu......" Ninh Tịch khuyên nhủ tận tình, như đang khuyên một thiếu nữ sa ngã.

Nhạc Đình Kiêu buông cốc nước trong tay xuống, ngẩng lên nhìn thẳng vào cô: "Cô Ninh, tôi tưởng ngay từ đầu tôi đã nói rất rõ rồi, nếu cô vẫn không hiểu, tôi không ngại nói lại lần nữa đâu. Vì cô đã cứu Tiểu Bảo, nên tôi quyết định lấy thân đền đáp."

Chính là... vì... vì cái lí do này điên rồ quá nên tôi mới không thể chấp nhận được đấy? Ninh Tịch gào thét ở trong lòng.

Ninh Tịch cảm thấy không thể nói rõ vấn đề này với đối phương được liền tỏ ra ân hận nói: "Ngài Lục, tôi rất cảm ơn ý tốt của ngài, kì thật tôi là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, thế nên..."

Lục Đình Kiêu nhíu mày: "Thế nên, cô chỉ muốn ngủ với tôi? Chứ không muốn gả cho tôi?"

"Chính là vậy đấy.... Ah lộn! Không phải, không phải, không phải... không phải là tôi có ý đó!" Ninh Tịch muốn quỳ xuống chân Lục Đình Kiêu luôn rồi, nói năng đừng có đáng sợ như thế được không hả?

"Tiếc thật, tôi chỉ có thể chấp nhận quan hệ xác thịt trên tiền đề hôn nhân thôi."

"Ai mà tin được chứ..." Ninh Tịch nghe vậy nhịn không được lại lầm bầm, chẳng phải anh cũng chưa kết hôn mà đã có con rồi đấy sao?

Lục Đình Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trông có vẻ thất thần, "Tiểu Bảo là chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng không biết mẹ thằng bé là ai nữa."

"................" Sao nghe câu này cứ khốn khốn thế nào ấy nhỉ?

"Cô bận tâm vì tôi có một đứa con sao?" Lục Đình Kiêu đột nhiên hỏi.


"Sao có thể như thế được!" Như Lục Đình Kiêu nói, tất cả phụ nữ trong thành phố này nghĩ mòn óc cũng muốn làm mẹ kế của Tiểu Bảo ấy chứ, làm gì đến lượt cô bận tâm cơ chứ.

"Vậy thì tại sao?"

Có vẻ như tối nay mà Lục Đình Kiêu không làm rõ vấn đề này thì sẽ không tha cho cô.

Ninh Tịch bất lực đỡ trán, cô hít sâu một hơi, nói: "Ngài Lục, hôn nhân không phải là trò đùa, dù cho là để báo đáp hay nguyên nhân khác cũng vậy, chúng ta chỉ vừa mới quen nhau, ngài có hiểu gì về con người tôi không? Có biết quá khứ của tôi thế nào không?"

"Người tôi muốn lấy là cô của hiện tại, quá khứ của cô không liên quan tới tôi."

Không hổ là câu trả lời của Lục Đình Kiêu, bá đạo ghê.

Sắc mặt Ninh Tịch dần trầm xuống: "Nhưng đối với tôi mà nói, quá khứ của tôi cũng là một phần của tôi, tôi không thể vứt bỏ quá khứ rồi lấy ngài được. Ngài Lục, có câu "đạo bất đồng bất tương vi mưu*", tôi thật sự khuyên anh nên dẹp cách nghĩ hoang đường đó đi."

*Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận được.

Sau đó cả hai người đều rơi vào trầm mặc.

Khi Ninh Tịch cảm thấy đối phương vì bị từ chối mà thẹn quá hóa giận sắp nổi trận lôi đình với cô.

Lục Đình Kiêu lại bình tĩnh nói, "Tôi biết rồi."

Thần kinh căng như dây đàn của Ninh Tịch cuối cùng cũng có thể được thả lỏng: " Vậy tôi ngủ đây, chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Người đàn ông nhìn theo bóng lưng đơn bạc kia, ánh mắt vẫn nóng bỏng như dòng nham thạch dưới lòng biển.


Chương 16 Qủa nhiên là con trai anh!

  Sáng hôm sau, Ninh Tịch bị giọng nói trầm thấp của người đàn ông trong phòng khách đánh thức.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Lục Đình Kiêu bỏ điện thoại xuống, dịu dàng nói: "Làm cô tỉnh à?"

Ninh Tịch nhìn người đàn ông trước mắt, con ngươi trợn ngược lên như cái chuông đồng.

Lục Đình Kiêu vẫn chưa mặc áo vào, vừa đẩy cửa vào đã thấy toàn thịt là thịt, lực đả kích quá lớn.

Cô đưa tay sờ sờ mũi, còn may, không bị nhỏ giọt nào.

Lục Đình Kiêu như thể không thấy vẻ mặt bất thường của cô, anh thản nhiên lấy áo sơ mi trên ghế sofa lên mặc vào, vừa cài cúc vừa nói: "Công ty có chuyện gấp, tôi phải đi rồi, phiền cô gọi Tiểu Bảo dậy giúp tôi."

"À, được!" Ninh Tịch gật đầu, cô vội chạy đi gọi Tiểu Bảo.

Kết quả chẳng cần cô phải gọi, vừa ngoảnh lại cô đã thấy một chú pikachu đáng yêu không tả nổi đang đứng trước cửa phòng ngủ, cậu bé nhìn chằm chằm ba Lục của mình không chớp mắt, trông có vẻ không vui.

"Tiểu Bảo, thay quần áo đi." Lục Đình Kiêu mặc áo khoác vào, sau đó ra lệnh cho con trai.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng ngủ đóng lại.

Lục Đình Kiêu: "..............."

Ninh Tịch: "............."

Nạnh nùng ghê ~~~

Lục Đình Kiêu đi tới vặn cửa, nhưng cửa đã bị khóa ở trong, anh liền nhìn Ninh Tịch: "Có chìa khóa không?"

Ninh Tịch lúng túng lắc đầu: "Thật ra thì có, nhưng chìa khóa cũng ở trong phòng mất rồi!"

Lục Đình Kiêu nhéo nhéo mi tâm, giọng điệu lạnh lùng: "Lục Kình Vũ, ba cho con ba phút, nếu con còn không chịu ra thì sau này đừng nghĩ tới chuyện tới đây nữa."

Ba phút trôi qua, bên trong vẫn yên tĩnh không một tiếng động.

"Lục Kình Vũ, đi ra! Nếu để ba phải vào lôi con ra, ba sẽ không nói chuyện tử tế với con nữa đâu."

Vẫn không có động tĩnh gì ~

Có chiếc bánh bao nhỏ nào đó không hề nể mặt bánh bao lớn nhà mình nữa rồi~

Ninh Tịch đứng bên cạnh muốn cười lại không dám cười: "Lát nữa tôi mới phải đi làm, nếu không cứ để Tiểu Bảo chơi ở đây thêm một lúc nữa cũng không sao đâu."

Sắc mặt Lục Đình Kiêu rất khó coi, anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.

Ninh Tịch lén liếc qua, phát hiện ra anh đang gọi cho bác sĩ tâm lý, cô nhất thời chết lặng, chuyện nhỏ thế này mà cũng phải gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lí sao, có phải làm hơi lớn chuyện rồi không?

Ninh Tịch ho hẹ một tiếng, đề nghị: "Hay để tôi thử xem?"

Lục Đình Kiêu chần chừ một hồi rồi gật đầu.

Ninh Tịch đứng dán vào cửa, cô cố gắng dịu dàng nói: "Tiểu Bảo, lát nữa cô còn phải đi làm, không thể chăm sóc con được, hay con về nhà với ba trước, được không?"

Bên trong vẫn không có phản ứng gì.

"Thế này đi, chúng ta trao đổi số điện thoại với nhau để lúc nào cũng có thể liên lạc được đi? Còn có thể video call nữa!"

Bên trong truyền ra tiếng bước chân trù trừ.

"Cô sắp bị muộn mất rồi, muộn là sếp sẽ mắng cô mất, sếp cô dữ lắm, cô thật đáng thương quá mà hu hu hu hu......"

"Cạch" một tiếng, cửa mở ra.

Đôi mắt đã hiện lên vẻ sẵn sàng chiến đấu lâu dài của Lục Đình Kiêu thoáng lướt qua một tia kinh ngạc, sau đó anh lại nhìn cô gái bên cạnh với ánh mắt phức tạp..

Không ngờ cô nói có ba câu liền có thể dỗ Tiểu Bảo ngoan ngoãn ra ngoài.

Nếu biết có lần Tiểu Bảo cũng tự nhốt mình trên sân thượng như vậy, cả nhà bọn họ và người giúp việc, bác sĩ tâm lí, thậm chí cuối cùng phải mời cả chuyên gia đàm phán tới nói gãy lưỡi cả buổi trưa cũng không tác dụng gì, cuối cùng đành phải phá cửa, sau đó cả tháng trời bạn nhỏ kia không thèm để ý tới họ nữa, thì cô sẽ nghĩ gì nhỉ.

Tất nhiên Ninh Tịch không biết những chuyện này, cô chỉ cảm thấy đứa trẻ này thật sự rất ngoan, bánh bao nhỏ không nỡ để cô bị ăn mắng, cô bế cậu nhóc lên khen: "Tiểu Bảo ngoan thật đấy, cảm ơn cục cưng nhé!"

Bánh bao nhỏ được khen nên tâm tình cũng tốt hơn một chút, cậu nhóc lẳng lặng đưa cho cô một mảnh giấy, trên giấy có viết một dãy số.

Ninh Tịch cầm mảnh giấy: "Í, đây là sống điện thoại của con à? Được rồi, để cô lưu lại, khi nào cô hết bận nhất định sẽ gọi cho con nhé!"

Lục Đình Kiêu thấy kì lạ, Tiểu Bảo không có điện thoại thì lấy đâu ra số?

Mượn ưu thế cao lớn của mình, anh liếc nhìn một cái thì phát hiện là số điện thoại của anh.

Được lắm, quả nhiên là con trai ruột!

...............


Chương 17 Giục  cưới 

Công ty giải trí Tinh Huy.


Trong phòng làm việc, Thường Lị thở hổn hển: "Ninh Tịch được phân vai nữ thứ!"

"Nữ thứ?" Ninh Tuyết Lạc nghe vậy thì chân mày nhăn lại: "Không phải lúc đó cô ta đang đóng vai quần chúng sao ở phim trường nào đó sao? Làm sao lại có thời gian đi thử vai nữ thứ!"

"Tôi cũng thấy lạ đâu, hỏi ra mới biết, hôm qua lúc thử vai nữ chính, giám khảo vừa mới kết thúc chuẩn bị đi thì đột nhiên thấy Ninh Tịch, họ cảm thấy cô ta vô cùng thích hợp vai nữ thứ nên chọn cô ta luôn. Khó trách cô lại đề phòng cô ta như vậy, Ninh Tịch này đúng là quá gian xảo, buổi thử vai cũng kết thúc rồi mà còn lắc lư trước mặt giám khảo, cũng không biết là cô ta muốn dụ dỗ ai!"

Còn có mấy lời Thường Lị không dám nói, nhan sắc của Ninh Tịch quả thật là vũ khí sát thương hạng nặng, những giám khảo kia liếc mắt liền nhìn trúng cô ta cũng không lạ.

Nhớ lúc cô ký hợp đồng với Ninh Tịch vốn cũng có lòng chú trọng bồi dưỡng, ai biết được giữa đường lại nhảy ra một Ninh Tuyết Lạc.

Một người mới không quyền không thế với một nghệ sĩ đang ăn khách có gia thế lớn, có là người ngu cũng biết nên chọn như nào. Cái giới giải trí này không phải cứ đẹp là được.

Sắc mặt Ninh Tuyết Lạc u ám: "Mặc dù không phải nữ chính, nhưng bộ phim này là bộ phim được đầu tư quy mô lớn!"

Lời này cho thấy rõ cô ta không hy vọng Ninh Tịch nhận được vai này.

Thường Lị có chút khó xử, "Lần này sợ rằng có chút phiền toài, dù sao công ty cũng đầu tư vào dự án này không ít tiền, ông chủ rất cao hứng khi biết được nữ chính và nữ thứ đều là nghệ sĩ của công ty. Nếu trong công ty có người thay thế được Ninh Tịch thì tốt, đáng tiếc lần thử vai trước đã trượt hết cho nên thật sự không có lí do nào để đổi vai của Ninh Tịch..."

Ninh Tuyết Lạc không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên bình tĩnh lại, cô ta vuốt vuốt cái móng tay tinh xảo của mình rồi bật cười một tiếng: "Được rồi, nếu cô ta muốn diễn hồ ly tinh thì để cô ta diễn! Hừ, yêu nữ hại nước, quả thật rất hợp với cô ta!"

...

Ninh Tịch nhận được điện thoại của Thường Lị, cô ta thông báo cô đã được nhận vào vai nữ thứ của phim Thiên Hạ, yêu cầu cô phải chuẩn bị thật tốt.

Nội dung của Thiên Hạ là nữ chính thông minh gan dạ, hiểu sâu biết rộng trợ giúp nam chính lên ngôi vua, còn nữ thứ là yêu nữ hại nước hại dân, âm hiểm xảo trá bị người phỉ nhổ, đến cuối cùng thì bị nữ chính ép nhảy vực, thật hả hê lòng người.

Loại nhân vật như vậy thảo nào Ninh Tuyết Lạc lại hào phóng không ra tay phá hoại.

Mặc dù nhận được vai nữ thứ trong Thiên Hạ nhưng công việc trên tay vẫn phải làm xong, nhân vật cô phải diễn hôm này là một tiểu tam, còn dư lại năm phút diễn cuối cùng, đại khái là đứng dưới ánh mặt trời để người ta hung hăng đánh năm phút.

Trên thực tế để có năm phút cảnh quay thì lại phải tốn đến hơn hai tiếng ngoài đời, bởi vì diễn viên quần chúng không có kinh nghiệm, động tác với biểu cảm không thống nhất cho nên cô đành phải bị đánh lặp đi lặp lại.

Về đến nhà, Ninh Tịch tiện tay mở ti vi, kiệt sức mà nằm vật ra trên ghế sofa.

Nằm một hồi, cô cứ có cảm giác dường như dã quên chuyện gì

Lúc này trong ti vi đang chiếu thời sự, trên màn hình bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Khuôn mặt đẹp trai và một thân khí chất cao ngạo như cách tám ngàn thước so với mực nước biển.... Đây không phải ba của bánh bao nhỏ thì là ai!


Lục Đình Kiêu dường như đang ở một buổi lễ kí kết hợp đồng, đang bắt bắt tay với mấy người nước ngoài.


Người dẫn chương trình kích động nói về chuyện Tập đoàn Lục thị hợp tác với nhãn hiệu DR của Italia tiến quân vào thị trường châu Âu, lần này có thể coi là một lần trở mình lớn của Lục thị...

Xem một lúc Ninh Tịch mới nhớ ra, cô quên gọi điện cho Tiểu Bảo rồi!

...

Khu căn hộ cao cấp Platinum Palace Jindi - Bạch Kim Đế Cung.

Cha mẹ của Lục Đình Kiêu từ nước ngoài trở về, một nhà năm người cùng ăn cơm.

Lục thị đàm phán được hợp đồng lớn khiến Lục lão gia vô cùng vui vẻ, rất tán thưởng Lục Đình Kiêu, ngay cả Lục Cảnh Lễ ngồi một bên cũng được khen một trận.

Chẳng qua đó là tiền đề cho trọng điểm phía sau.

Công việc quan trọng nhưng cháu trai bảo bối của ông còn quan trọng hơn!

Lục lão gia: "Đình Kiêu, công việc rất quan trọng nhưng cũng không thể bỏ mặc Tiểu Bảo được, khoảng thời gian này kí hợp đồng xong rồi thì nhớ tìm chút thời gian ở bên Tiểu Bảo!"

Lục lão phu nhân: "Nếu con không có thời gian thì tìm người giúp con chăm sóc nó! Tiểu Bảo cũng lớn rồi, con cũng nên suy tính chuyện của con đi!"

Lục lão gia: "Mẹ con nói có lý!"

Lục Cảnh Lễ âm thầm nháy mắt với anh trai, nhìn nè, ba mẹ lại bắt đầu hát song ca.

Lục Đình Kiêu vùi đầu ăn cơm, không nói một lời.

Lục Tiểu Bảo ôm di động, không nhúc nhích.



Chương 18 Con dâu trong tầm mắt

  Lục lão phu nhân thấy hai cái cọc gỗ một lớn một nhỏ, thật là đến tâm cũng đau: "Đình Kiêu, con có nghe mẹ nói chuyện không vậy? Còn Tiểu Bảo sao vậy, một miếng cơm cũng không ăn, cứ ôm di động như bảo bối!"

Lục Cảnh Lễ nhai sườn chua ngọt, nhồm nhoàm nói: "Tiểu Bảo đang đợi điện thoại của cô xinh đẹp đâu!"

Lục lão phu nhân không hiểu: "Cô xinh đẹp?"

Lục Cảnh Lễ xua xua tay: "Ây, ba mẹ, hai người đừng quan tâm vớ vẩn nữa, anh con có người mình thích rồi!"

Lục lão phu nhân không tin: "Con nói thật chứ? Đừng có lừa ba mẹ!"

Lúc này, Lục lão gia vẻ mặt nghiêm trọng đặt đũa xuống, dò xét nhìn về phía Lục Cảnh Lễ.

"Con lừa hai người làm cái gì, chuyện này thật đấy, không tin thì hai người đi mà hỏi anh Hai!" Lục Cảnh Lễ nhìn về phía anh trai.

"Đình Kiêu, Cảnh Lễ nói thật chứ?" Lục lão gia trầm giọng hỏi.

"Đình Kiêu, con nói chuyện đi xem nào? "Lục lão phu nhân thúc giục.

Lục Đình Kiêu: "Vâng."

Lục lão phu nhân nóng ruột muốn chết rồi, kết quả chờ nửa ngày chỉ nghe được một tiếng "Vâng", nhất thời tức lộn ruột: "Thằng nhóc chết tiệt này, con không thể nói thêm một chữ à? Sao nói chuyện với con lại mệt như thế chứ hả!"

Lục Đình Kiêu: "Đúng thế."

Lục lão gia, lão phu nhân: "..."

Lục lão phu nhân vẫn không yên tâm, vẻ mặt chần chừ hỏi: "Đình Kiêu à, Người con thích... là nam hay nữ?"

Lục Đình Kiêu đen mặt, cơ hồ là nghiến răng nói: "Là nữ."

Lục Cảnh Lễ cười đến sắp ngã khỏi ghế, "Đương nhiên là nữ rồi, hơn nữa còn là một cô gái cực kì xinh đẹp đó nha, Tiểu Bảo cũng rất thích cô ấy, nó đang chờ điện thoại của cô ấy đấy!"

Lục lão phu nhân nghe thấy thế thì mừng rơi nước mắt: "Tổ tiên phù hộ, tổ tiên phù hộ! Đình Kiêu, đối phương là tiểu thư nhà ai, năm nay bao nhiêu tuổi, người ở đâu, làm gì, nhà có những ai, sao con không nói cho ba mẹ một tiếng..."

Lục Cảnh Lễ vội vàng ngắt lời: "Mẹ bình tĩnh một chút! Chuyện còn chưa ra đâu với đâu, bọn con không nói chính vì sợ mẹ nhúng tay vào rồi mọi chuyện lại hỏng bét!"

Nhỡ đâu ba mẹ phát hiện ra thân phận của Ninh Tịch, biết thanh danh Ninh Tịch không tốt lại còn là người của giới giải trí thì đừng mong có tiến triển gì tốt đẹp.

Lúc này Lục lão gia cũng lên tiếng: "Đình Kiêu có người thích là tốt rồi, bà đừng có quan tâm vớ vẩn."

"Cái gì mà quan tâm vớ vẩn, chẳng lẽ ông không lo chắc? Là ai ban ngày thì thở dài, đến nửa đêm lại ra ban công hút thuốc hả?" Lục lão phu nhân không chút lưu tình bóc phốt chồng.

Nhưng mà lời nói của Lục lão gia cũng khiến bà an tâm rất nhiều: "Ánh mắt Đình Kiêu cao như thế, cô gái nó thích chắc chắn sẽ không kém, khó có được nhất là Tiểu Bảo cũng thích!"

Vừa dứt lời, di động trong lòng Tiểu Bảo đột nhiên vang lên.

Rất ít người biết được số máy cá nhân của Lục Đình Kiêu.

Lục Cảnh Lễ tiến tới nhìn một cái, quả nhiên trên màn hình là số của Ninh Tịch.

"Có phải cô gái kia gọi tới không?" Lão phu nhân kích động hỏi, làm như lập tức gặp được con dâu không bằng.

Lục Cảnh Lễ gật đầu liên tục, sau đó giúp Tiểu Bảo nhận cuộc gọi. Tiểu Bảo sử dụng di động không thành thạo lắm, trước đây Lục Đình Kiêu có mua di động cho nhưng Tiểu Bảo không thích, không biết đã ném đi đằng nào rồi.

Nhất thời, sụ chú ý của cả bàn cơm đều đặt trên chiếc di động trong tay Tiểu Bảo.

Lục Cảnh Lễ da mặt dầy nhất, trực tiếp tiến sát lên quang minh chính đại nghe lén. 


Chương 19 Hai ông bà sợ ngây

Ninh Tịch xoắn xuýt nửa ngày xem có nên gọi hay không, cuối cùng vẫn bấm gọi.


Bởi vì chuyện năm năm trước nên cô cũng không quá thích trẻ con, thậm chí có chút bài xích, không muốn đến gần.

Tiếp xúc với trẻ con sẽ khiến cô nhớ lại một số chuyện không vui, nhớ đến đứa bé đã mất của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net