Chương 12: Dăm ba cái trò mèo ><

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng gay gắt chiếu lên khuôn mặt nhăn nhó của Hạ Noãn, khiến khuôn mặt trắng nõn ửng lên những tia nắng vàng chói mắt.

Khuôn mặt cô nhăn nhó, môi mím lại thành một đường cong.

Chết tiệt !

Có đánh chết cô cũng không nghĩ bấy lâu nay mình luôn gần gũi với tên Ninh Quốc này như vậy, còn tưởng lầm hắn là trai bao chứ !!!!

Cô đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt đỏ ửng lên vì tức giận.

Khốn kiếp, Hạ Noãn hận không thể đào ngay một cái hố rồi chui xuống, cách biệt nhân gian.

Ninh Quốc cũng bị ánh nắng hắt vào mặt, đôi mắt phượng híp lại, nhìn cô , giọng mất kiên nhẫn:

" Hạ Noãn, cô không định vào nhà à ? " 

Nữ nhân đứng phía đối diện chợt cảm thấy một làn gió lạnh thổi qua.

Đây... đây rõ ràng đang là giữa hạ, vậy... vậy tại sao lại có cơn gió lạnh thấu xương này??

Cô ôm toàn thân run cầm cập.

Thật tức chết !! Vậy mà lại quên bẵng đi cái chuyện cùng tên này ở chung.

Phải làm sao đây ?????

Hạ Noãn đứng lay hoay, lòng như lửa đốt. Chợt,trong đầu cô nảy ra một ý tưởng.

Tạm thời cứ giả vờ ngoan ngoãn, hiền lành, đợi thời điểm thích hợp, đợi tóm được chứng cứ ngoại tình lăng nhăng của hắn, liền gửi cho ba mẹ cô, hủy hôn sự.

Dăm ba cái trò mèo !!

Easy game !!!

Cô cười thầm, ngoan ngoãn đáp lại:

" Vào chứ vào chứ !! Sau này đây cũng là nhà tôi rồi. "

Cô vui vẻ bước vào, biểu tình vui mừng hết sức.

Ninh Quốc đứng ở đó có chút giật mình.

Biểu cảm này.... rõ ràng là rất vui. Sao.. sao hắn lại cảm thấy sặc mùi giả tạo thế này ?

Hạ Noãn bước vào, đập vào mắt cô là vườn hoa rực rỡ, đầy màu sắc, hương thơm nồng nàn ập vào khoang mũi. Tên này, cũng quá thơ mộng đi, không làm thụ quả là đáng tiếc. Đáng tiếc !!

Cô lặng lẽ bước qua, lặng lẽ lắc đầu, lặng lẽ dùng một phút mặc niệm.

Phía sau vườn hoa rộng lớn, là một bể bơi.

Hạ Noãn tặc lưỡi, đi vòng qua bể bơi ngắm nghía.

Có trời mới biết, cô sợ nước đến thế nào. 

Lúc nhỏ, khi đi nghỉ dưỡng ở bên, do nghịch ngợm nên cô suýt bị đuối nước, cái giây phút ranh giới tử thần ấy khiến cô mỗi lần nhớ đến đều sợ run.

Hạ Noãn vòng qua bể bơi, tiến lại xích đu làm bằng dây leo chắc chắc. Cô ngồi lên, tay khẽ chạm vào những bông hoa trên dây leo.

Thật đẹp !!!!

Cô đưa nhẹ, thích thú ngồi lên xích đu. Cái cảm giác đung đưa trong gió này, thật sự cô rất nhớ !!

Ninh Quốc chậm rãi theo sau, thấy màn này chợt khựng lại.

Cô gái nhỏ ngồi đung đưa trên chiếc xích đu, xung quanh hoa lá rực rỡ.

Nữ nhân này... thật sự cũng không đến nỗi nào !!!!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net