Chương 25: Muốn phạm tội.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Có đau không ? " Hạ Noãn tay cầm miếng bông gòn, nhẹ nhàng thấm lên vết cắn đã được sát trùng.

" Hay để tôi cắn em thử, xem có đau không ? " Ninh Quốc khẽ cười, môi phác họa đường cong lên trông rất đẹp mắt.

Hạ Noãn dừng động tác, ánh mắt hậm hực nhìn nam nhân bên cạnh.

Tên này, cũng quá hẹp hòi đi ! 

" Anh đừng có nằm mơ ! "

Ánh mắt Ninh Quốc đầy nét cười, biểu tình rất thích thú.

Chọc cho con mèo hoang nhỏ này xù lông lên, cũng thú vị nhỉ !

Hạ Noãn đặt hộp cứu thương lên bàn, lưng tựa vào sa lông, lăn qua lại. Nằm lăn lóc một hồi, cô đứng dậy định bước ra.

Ninh Quốc dõi mắt theo, cất tiếng:

" Em đi đâu vậy ? "

Hạ Noãn khựng lại

" Đi shopping, tôi sắp chán chết đây này ! "

Ninh Quốc đứng dậy, cầm áo vest trong tay tiến về phía Hạ Noãn.

Thấy cô gái đứng ngẩn ngơ, hắn mỉm cười:

" Đứng đấy làm gì ? Chẳng phải em nói đi shopping sao ? Tôi đi cùng em. "


Tại cửa hàng.

Ninh Quốc một thân nam trang lạnh lùng, Hạ Noãn váy hồng e ấp. Hai người sóng đôi bên nhau rất đẹp mắt nhưng vì Hạ Noãn còn rất trẻ, cộng thêm làn da trắng toát, biểu tình ngây thơ khiến nhiều người hiểu lầm mối quan hệ giữa đôi nam nữ.... là cha con !

Hạ Noãn chạy chân sáo đến trước một cửa hàng bán quần áo.

Cô chạy loanh quanh khắp các gian hàng, tìm kiếm mà vẫn không thấy được bộ nào vừa mắt.

Hạ Noãn lau mồ hôi trên trán, tiếp tục dạo bước.

Chợt, cô khựng lại.

Trước mặt Hạ Noãn là một bộ váy có kiểu dáng hết sức đẹp mắt. Chiếc đầm đuôi cá màu trắng toát, dài chấm gót, tà váy xẻ đến ngang hông.

Mắt Hạ Noãn sáng rực.

Đẹp quá !

Cô háo hức ôm lấy chiếc đầm, tiến vào phòng thử đồ. 

Hạ Noãn vừa mặc vừa loay hoay qua lại.

Dây kéo sau lưng này.... sao khó kéo vậy ...

" Phục vụ. " Cô khẽ gọi.

Phục vụ đứng bên ngoài đang chuẩn bị tiến vào đã bị Ninh Quốc cản lại. 

" Để tôi. " 

Ninh Quốc vén rèm, từ tốn vào trong.

Hạ Noãn cảm nhận bước chân tiến lại ngày một gần, dịu dàng cất giọng:

" Cô mau lại đây, giúp tôi kéo dây kéo . "

Ninh Quốc nở nụ cười tà mị, ngoan ngoãn tiến lại.

Bàn tay nóng bỏng của hắn chạm nhẹ vào da thịt trắng nõn của cô, mân mê không rời.

Hạ Noãn giật thót mình, quay phắt lại.

" Anh... anh... sao... sao lại vào đây ? " 

Ninh Quốc dùng ánh mắt vô tội nhìn cô:

" Chẳng phải em muốn kéo dây khóa sao ? Tôi vào giúp em. "

Hạ Noãn: " .......... " Cô nhớ là cô gọi phục vụ mà, đâu có gọi hắn ?

Cô thở dài.

" Vậy thì anh nhanh nhanh lên. "

Ninh Quốc ngoan ngoãn nghe lời, yên phận kéo khóa lên cho Hạ Noãn.

Hạ Noãn thấy hắn đã làm xong nhiệm vụ vội xua xua tay:

" Được rồi, anh mau ra ngoài đi, tôi chỉnh lại xíu sẽ ra ngay. " 

Ninh Quốc không hề ra ngay như lời Hạ Noãn nói mà tiến lại, thì thầm ám muội vào tai cô:

" Thấy em như vậy... tôi thật sự rất muốn phạm tội. "



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net