chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hắn nói song liền cho đàn em mang giấy nợ mà bố của cậu đã nợ liền lấy tới trước mặt cậu.

Joong : đây! Bé tự coi đi nè!

Nói xong hắn liền đưa cho cậu

Dunk : cảm ơn!

Cậu liền xem bố cậu đã nợ bao nhiêu số tiền khiến cậu phải bất ngờ là 30 triệu baht,số tiền này quá lớn cậu làm sao trả được đây tại sao bố cậu lại nợ nhiều tiền vậy chứ đối với số tiền này cậu có làm việc nhiều nhất cũng không thể trả được ngay ,trong khi cậu đang suy nghĩ thì hắn giờ mới để í được khuôn mặt xinh đẹp này ,cậu có làn da trắng phát sáng khiến cho người ta mê mệt sống mũi cao,mắt hai mí ,và đôi môi đỏ mọng khiến hắn chú ý, chiều cao của cậu chỉ ngang cổ hắn nhìn theo góc độ từ phía hắn khiến cậu thật nhỏ bé khi nhìn Thấy cậu hắn chỉ muốn tre chở và nâng niu thoát khỏi suy nghĩ hắn nhìn thấy cậu mấp máy môi như muốn nói gì đó.

Dunk : Anh...anh có thể cho tôi một thời gian nữa không với số tiền này e rằng thời gian ngắn tôi sẽ không gom đủ.. Cho nên..!

chưa kịp nói hết câu bố cậu đã cắt ngang lời cậu và nói.

Bố Dunk : mày thì biết cái gì! tao quyết định rồi tao sẽ bán mày đi! Và đừng có mà từ chối!

Dunk : Bố con có thể trả nợ từ từ mà! con xin bố đừng bán con mà con chỉ còn mình bố thôi!

Bố dunk : mày im! tao nói cho mày biết tao không phải bố của mày!

nói xong bố cậu phá lên cười như một kẻ điên.

Bố dunk : ha.ha mày nghĩ mày là con tao thật sao,mày chỉ là thành quả của mẹ mày và người tình của bà ta thôi, vì mẹ mày tao mới chấp nhận Mày đó! tao đã nuôi mày khôn lớn cho nên mày cũng phải trả ơn cho tao chứ đúng không!

Khi nghe câu nói đó tim cậu như Ngàn con dao cứa vào vậy nước mắt cậu không tự chủ mà rơi xuống, cậu không nghe nhầm người bố cậu hết mực yêu thương giờ đây lại nói những lời cay độc về cậu ,cậu biết cậu không phải con của ruột của ông nhưng cậu luôn nói với lòng mình rằng không phải vậy cho đến bây giờ cậu được tận tai nghe rù biết cậu có từ chối bao nhiêu lần cũng không thành thà rằng chấp nhận số phận còn hơn.

Joong khi nghe được những lời mà bố con cậu nói cũng hiểu ra được phần nào nhìn người trước mặt khóc nghẹn hắn lại cảm thấy thật đáng thương và cảm giác muốn che chở và bảo vệ,hắn không muốn trao tình cảm của mình cho ai nhưng người trước mặt làm hắn siêu lòng,tự nhủ Mình giằng không thể thích một người mới gặp lần đầu được,đàn em phía sau không hiểu chuyện gì lần đầu tiên thấy lão đại của mình nhìn người ta Lâu vậy, mà còn xưng hô ngọt sớt như vậy khiến bọn chúng rùng mình,cho rằng hôm nay Lão đại uống nhầm thuốc rồi, "trả lại lão đại trầm tính lạnh lùng và ác độc của chúng tôi đi ", suy nghĩ chỉ là suy nghĩ bọn chúng nào dám nói ra chỉ chơ mắt nhìn lão đại bọn chúng, hắn trở lại nét lạnh lùng vốn có và cảm thấy mình đi quá đà không nhìn nổi liền nói.

Joong : tôi không đến đây ! Để xem các người diễn kịch tôi không có nhiều thời gian đâu!

Ánh mắt lạnh lùng khiến người ta trở nên khiếp sợ câu nói đó khiến cậu chú ý bây giờ cậu mới để ý hắn ta cũng rất đẹp trai ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.

Bố dunk : tôi.. tôi xin Lỗi cậu vì đã làm chậm thời gian của cậu!

Joong : thôi đi vào vấn đề chính! Ông nói ông sẽ bán cậu ta cho tôi đúng chứ!

Bố dunk : vâng.. Vâng! Vậy giảm được bao nhiêu vậy thưa cậu!

Joong : nhìn cũng được tôi giảm cho ông một nửa nếu con ông mà phục vụ tôi tốt thì sẽ giảm thêm!

Từ nãy giờ cậu chỉ đứng một góc nhìn hai người trước mặt nói chuyện vì cậu biết cậu có làm thế nào cũng không thay đổi được cậu khóc khóc nhiều lắm khóc vì sự tủi thân khóc vì từ giờ cậu không còn gia đình nữa trong khi hai người đang thương lượng thì cậu đành lên tiếng.

Dunk : được rồi tôi sẽ đi theo anh!

lời nói này khiến cả hai chú ý

Bố dunk : ồ sao mày không nói từ lúc đầu đi đỡ tốn công tao nói chuyện với đứa như mày!

Joong : ông thôi ngay từ giờ cậu ta trở thành người của tôi rồi! Ông nói nữa là coi chừng mạng già của ông đó!

hắn nói xong liền kéo cậu đi tuy lực không mạnh nhưng đã khiến tay cậu đỏ lên cậu liền rút tay khỏi hắn và nói :

Dunk : có thể cho tôi thời gian để sắp xếp quần áo không!

Joong : không cần tôi có đủ điều kiện để lo cho cậu nên đừng nói nhiều! Cậu chỉ cần hầu hạ tôi cho tốt là được!
Có khi còn kiếm được một số tiền kha khá đấy!

Vừa nói hắn vừa nâng cằm cậu lên để nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp

Đối với lời sỉ nhục của hắn cậu cũng không phản đối gì bởi vì đã bán thân mình cho những tên như này chỉ với một mục đích hầu hạ thôi thật ra cậu cũng không muốn cậu nghĩ rồi khi đến đó cậu sẽ bỏ trốn đi một nơi thật xa để không ai tìm thấy thoát khỏi suy nghĩ cậu đã thấy mình được ngồi trên một chiếc xe đắt tiền cậu không ngờ cả đời mình lại được ngồi trong chiếc xe sang trọng như này

Joong : này cậu nghĩ gì mà thẫn thờ vậy!

Dunk : à ừm! Kh..không có gì!

Joong : cậu có vẻ sợ tôi nhỉ!

Dunk : thật.. ra cũng sợ một ít thôi!

Joong : ồ ! Một ít hả! Những người từng gặp tôi thường thì sợ hãi đến tím tái cả mặt bỏ trốn khi thấy tôi! Mà cậu không cần sợ đâu tôi không giết người vô tội, à mà cậu tên gì vậy?

Dunk : tôi.. tôi tên dunk năm nay 18 tuổi tôi mất mẹ từ nhỏ nên chỉ có một người ba nhưng bây giờ anh cũng thấy rồi đấy!

Joong : à ! tôi là Joong! năm nay 24 tuổi!

Cái tên Joong khiến cậu sững sờ nỗi bất An vây quanh cậu tên Joong vậy có phải tên giết người không chớp mắt tàn nhẫn ác độc đó sao suy nghĩ khiến cậu toát mồ hôi lạnh cậu dựa vào cửa kính xe tránh xa hắn nhất.

Đàn em phía trên nghe được cuộc trò chuyện thì xịt keo lần đầu thấy lão đại bắt chuyện với một ai đó mà nói nhiều như vậy nếu không phải công việc làm ăn,nhìn cậu trai ngồi khép nép là biết sợ thế nào rồi,bọn chúng nghĩ biểu hiện từ sáng tới giờ của lão đại bị điên rồi sao tự tay đi đòi nợ còn đưa người ta về nhà nữa.

Hắn ta thấy cậu cứ ngồi im một góc nhìn mình với vẻ mặt e dè hắn hỏi câu gì thì mới trả lời không thì im lặng suốt quãng đường đi.

Cuối cùng cũng tới khi cậu vừa mới mở ra trước mắt cậu là một căn biệt thự à không phải là một Lâu đài mới đúng cậu há hốc mồm tại chỗ khiến hắn chú ý.

Joong : này không thấy ngôi nhà nào to như này à!

Cậu lắc đầu nguây nguậy thấy vẻ dễ thương khiến hắn phải bật cười hắn, làm sao thế này tại sao lại cười chứ cố chấn an mình rằng không thể thích cậu ta được nhưng nhìn người trước mặt hắn chỉ muốn chọc ghẹo thôi.

Joong : tôi còn vài căn nữa nếu cậu muốn tôi sẽ đưa cậu thăm quan !

Nghe đến đây khiến cậu phải há há hốc mồm kinh ngạc hơn nữa.

Dunk : th..thật sao!

Joong : ừ! giờ vào nhà đi còn nhiều thứ khiến cậu kinh ngạc lắm!

Nói xong hắn liền đi vào nhà cậu cũng chạy lon ton theo sau hắn nói đúng thật Bên trong toàn chứa những món đồ xa xỉ thôi có khi một món còn đắt hơn cả mạng sống của cậu ấy chứ

Quản gia : chào cậu chủ cậu chủ mới về!

Joong : ừ!

Quản gia : vậy đây là..?

Joong : người hầu mới! bác chuẩn bị phòng và quần áo cho cậu ta đi!

xong hắn ta liền Bỏ lên phòng giờ chỉ còn lại cậu và bác ấy.

Dunk : ch..cháu chào bác!

Quản gia : ừm chào cháu! Cháu là người cậu Joong mang về hả!

Dunk : dạ vâng đúng ạ!
Quản gia : vậy đi theo bác nhé bác cho người dọn phòng rồi tìm quần áo cho!

Dunk : vâng cháu cảm ơn ạ!

Quản gia : vậy cháu tên gì?

Dunk : dạ cháu tên dunk ạ! năm nay cháu 18 tuổi ạ!

Quản gia : ôi chao! sao lại có Một người đáng yêu như cháu chứ! À mà quên giới thiệu bác là mint là quản gia ở đây được gần 10 năm rồi!

Dunk : ồ! Bác làm được Lâu thế ạ!

Vừa đi vừa trò chuyện cậu cảm thấy mình và bác gặp nhau từ Lâu vậy bác ấy hỏi cậu lí do bị sao lại vào đây cậu cũng thành thật mà nói rõ lí do của mình, bác cũng chia sẻ rằng bác cũng có một đứa con nếu còn sống cũng bằng tuổi cậu vậy nên bác cũng rất thương cho hoàn cảnh của cậu, cuối cùng cũng đến kho chứa đồ nơi đây nó Còn rộng gặp mấy lần ngôi nhà cũ cậu ở bác mint tìm cho cậu một bộ đồ để thay ở đây chỉ toàn những người cao to còn cậu thân hình mảnh khảnh không vừa được đồ ở đây bác mint liền lấy bộ đồ nhỏ nhất cho cậu mặc ,cậu vào thay đi ra trước gương coi , cậu mặc một chiếc áo phông trắng một chiếc quần dài màu đen tôn lên đôi chân dài của cậu áo thì không quá rộng nhưng đủ để làm lộ xương quai xanh, cậu đi ra khiến bác mint không khỏi tấm tắt khen ngợi không thôi ,sau khi thử đồ xong bác liền đưa cậu đi tới phòng căn phòng ở lầu hai nó to gấp 3 ,4 lần phòng hồi trước của cậu.

Bác mint : đây là phòng dunk nhé!

Dunk : vâng cháu cảm ơn ạ!

Bác mint : à mà cháu là người đầu tiên cậu chủ đưa về đấy!

Dunk : thật ạ cháu tưởng anh ta nhiều tình nhân lắm chứ!

Bác mint : à mà thôi cháu tắm rửa đi cậu Joong mới gọi bảo khi nào cháu xong thì sang phòng cậu ấy!

Dunk : Vâng?

Nói xong cậu liền đi tắm, khi tắm xong cũng là 20 phút sau cậu liền vội vã tới phòng hắn ta theo Lời bác mint nói phòng hắn ở tầng ba phòng nổi bật nhất cậu tiến tới suy nghĩ một hồi liền gõ cửa "cốc cốc "

Joong: vào đi!

Dunk : nghe nói anh gọi tôi sao!

Joong : ừm!

Hắn ngửa cổ ra sau cậu để í hắn chỉ mặc một chiếc áo tắm làm hở ra cơ bụng sáu múi và cơ ngực xắn chắc.

Joong : mau tới đây!

Cậu nghe theo lời hắn đi về phía hắn khi tới hắn liền kéo cậu ngồi lên đùi mình,đầu hắn rúc vào hõm cổ cậu tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể cậu, khiến cậu khó chịu cố đẩy hắn ra nhưng không thành.

Dunk : a.. anh buông ra! Anh làm gì vậy!

Joong : hửm ! Làm gì sao đáng lẽ Em phải biết rõ chứ!

Đôi bàn tay không nhịn được lần mò xuống dưới lần vào trong áo chạm vào vòng eo thon gọn đến đầu ti đang căng cứng cuối cùng rừng lại ở cặp mông căng tròn như đang mời gọi hắn.

Joong : đến Lúc hoàn thành nhiệm vụ của em rồi bé cưng ~~ hôm nay còn dài lắm!



Mình mới viết lần đầu có gì sai xót mong mọi người chỉ bảo với ạ đừng quên tặng cho mình một sao nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#joongdunk
Ẩn QC