Chap 18: Cưng chiều sinh hư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Thanh gọi đến anh không liên lạc được, thật làm cô phát điên.

Hi Hi nói đúng, anh từ sáng mấy hôm trước đã theo người phụ nữ nào rồi.

Anh được lắm.

Thanh Thanh nắm chặt tay thành quả đấm, hung hăng đập đồ trong phòng ngủ, đứng trước tủ đồ cầm áo vest, cà vạt, giày của anh vật tứ tung xuống lầu. Số còn lại cô ném vào trong bali to đùng cường ngạnh vứt ngoài cổng chính.

"Mẹ mau dừng tay. " Đường Nhiên hằng ngày chứng kiến ba suốt ngày bị mẹ ức hiếp đến mức bị đuổi ra khỏi nhà, anh không chịu nổi nữa rồi. Không hiểu sao ba lại chịu đựng được mẹ lâu thế nhỉ.

Anh cúi người nhặt đồ ba lên :"Còn gì mặt mũi ba nữa, mẹ có vứt thì vứt trong nhà thôi, ba con là tỷ phú top châu Á lại bị vợ đuổi cổ. "

Thanh Thanh định mở miệng nhưng Hi Hi ngăn lại.

"Mama à, kệ anh ấy đi. Mẹ và con mau vào nhà tìm kế sách đối phó baba nha!"

Cô bức xúc bế Hi Hi vào trong. Hi Hi được mẹ bế đi không quên để cho Đường Nhiên ánh mắt 'Nói gì là chết với em'.

Reng reng

"Chỗ tôi còn thiếu vai nữ 2 cô có hứng thú không? "

Thanh Thanh vô cảm xúc:"Không.. Không và không."

"Lần này quay ở Canada đấy, ở đó đẹp lắm."

Thanh Thanh bĩu môi, muốn khóc:"Tao bảo không mà."

"Giúp tao đi Thanh Thanh, diễn viên nữ 2 kiếm mãi không ai hợp hơn mày ấy."

Tút tút

Cô ôm gối, khóc nấc lên. Tên Mạc Ca đáng ghét, phải chi hàng ngày cô đối xử hắn tốt một chút, đi quay ít một chút không để hắn chờ cơm cô nữa, ít đi mua sắm mà chăm sóc hắn một chút, ngọt ngào hơn một chút, hay là... Không đuổi hắn ra phòng sách ngủ nữa. Còn nữa, tối ngủ không vòi hắn lấy nước cho cô nữa, không bắt hắn này nọ...

3 ngày trôi qua....

Hắn về.

Thanh Thanh ngoan ngoãn tối qua cầu mong hắn về mòn mỏi hôm nay đã như một con nhím xù lông.

Cô đang nằm trên giường, cặp mắt hung hăng nhìn anh.

Anh thấy vậy cười mỉm một cái, khom người hôn lên má một cái.

Thanh Thanh sướng rơn người, tỏ ra cứng rắn. Đẩy anh ra.

Đinh Mạc Ca ôm cô vào lòng, nựng nịu má mũm mĩm của cô."Nhớ anh không? "

Anh còn dám.

Trước sự lạnh lùng của cô, anh thích thú mở túi áo ra, đưa trước mặt cô vòng tay cẩm thạch màu xanh.

Thanh Thanh chộp lấy nhưng bị anh nhanh tay né tránh.

"Nhớ anh không? "

"Không. "

"Muốn nó không.?"

"Muốn."

"Vậy hôn anh cái."

"Không."

Đinh Mạc Ca nhét lại vòng tay vào trong túi áo, nhún vai nhìn cô.

Chuông điện thoại lại vang lên..,

"Thanh Thanh, cậu suy nghĩ chút đi, nhận vai nữ 2 nha nha nha. "

Thanh Thanh không có phản ứng muốn cúp máy nhưng... Cô nhất định phải trả thù, anh nhất định phải trả giá.

"Được. Mai tôi xuất phát. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net