Chương 625: Thật xin lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Haizz..."

Trong phòng khách to như thế, Ôn Ngọc một hơi đem chuyện đã xảy ra mấy ngày này cùng Tần Phong nói hết ra. Trong lòng như vừa trút được một tảng đá lớn xuống đất, chỉ cảm thấy toàn thân đều đã thoải mái rất nhiều.

Từ lúc cô bắt đầu nói đến giờ, Tần Phong một mực yên lặng im lặng nghe, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm.

Ôn Ngọc mò mẫn không được tâm tư của anh, muốn hỏi anh lại không dám. Chỉ thật đáng thương tội nghiệp nhìn anh, chờ anh lên tiếng.

Tần Phong không biết suy nghĩ cái gì, qua một hồi lâu, mới có nhút nhích. Dơ tay ôn nhu vuốt tóc của cô nói: "Bị nhiều ủy khuất như vậy, vậy mà hiện tại mới nói cho anh biết? Em nói xem, anh nên như thế nào trừng phạt em?"

"Tần Phong..." Ôn Ngọc vừa nghe, mạnh bổ nhào vào trong lòng anh, nước mắt lạch cạch một phen liền trào ra.

Mấy ngày này bị Hồng Tinh Huy quấy rầy, ngoại trừ Tô Thi Thi người nào cũng không thể nói. Một người yên lặng chịu đựng, cô quả thật cực kỳ ủy khuất.

Cô cho rằng cùng Tần Phong nói ra hết, anh sẽ tức giận. Liền tính tin tưởng cô, cũng sẽ có phần lúng túng khó xử, nhưng cái gì đều không có.

Anh chỉ là ôn nhu làm bộ tức giận, câu nói đầu tiên liền để cho cô khống chế không nổi nước mắt.

"Tần Phong, em không phải cố ý muốn gạt anh. Anh tin tưởng em, ngày đó em cùng hắn cái gì cũng chưa phát sinh." Ôn Ngọc khóc nói.

"Không khóc, anh chưa từng có hoài nghi qua em." Tần Phong ôm cô, đau lòng vô cùng.

Lúc trước từ khách sạn đón cô, anh sợ dọa đến cô, vẫn không dám đề cập với cô chuyện ngày đó. Hiện tại mới biết được, thì ra cái cô gái ngốc này trong lòng vẫn đều rất để ý.

"Không sao rồi." Tần Phong ôm Ôn Ngọc, kiên nhẫn dỗ giành.

Chỉ hận vừa rồi không đem Hồng Tinh Huy đánh phải vào bệnh viện, thật sự là quá lợi cho hắn rồi!

Cái tên cặn bã kia, cũng dám ức hiếp người của anh như vậy!

Ôn Ngọc mang thai về sau, cảm xúc dao động so với trước kia vẫn còn lớn hơn nữa, khóc một hồi lập tức liền sau cơn mưa trời lại sáng rồi.

Cô vẫn lại là lo lắng nhìn Tần Phong hỏi: "Anh thật sự không sợ đứa bé này không phải là của anh sao?"

Tần Phong nhớ tới cái đứa bé không có khả năng sinh ra này, lòng thắt lại một phen. Trên mặt lại chưa lộ ra nửa phần dị sắc, ôn nhu nói: "Nó chính là của anh."

"Tần Phong, anh thật tốt." Ôn Ngọc ánh mắt lập tức cười đến híp lại, bổ nhào vào trong lòng anh, trong lòng giống như tản ra mật đường một dạng ngọt vô cùng.

Sớm biết rằng như vậy, liền sớm một chút nói cho anh, làm hại cô mấy ngày này vẫn phòng bị chịu đựng dày vò.

*****

Tô Thi Thi chính đang ở trong hậu hoa viên tản bộ, liền nhận được điện thoại Ôn Ngọc gọi tới.

"Thi Thi, tôi nói cho anh ấy rồi. Thái độ của anh ấy rất tốt, một chút cũng không tức giận." Ôn Ngọc ở trong điện thoại cười nói, giọng điệu đặc biệt thoải mái, hiển nhiên chuyện này đã giải thích rõ ràng để cho cô thả lỏng không ít.

"Cô như thế nào chợt đột nhiên đã nói rồi?" Tô Thi Thi khó hiểu hỏi.

Ôn Ngọc tiện đem chuyện đã xảy ra hôm nay nói cho cô.

Tô Thi Thi nghe xong, trầm mặc một hồi, hỏi: "Cô xác định Tần Phong là vì Hồng Tinh Huy nói cho anh ấy chuyện đứa bé mới đánh hắn?"

Ôn Ngọc sửng sốt: "Hẳn là vậy? Chẳng thế thì Tần Phong sao lại đánh hắn?"

"Vậy anh ấy sao chỉ là đánh cho hắn đổ máu mà thôi?" Những lời này Tô Thi Thi không xin hỏi ra.

Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Tần Phong, nếu Tần Phong thật sự biết việc làm của Hồng Tinh Huy mấy ngày này đối với Ôn Ngọc, không đánh hắn vào bệnh viện mới là lạ.

Nhưng Tần Phong vậy mà chỉ đánh hắn mấy quyền, cứ như vậy buông tha hắn, thật sự là có chút không thích hợp.

Nhưng nghe giọng Ôn Ngọc vui vẻ, Tô Thi Thi không dám đem nghi vấn trong lòng hỏi ra tới, cùng cô tùy tiện hàn huyên vài câu liền cúp điện thoại.

Đến chỗ trong phòng, Tô Thi Thi liền gọi điện thoại cho Bùi Dịch, đem chuyện này nói một phen. Trực tiếp hỏi: "Anh có phải có chuyện gì gạt em hay không? Ngày hôm qua Ngọc kiểm tra thời điểm tới cùng chuyện gì xảy ra?"

Cô cẩn thận nghĩ tới, chuyện đứa bé Tần Phong hẳn không phải là từ trong miệng Hồng Tinh Huy biết được, bằng không lúc này cũng sớm đã đánh hắn nửa chết nửa sống rồi.

Như thế nhất định là, Tần Phong nghe được Ôn Ngọc nói cho anh biết chuyện Hồng Tinh Huy quấn chính mình về sau, cũng không có tức giận, rất có khả năng là cố kỵ cái gì.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, có thể nghĩ đến đó là chuyện khám thai ngày hôm qua.

Bùi Dịch ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc một phen, có chút đau đầu xoa xoa trán.

Có cô vợ quá thông minh, quả thật cực kỳ phiền toái.

Nhưng Tô Thi Thi hiện mang thai đã hơn bảy tháng, cảm xúc tuyệt đối không thể kích động. Anh dù thế nào cũng không dám nói cho cô chân tướng, chỉ nói cho qua chuyện.

"Đứa bé còn hơi nhỏ được so với chúng ta tưởng tượng muốn nghiêm trọng hơn một chút, bác sĩ nói không có khả năng vô duyên vô cớ lại xảy loại tình huống này. Cho nên, Tần Phong cũng cực kỳ lo lắng, nghĩ muốn hôm nay lại mang Ôn Ngọc đi kiểm tra một phen."

"Thật sự cực kỳ nghiêm trọng sao?" Tô Thi Thi lòng nhất thời trở nên trầm trọng vô cùng.

Bùi Dịch vội nói: "Em xem, không nói cho em chính là sợ em suy nghĩ lung tung. Chuyện này em cũng đừng nói cho Ôn Ngọc, phụ nữ có thai tối kỵ cảm xúc dao động."

"Em... Biết." Tô Thi Thi trầm thấp nói.

Cô mang thai sớm hơn, nên có rất nhiều kiến thức về mang thai, biết việc tạo thành thai nhi hơi nhỏ sẽ có rất nhiều nguyên nhân.

"Anh trước làm việc đi." Tô Thi Thi không nói thêm cái gì, tiện cúp điện thoại, tâm tình lại vẫn như cũ cực kỳ trầm trọng.

Nhưng mà nhớ lại Ôn Ngọc mấy ngày này khí sắc tốt lên cùng với bộ dạng muốn ăn, lại không giống như là có vấn đề.

"Nhất định là chúng ta lo lắng nhiều." Tô Thi Thi ở trong lòng an ủi chính mình. Lo lắng nhiều, lại vẫn đặc biệt đến hỏi bà nội cô cùng thím Vương, hiểu biết một chút tình huống.

Phương Ngọc Hoa nói cho cô, có một số thai phụ khẩu vị tốt đều là hấp thụ ở trên người mình, đứa bé cũng không làm sao hấp thu. Tạo thành thai nhi còn hơi nhỏ cũng là có khả năng, để cho cô không cần lo lắng.

Tô Thi Thi về sau lại điện thoại cho Ôn Ngọc gọi, xác định giọng điệu của cô cũng không có dị trạng mới yên lòng.

Cô vốn đề nghị muốn cùng Ôn Ngọc đi kiểm tra, bị Tần Phong ngăn lại.

"Bà cô à, hai người các em ở chung một chỗ liền có chuyện, đừng gây chuyện cho anh nhờ rồi." Tô Thi Thi nhớ tới giọng điệu của Tần Phong ở trong điện thoại, chẳng những không  sao ngược lại có chút tốt hơn bình thường.

"Nghe giọng điệu của anh ấy bình thường, không giống như là có chuyện gì, hẳn là không có việc gì đi." Tô Thi Thi âm thầm nghĩ.

Mà bên kia, đến buổi chiều, Tần Phong liền dẫn Ôn Ngọc đi bệnh viện.

Chuyên gia mà Bùi Dịch từ nước ngoài mời đã đến, làm tốt chuẩn bị kiểm tra.

Tần Phong đã sớm làm tốt toàn bộ chuẩn bị, không dám để cho Ôn Ngọc nghe được một chút phong phanh gì mà nghi ngờ.

Ôn Ngọc toàn bộ quá trình đều là lờ mờ, bị đưa đi hết chỗ này đến chỗ kia, lấy máu, xét nghiệm, siêu âm...

Một ngày kiểm tra không có làm xong, lại trực tiếp ở tại bệnh viện, đến ngày hôm sau buổi sáng tất cả kiểm tra mới làm xong.

Đợi cho xong việc, Ôn Ngọc cũng mệt đến ngất ngư, nằm ở trong phòng bệnh VIP Tần Phong đã chuẩn bị nghỉ ngơi.

Cô không thấy được Tần Phong ra ngoài thời điểm, bước chân cực kỳ nặng nề. Tần Phong cả người đều là cứng ngắc.

Ngay tại vài phút trước, y ta lặng lẽ tới thông báo với anh, báo cáo kết quả kiểm tra có rồi, để cho anh đến văn phòng trưởng khoa.

Từ phòng bệnh đi đến văn phòng trưởng khoa khoảng cách cũng không xa, đoạn đường ngắn ngủn mấy chục mét, đối với Tần Phong mà nói, lại như là một năm ánh sáng dài như thế.

Anh rất hi vọng, con đường này vĩnh viễn đi không tới tận cùng. rất hi vọng, có thể không đi nghe cái đáp án kia.

Nhưng mà ̣anh vẫn lại là đi tới cửa văn phòng. Tay cầm đến ván cửa thời điểm, chỉ cảm thấy nhoi nhói cảm giác lạnh lẽo, chui vào trái tim anh, lạnh lẽo đến khiến anh vô cảm.

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong văn phòng ngồi một phòng chuyên gia, mỗi người sắc mặt đều đã cực kỳ nghiêm trọng.

Chỉ liếc mắt một cái, Tần Phong tâm liền lạnh, như rơi vào vực sâu.

Anh gắt gao nắm bắt quả đấm, hận không thể quay đầu liền đi.

Bác sĩ trưởng khoa đứng lên, cầm một tấm báo cáo đi đến trước mặt anh, hướng về phía anh khó xử lắc lắc đầu.

"Tần tiên sinh, thật xin lỗi."

Sáng lạnh chỉ muốn ủ chăn thôi T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net