Chương 660: Lúc này không chạy còn muốn đợi đến khi nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng khách lặng im vài giây, đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua.

Lý Hinh Nhi mặt mũi trắng bệch, chỉ cảm thấy sau lưng đều là mồ hôi lạnh, lúc này sợ là muốn chết tâm đều có rồi.

"Ôn tiểu thư, cô thực biết nói đùa." Lý Hinh Nhi lúng túng nói.

Ôn Ngọc vẻ mặt quái lạ nhìn cô ta.

Cô có lòng tốt nói cho cô ta biết, cô ta vậy mà còn chưa tin.

Cô từ trước đến nay không thích cùng loại người có bệnh đa nghi kiểu này giao tiếp, lúc này cầm lấy điện thoại cùng Tô Thi Thi nhắnn tin tán dóc, lại đem Lý Hinh Nhi trở thành trong suốt.

Lý Hinh Nhi vẻ mặt lờ mờ nhìn Ôn Ngọc, hoàn toàn tìm không ra tâm tư của cô.

Trong thư phòng, Tần Phong chính đang nhìn hình ảnh theo dõi, nhìn đến đây, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.

"Xem ra không cần lo lắng cho cô gái ngốc nghếch này rồi." Tần Phong tâm tình nháy mắt thì tốt lên rất nhiều.

Trong phòng khách, Lý Hinh Nhi trong lòng cũng là nửa tin nửa ngờ, cảm thấy được Ôn Ngọc là lừa gạt cô ta. Nếu là Tần Phong thật sự có thể nghe được các cô nói chuyện, tại sao một chút phản ứng cũng không có?

Cô ta nghĩ muốn dò xét thăm dò, nhưng lúc này đây, bất luận cô ta nói như thế nào, Ôn Ngọc liền là không để ý tới cô ta.

Lý Hinh Nhi cảm thấy được chính mình lại biến thành không khí, trong lòng rất bực mình.

Cô ta nào biết đâu rằng, Ôn Ngọc lúc này đang cùng Bùi phu nhân tán gẫu được hỏa nhiệt. Bùi phu nhân đang dạy Ôn tiểu thư phải như thế nào phản kích.

Tô Thi Thi: Trực tiếp đuổi đi ra, chẳng thế cô ta muốn đè đầu cưỡi cỗ cô đó.

Ôn Ngọc: Nhưng mà nếu lỡ Tần Phong không vui thì làm sao bây giờ?

Tô Thi Thi: Tôi không phải đã nói, Tần Phong hẳn không nhìn tới loại phụ nữ nông cạn như vậy sao.

Ôn Ngọc vụng trộm nhìn thoáng qua Lý Hinh Nhi, cực kỳ tán thành lời Tô Thi Thi nói. Nhưng trong lòng vẫn lại là có chút khó chịu.

"Nhưng nói vậy, Tần Phong có thể cảm thấy được tôi lòng dạ hẹp hòi hay không ?" Cô hỏi.

Tô Thi Thi quả thực cạn lời với cô rồi, gửi lại một tin nhắn khác.

"Cô ngẫm lại xem, cảm giác cô bị Hồng Tinh Huy cái loại biến thái này quấn lấy không buông là thế nào, thì Tần Phong bị loại loại phụ nữ nông cạn này quấn lấy cảm giác cũng như vậy."

Ôn Ngọc khẽ run rẩy, trước mắt tự động hiện ra cảnh tượng một người phụ nữ bệnh thần kinh hành hạ Tần Phong, mặt lúc này liền tái rồi.

Vừa đúng lúc này, cô nghe được Lý Hinh Nhi nói "Tôi đi xem Tần tổng" .

"Lý tiểu thư." Ôn Ngọc đưa điện thoại di động vừa thu lại, nghiêm trang nhìn cô ta, "Tần Phong lúc làm việc thời điểm không thích người khác quấy rầy, cô đi vào sẽ bị anh ấy đá ra ngoài."

Lý Hinh Nhi sửng sốt, nở nụ cười một phen: "Anh ấy hẳn không."

"Vậy cô đi thử thì biết, dù sao tôi bị anh ấy đá ra ngoài rồi." Ôn Ngọc bĩu môi, cúi đầu tiếp tục nhắn tin.

Lý Hinh Nhi thấy thế, có chút do dự. Quay đầu nhìn thoáng qua cửa thư phòng đang đóng chặt kia, thật là có chút sợ.

"Nếu lỡ bị Tần Phong chán ghét, vậy thì mất nhiều hơn được rồi." Cô ta suy nghĩ, lại ngồi trở lại trên sofa.

Ôn Ngọc trong lòng lại là càng nghĩ càng không vui, âm thầm xé toác Lý Hinh Nhi liếc mắt một cái, rời khỏi khung chat đang cùng Tô Thi Thi nói chuyện phiếm. Mở vào group chat khác của mình. Để cho mấy người bạn của chính mình lập tức sưu tập tin tức Bát Quái của vị Lý Minh Tinh này .

"Như thế nào?" Tô Thi Thi gửi lại hỏi.

Ôn Ngọc lập tức đáp lại một câu: "Bị tôi làm sợ rồi."

Cô nghĩ nghĩ, ngay sau đó lại gửi một tin nhắn khác: "Tôi cảm thấy được cô nói rất đúng, Tần Phong trước kia quá hoa tâm, mắt chọn phụ nữ vẫn đều đã không tốt lắm, chúng ta phải giúp anh ấy nhìn một chút."

Bên kia, Tô Thi Thi nhìn thấy tin nhắn Ôn Ngọc gửi đến, thổi phù một tiếng, bị nước miếng bị sặc rồi.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Dịch ngồi ở bên cạnh, dở khóc dở cười nói: "Tần Phong nếu là biết kích thích Ngọc là loại kết quả này, có thể tức chết hay không ?"

Bùi Dịch nhàn nhạt đảo qua, rồi sau đó đưa điện thoại di động từ trong tay cô rút ra, rắc rắc một tiếng, chụp màn hình, thuận tay gửi cho Tần Phong.

"Này!" Tô Thi Thi lườm anh một cái, đoạt lại điện thoại gửi cho Ôn Ngọc một tin nhắn, sau đó lập tức tắt máy, không dám lại hàn huyên.

Trong nhà trọ, Ôn Ngọc đang muốn biểu đạt một phen kế hoạch của chính mình, liền nhận được tin nhắn Tô Thi Thi gửi đến.

"Bùi Dịch đem lời cô nói mới rồi chụp lại gửi cho Tần Phong rồi, tự cầu nhiều phúc."

Ôn Ngọc u mê, ngơ ngác sửng sốt hai giây, rồi sau đó lập tức che mặt, buồn bực muốn chết.

"Tô Thi Thi cô hại tôi rồi!"

Tần Phong sẽ nghĩ cô như thế nào đây

"Ôn tiểu thư cô không sao chứ?" Lý Hinh Nhi thấy Ôn Ngọc rốt cục có phản ứng, khẩn trương tìm cơ hội nói chuyện với cô.

Ôn Ngọc lúc này chính đang buồn bực, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đừng nói chuyện với tôi."

"Ôn tiểu thư!" Lý Hinh Nhi tính tình cũng lên đây, ngữ khí tăng thêm chút, nghĩ thầm cô bất quá là một người bạn gái trước thôi, dựa vào cái gì tới nơi này tỏ ra uy phong.

Lúc này, Ôn Ngọc đột nhiên từ trên ghế sofa đứng lên, tại chỗ đứng vài giây, hít sâu một hơi, rất nhanh hướng của lớn đi đến.

Lúc này không chạy, còn muốn ở lại đến khi nào!

"Cái tình huống gì?" Lý Hinh Nhi triệt để lờ mờ, hoàn toàn không biết vị Ôn tiểu thư này là xảy ra chuyện gì.

Ngay tại Ôn Ngọc sắp đi tới cửa thời điểm, cửa thư phòng xoạch một tiếng, mở ra rồi.

"Xong rồi." Ôn Ngọc nghe được tiếng mở cửa, thân thể liền là cứng đờ, muốn khóc.

Quả nhiên, sau lưng truyền đến giọng Tần Phong lạnh lùng.

"Muốn đi đâu?"

Ôn Ngọc bây giờ phản ứng đặc biệt nhanh, thuận tay cầm lấy ba lô tối hôm qua khi trở về đặt ở trên nóc tủ giày, một bên hướng phòng khách đi vừa hướng Tần Phong nói: "Em lấy túi một phen."

Tần Phong mặt trầm xuống nhìn cô, hiển nhiên không tin.

Nha đầu kia vừa thấy liền là muốn chạy trốn. Nhớ tới vừa rồi Bùi Dịch gửi cái ảnh chụp màn hình kia qua cho anh xem, trong lòng anh là vui mừng. Nhưng cô gái này tính cách đà điểu, lại luôn luôn để cho anh chán nản.

Ôn Ngọc nhìn thấy bộ dáng này của Tần Phong, tâm run rẩy, không biết muốn làm thế nào mới tốt.

"Tần tổng, anh xong việc rồi sao?" Lý Hinh Nhi đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhu tình tựa thủy nhìn Tần Phong, thanh âm yểu điệu, ngọt được có thể ngán chết người.

Ôn Ngọc nhướng mày.

Cô thật sự không thích vị Lý tiểu thư này.

Đúng lúc này, di động của cô điên cuồng chấn động lên, è è è, không ngừng có tin tức tiến vào.

Ôn Ngọc vụng trộm nhìn Tần Phong một cái, rồi sau đó rất nhanh cầm ra điện thoại nhìn một cái, lập tức ánh mắt mạnh trợn to.

Bên tai cô, đều là tiếng Lý Hinh Nhi yểu điệu.

"Tần tổng, anh có khát hay không? Tôi pha coffee tay nghề  không tệ, anh có muốn thử một chút hay không?"

Ôn Ngọc càng nghe càng không thoải mái, ánh mắt nhìn chăm chú di động, cắn răng một cái, đặt mông ngồi đến trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý Hinh Nhi.

"Lý tiểu thư nói chuyện với người khác thời điểm đừng cố ép cổ họng, chẳng thế thì cô mới vừa làm phẫu thuật cuốn hỏng sẽ hỏng đó, yết hầu sẽ rất đau." Ôn Ngọc nghiêm trang nói.

Lý Hinh Nhi sắc mặt cứng đờ, có chút không phản ứng kịp.

Ôn Ngọc cũng không thèm để ý cô ta có phản ứng hay không , nhìn lướt qua ngực của cô ta, cực kỳ thật sự nói: "Cô tốt nhất cách Tần Phong xa một chút, tính tình của anh ấy đặc biệt xấu, sẽ động thủ đánh phụ nữ. Cô nếu là tựa vào được thân cận quá, lỡ như anh ấy đánh tới ngực của cô, liền muốn méo rồi."

"Nếu như túi sillicon của cô bị vỡ tan, đến lúc đó liền phải một lần nữa phẫu thuật, sẽ cực kỳ phiền toái."

"Cô đang nói bậy bạ gì đó?" Lý Hinh Nhi mặt đỏ tai hồng, hoàn toàn không thể tin được lỗ tai chính mình.

Ôn Ngọc vẻ mặt vô tội nhìn cô: "Ngực của cô là do một người bạn làm bác sĩ của tôi tự mình làm , tuy tôi cực kỳ tin tưởng kỹ thuật của người đó, nhưng mà anh ta cũng nói, không thể bị va chạm mạnh."

"Cô... Cô nói lung tung!" Lý Hinh Nhi vừa - xấu hổ, nhưng lại không cách nào phản bác, trong lòng hoảng vô cùng.

Cô ta là làm phẫu thuật toàn thân, nhưng mà cô ta giấu diếm thật sự rất cẩn thật, liền ngay cả người đại diện của cô ta cũng không biết, Ôn Ngọc làm sao có thể biết đến?

"Tôi... Không có loạn nói." Ôn Ngọc gặp Lý Hinh Nhi một bộ dạng sắp khóc đến nơi, sửng sốt một phen.

Cô có phải làm có chút hơi quá đáng hay không ?

Cô đang muốn giải thích một câu, chợt thấy một người bạn phóng viên gửi qua tin tức.

"Ngọc, tôi mới vừa tung lên một tin xấu của Lý Hinh Nhi, không tới năm phút đồng hồ, lượt view của bài viết kia đã qua mười vạn rồi. Chị em à lần này xem như trút giận cho cô rồi nha?"

Ôn Ngọc lờ mờ rồi.

"Trút giận? Tôi khi nào thì nói mọi người trút giận cho tôi rồi hả ?"

Trời đất chứng giám, cô chỉ là để cho bọn họ tìm một chút tin tức Lý Hinh Nhi , nhưng tuyệt đối cũng không nói gì bảo bọn họ viết bài nói xấu cô ta nha!

Cô nào biết đâu rằng, người bạn phóng viên kia cho rằng Ôn Ngọc cùng Tần Phong hợp lại, biết đến Lý Hinh Nhi đến tìm Tần Phong đục khoét nền tảng, cho nên liền muốn trút cơn giận thay cho Ôn Ngọc .

Ôn Ngọc không thể tin lướt di động, mới chưa tới một phút đồng hồ, trên các diễn đàn đều là tin tức về Lý Hinh Nhi. Những người bạn phóng viên khác của cô vừa nghe đến vị kia phóng viên này kêu gọi, cả đám đều điên rồi một dạng tung ra rất nhiều tin xấu về Lý Hinh Nhi kia.

"Làm sao có thể biến thành như vậy?" Ôn Ngọc là triệt để u mê.

Cô lúng túng nhìn Tần Phong bên kia đang đen mặt nhìn chằm chằm chính mình, lại nhìn xem vẻ mặt kỳ quái Lý Hinh Nhi, nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cực kỳ băn khoăn.

Nếu trong lòng băn khoăn, cô đã nghĩ bồi thường cho cô ta.

"Lý tiểu thư, nếu không... Ở lại ... A... Không, nếu không ăn xong cơm trưa rồi đi." Ôn Ngọc vốn nghĩ muốn giữ Lý Hinh Nhi ở lại hai ngày, nói còn chưa nói xong, liền nhận được ánh mắt Tần Phong kia như muốn giết người, vội vàng sửa lại miệng.

Mọi người sáng hảo! Thứ 7 máu chảy về tim ^_^

Tình hình là gần đây mình khá bận, không rảnh nhiều như trước, lap thì hư rồi nên làm truyện khá chậm (chủ yếu làm trên điện thoại thôi, mà bấm đt mỏi tay lắm =>lười) Tốc độ up truyện sẽ chậm lại ko được như trước nữa, nên lời hứa up xong trước tết chắc ko kịp rồi. Mà nghĩ đi nghĩ lại thì cứ up từ từ tết có truyện đọc mọi người nhỉ :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net