Chương 720: Cứ như vậy vứt cô quăng đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Ngọc, tôi bị Bùi Dịch chết tiệt trói đến trên máy bay, chính cô bảo trọng!"

Tô Thi Thi cứ như vậy vứt cô quăng đi!

Ôn Ngọc buồn bực ánh mắt đều đã đỏ: "Kẻ đại lừa đảo, tối hôm qua rõ ràng không dám mang tôi cùng nhau chạy!"

"Thì ra tối hôm qua hai người các người nói nhỏ là đang thương lượng chuyện này." Đỉnh đầu truyền đến giọng Tần Phong lành lạnh.

Ôn Ngọc thân thể cứng đờ, vội vàng lắc đầu, cũng không dám nói đến chuyện này.

Tần Phong đem di động của cô rút đi, lôi kéo cô đi vào trong nhà: "Mấy thứ này để nói sau, trước tịch thu."

"Nhưng mà..." Ôn Ngọc nghĩ muốn phản kháng, nhưng nhìn đến Tần Phong mặt đã xụ xuống đến nơi, đành phải ngậm miệng lại.

Cô tối hôm qua liền cảm thấy được lúc cô nói chuyện với Tô Thi Thi đã tránh đến chỗ rất an toàn rồi, khẳng định là Bùi Dịch cái người không biết xấu hổ kia nghe lén các cô nói chuyện, cho nên hôm nay mới đem Tô Thi Thi bắt đi mất.

"Hừ, Bùi Dịch anh là cái đồ tiểu nhân. Trước khi ra cửa thời điểm anh rõ ràng nói lập tức liền theo kịp, vậy mà nói dối!" Ôn Ngọc càng nghĩ càng giận.

Cô là thật không nghĩ tới Bùi Dịch sẽ nói dối! Xem ra, Tô Thi Thi cũng bị anh lừa.

"Chờ bị vợ anh chỉnh đi!" Ôn Ngọc ngầm tốn hơi thừa lời.

Cô dự liệu không sai.

Lúc này, trên một cái máy bay tư nhân, một vị tổng giám đốc đại nhân vị nào đó thân mặc âu phục , chính đang đen mặt, quỳ gối trên một cái máy điều khiển trò chơi cầm tay hình tròn.

Trong cabin phòng nghỉ trên máy bay tư nhân kia, trừ bỏ anh cùng Tô Thi Thi hai người, không còn có những người khác.

"Xe nếu là ra khỏi đường băng, anh đêm nay liền ôm Bùi Nặc cùng nhau ngủ đi." Tô Thi Thi nhìn chằm chằm màn hình lớn phía trước, trên màn hình LCD xe bay nhanh trên đường, nhàn nhạt nói.

Bùi Dịch xụ mặt, không nói một tiếng. Tưởng tượng thôi mà cười muốn rớt răng 🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣

Tần gia, Ôn Ngọc cho dù lo lắng trăm điều, vẫn lại là con dâu muốn gặp cha mẹ chồng, bị Tần Phong lôi kéo vào đại sảnh.

Hai người đi vào, phía trước liền truyền đến một giọng nói ôn hoà.

"Ôn tiểu thư tới đây một chuyến quả thật không dễ dàng, tôi còn tưởng rằng chúng tôi phải tự mình ra ngoài nghênh đón cô nha."

"Mẹ!" Ôn Ngọc còn không có phản ứng kịp, Tần Phong liền dẫn đầu nhìn về phía trước nói.

Chỉ thấy giữa phòng ngồi hai người, cha Tần mẹ Tần một trái một phải ngồi được đoan chính.

Mẹ Tần Phương Mẫn Chi mặt không chút thay đổi nhìn Ôn Ngọc, một chút miền vui khi nhìn thấy con dâu đều không có.

"Bác gái người hiểu lầm, con... Con... Con chính là có phần sợ hãi tiến vào, không phải thật sự không nghĩ muốn tiến vào." Ôn Ngọc cho rằng mẹ của Tần Phong là bởi vì bọn họ đi vào chậm trễ nên không vui, thật thà nói.

"Khụ khụ..." Ngồi ở ở ghế chủ tọa cha Tần bị bộ dạng ngay thẳng này của Ôn Ngọc bị chọc cười đến thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Phương Mẫn Chi nghiêng đầu nhìn chồng mình liếc mắt một cái, mặt lộ rõ vẻ không vui.

Cha Tần lập tức ngồi thẳng người, nghiêm mặt lên, gửi về cho con trai yêu quý của mình một cái ánh nhìn lực bất tòng tâm.

Tần Phong đau đầu không thôi. Trước anh liền cảm giác thấy mẹ anh giống như đối với Ôn Ngọc có phần ý kiến,  trước đó đặc biệt gọi điện thoại cho bọn họ để cho hai bên một cơ hội, nào biết đâu rằng, mẹ anh vẫn lại là cấp cho sắc mặt.

"Như thế nào, tôi ngay cả quyền lợi phát biểu ý kiến đều không có rồi hả ?" Phương mẫn Chi nhìn thấy sắc mặt con trai, mặt một phen liền trầm tiếp xuống.

"Bác gái, người... Người cùng bác trai cãi nhau sao?" Ôn Ngọc lo lắng nhìn cha mẹ Tần Phong, hoàn toàn không nghĩ tới toàn bộ chuyện này nguyên nhân là do chính mình.

Phương Mẫn Chi sửng sốt, cẩn thận nhìn Ôn Ngọc liếc mắt một cái.

Trước bà là nghe nói qua cô gái này hết sức đơn thuần, đúng là hẳn không đơn thuần đến nỗi đến sắc mặt cũng nhìn không ra đi?

"Mặc kệ cô là thực nhìn không ra hay vẫn lại là giả vờ, bỏ rơi con tôi năm năm, biến nó thành sống không bằng chết, cũng đừng hy vọng tôi cứ như vậy bả qua." Phương Mẫn Chi nhàn nhạt liếc Ôn Ngọc, trong lòng thầm nghĩ.

"Mẹ..."

"Hiện tại không có phần nói chuyện với con." Phương Mẫn Chi quát lớn cắt ngang lời Tần Phong nói, ánh mắt rơi vào trên người Ôn Ngọc, "Ôn tiểu thư, trước cô không phải bỏ đi sao? Xin hỏi cô hiện tại trở về là có ý gì?"

Ôn Ngọc chỉ nghĩ bà thật sự hỏi mình như vậy, thành thật nói: "Con nghĩ muốn cùng với Tần Phong."

"Bốp!" Phương Mẫn Chi một cái ầm vỗ vào trên tay vịn ghế dựa, thở phì phì trừng mắt nhìn Ôn Ngọc, "Xin hỏi cô cho con tôi là cái gì? Cô nghĩ muốn cùng một chỗ liền với nó  cùng một chỗ, cô không nghĩ muốn cùng với nó liền tùy tiện ném nó đi rồi hả ?"

Tới cùng là đứa con trai yêu quý do chính bà sinh ra, nhìn con trai cưng của mình năm năm qua sống không bằng chết, bà thân làm mẹ làm sao có thể không đau lòng!

Tần Phong của bà từ nhỏ đến lớn có khi nào lại phải chịu qua những chuyện như vậy? Liền tính lúc trước Tần Phong vì Bùi Dịch táng gia bại sản, cũng chưa nghèo túng quá như vậy. Vậy mà vì cô gái này, con bà thiếu chút nữa đem chính mình hành hạ đến sắp chết!

Có một số việc liền ngay cả Bùi Dịch bọn họ cũng không biết. Khi Ôn Ngọc bỏ đi rồi trong vòng mấy tháng kia, Tần Phong liền cùng điên rồi một dạng. Mỗi ngày không ăn không uống đi tìm cô, tìm không thấy trở về cũng không ngủ được, vẫn tự trách là chính mình không bảo vệ tốt Ôn Ngọc, không bảo vệ tốt đứa bé kia...

Phương Mẫn Chi chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, lòng liền níu chặt đau đớn.

Bực tức này bà đã kìm nén năm năm rồi !

"Mẹ, người đừng dọa đến cô ấy!" Tần Phong có chút nóng nảy, hướng tới cha mẹ mình nháy mắt.

Không sai mà nói. Thật muốn dọa người, dỗ không trở lại thì làm sao bây giờ!

Phương Mẫn Chi nhìn đến con trai như vậy, giận ghê gớm. Nhìn Ôn Ngọc còn đang ngẩn người, nhíu mày hỏi: "Ôn tiểu thư, tôi liền muốn hỏi một chút, cô tới cùng muốn thế nào?"

Ôn Ngọc triệt để lờ mờ rồi.

Cái lão phu nhân này cũng thật là đáng sợ!

Cô thích buông chuyện như vậy, đương nhiên đã từng nghe được rất nhiều chuyện không hay ho giữ mẹ chồng nàng dâu. Giờ phút này nhìn đến mẹ của Tần Phong như vậy, liền tự động đặt chính mình vào những chuyện trước đây cô nghe được đó, khẩn trương cực kỳ.

Cô không dám nhìn Phương Mẫn Chi, chỉ thật cẩn thận lôi kéo Tần Phong: "Tần Phong! Nếu không chúng ta đi về trước đi."

Cô dừng một chút, cực kỳ thật sự nói: "Đợi mẹ anh hết giận rồi trở lại, em... Em đi về trước nghĩ muốn phải như thế nào mới làm bà vui lòng."

Tần Phong một nhà: ...

Ôn tiểu thư, cô nói lặng lẽ cũng phải bận tâm một phen cảm thụ những người khác, nói lớn tiếng như vậy làm gì!

"Khụ khụ..." Cha Tần lại che miệng ho khan một tiếng, nếu không phải bà xã đại nhân đang ở nơi này, ông thật muốn cười ra tiếng.

Ông rốt cuộc biết con trai nhà mình làm sao có thể lại bại trên tay vị Ôn tiểu thư này. Tính tình như vậy, thật đúng là thích hợp với người Tần gia bọn họ .

Cũng không đúng, nhìn Ôn Ngọc kia vẻ vô tội lại thật sự, như thế nào ức hiếp được đây.

Nhưng Phương Mẫn Chi hôm nay là hao tổn tâm sức để  cho con dâu tương lai một bài học, không định dễ dàng buông tha cô như thế.

"Ôn tiểu thư, không cần lần sau, cô yên tâm, tôi không ầm ĩ với cô. Ngồi đi, hôm nay chúng ta liền đem mọi chuyện nói hết một lần." Phương Mẫn Chi nói.

Ôn Ngọc sửng sốt, rồi sau đó ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn bác gái."

Cô nói xong, liền lôi kéo Tần Phong hướng tới bên cạnh ghế dựa đi đến.

Phương Mẫn Chi: ...

Bà như thế nào cảm thấy được liền giống như một quyền đánh vào bông một dạng! Thật khó chịu mà!

Tần Phong cúi đầu, đã không tính toán quản rồi. Trong lúc mẹ cùng vợ chiến tranh, thật sự đứng về phía bên nào cũng không tốt.

Nếu có thể, anh hiện tại thật muốn lôi kéo vợ yêu nhà anh bỏ trốn.

Phương Mẫn Chi đã nói rõ: "Ôn tiểu thư, nghe nói cô không thể sinh con phải không?"

Lời này vừa nói ra không khí vốn dĩ có chút hòa hoãn lập tức biến khẩn trương trở lại.

Tần Phong nhướng mày,  bỗng nhiên khẩn trương nắm lấy tay Ôn Ngọc, đối với mẹ ruột của mình nói: "Chỉ là rất khó có thai, không có nghĩa là không thể sinh được."

Phương Mẫn Chi trừng mắt nhìn con trai mình, đứa con này một lòng hướng về con gái nhà người ta, liếc mắt một cái: "Tôi đây liền hỏi các người, các người có thể trong vòng một năm sinh con sao?"

Mọi người sáng hảo. 😊😊😊😊😊
Nay đầu tháng nên bơi bận mình sẽ ráng làm xong việc trong tuần này, tuần sau sẽ up đều hơn. Mấy hôm nay thì đc nhiêu hay nhiêu nhá 😄😄😄😄😄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net