Chương 749: Đối chất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tần Như Ngọc nhìn thấy Mạc Tiểu Lan cái dạng này, đột nhiên nở nụ cười.

Cô là có nhiều ngốc mới muốn đi giúp đỡ hỗ trợ cái người phụ nữ này, thậm chí muốn đi theo các sư huynh sư tỷ cầu tình, để cho bọn họ đem quyền sử dụng độc quyền giao cho cô ta, nhưng không nghĩ tới lại đạt được hồi báo như vậy.

Cô quả thật rất ngốc. Đáng lý khi cô biết Mạc Tiểu Lan kia yếu đuối tính tình không tốt khi đó, nên nghĩ sẽ có kết cục như vậy. Nhưng cô vậy mà lại vẫn đối với cô ta ôm ấp hi vọng.

Thương người quá cũng là một cái tội.

Cầm Như Ngọc hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Mạc Tiểu Lan: "Tôi hỏi lại cô một lần sau cùng, cô vẫn còn kiên trì là tôi và Bùi Tĩnh cùng nhau khuyên giục cô ly hôn, là anh ấy muốn đào gốc tường nhà cô sao?"

"Tôi..." Mạc Tiểu Lan quay người một cái, cắn răng nói, "Không sai, tôi không nghĩ muốn ly hôn, là các người ép tôi."

"Cô sao không lấy gương tự soi lại chính mình đi, cô như vậy, có cái tư cách gì để cho Bùi Tĩnh nhìn tới cô?" Tần Như Ngọc quát, đồng thời cầm ra điện thoại, mở ra một đoạn ghi âm

Cô thật sự tức điên rồi. Cho tới bây giờ liền chưa thấy qua loại người kinh người quá đáng như vậy! Một khi đã như vậy, thì đừng trách cô không nể mặt!

"Tppo nghĩ muốn ly hôn, tôi nghĩ muốn cùng con của tôi cùng một chỗ." Trong di động rất nhanh liền có thanh âm truyền ra, đó là tiếng của Mạc Tiểu Lan, những lời này là trước cô ta nói với Tần Như Ngọc.

Hiện trường nhất thời yên tĩnh trở lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Mà Mạc Tiểu Lan lại là mặt mũi trắng bệch, ngây ngốc nhìn Tần Như Ngọc, quên phản ứng.

"Những thứ này đều là cô chính mồm nói đi?" Tần Như Ngọc nhìn Mạc Tiểu Lan lạnh giọng hỏi.

"Tôi... Tôi không biết. Tôi không biết ngươi đang nói cái gì." Mạc Tiểu Lan không dám nhìn Tần Như Ngọc, theo bản năng chống chế lại.

Đều đã như vậy lại vẫn không thừa nhận. Tần Như Ngọc hôm nay thật sự là gặp được rồi.

Dám người Sư huynh tỷ của Sở nghiên cứu vụng trộm hướng Tần Như Ngọc dựng lên ngón cái. Bọn họ không nghĩ tới tiểu sư muội vậy mà còn có chiêu thức ấy.

Tần Như Ngọc trong mắt hiện lên quét xuống ảm đạm, cũng là một chút đều đã không vui. Cô đi tìm Mạc Tiểu Lan thời điểm từ đầu liền không nghĩ muốn những thứ này. Chỉ là khi thấy Mạc Tiểu Lan đối với cuộc sống sau này của chính mình không có một chút kế hoạch, nhìn đến dáng vẻ kia khúm núm không tốt kia của cô ta, cô mới hơi thả lòng. Không nghĩ tới đoạn ghi âm này thật đúng là phát huy được tác dụng rồi.

Nhưng cô vẫn lại là xem nhẹ độ vô sỉ của chồng Mạc Tiểu Lan.

Chồng Mạc Tiểu Lan quay đầu vốn là nhìn thoáng qua vợ của mình, sau đó lại nhìn chằm chằm di động Tần Như Ngọc, đỏ mặt tía tai, ngạnh cổ nói: "Đây là cô ép cô ấy nói như vậy. Vợ tôi cùng tôi tình cảm rất tốt, làm sao có thể nói như vậy?"

Hắn nói xong quay đầu nhìn về phía vợ của mình hỏi, "Cô thật sự nghĩ muốn muốn cùng tôi ly hôn?"

Mạc Tiểu Lan co rúm lại lui về sau một bước, trong mắt hiện lên quét xuống sợ hãi, nhưng vẫn lại là kiên trì lắc đầu nói: "Em không nghĩ muốn ly hôn."

Cô ta nói xong nắm lấy tay chồng mình cầu xin, "Chúng ta về nhà đi. Em nghĩ muốn gặp con. Em nhiều ngày như vậy không gặp nó, em rất nhớ nó."

"Phải, về nhà có thể, nhưng mà trước đem chuyện hôm nay giải quyết xong đã." Chồng cô ta liếc xéo nhìn cô ta, quay đầu lạnh lùng nhìn Tần Như Ngọc nói, "Cô nghe được đi? Các người những kẻ có tiền liền thích dùng thủ đoạn như vậy đây bức bách người khác."

"Anh!" Tần Như Ngọc quả thực muốn chọc giận điên rồi. Cô cho tới bây giờ chưa thấy qua người vô sỉ như vậy.

Bên cạnh các phóng viên cái dạng tình cảnh gì chưa thấy qua, nhìn đến đây cũng đại khái hiểu rõ một chút. Nhưng bọn họ hôm nay là tới lấy tin tức, nhìn đến tình hình có xoay chuyển như vậy, cả đám đều hưng phấn cực kỳ, xúm lại xông lên không ngừng mà đem micro hướng Tần Như Ngọc đưa qua.

"Các người đều đã mau tránh ra!" Quách Bàn Tử hướng bảo an liếc mắt ra hiệu. Các nhân viên an ninh lập tức xúm đến, hiện trường nhất thời có chút không khống chế được.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm lạnh lùng, quản lí bộ phận quan hệ xã hội mang theo người chạy tới.

"Xin các vị bình tĩnh một chút chớ vội nóng nảy." Quản lí bộ phận quan hệ xã hội cùng bảo an cùng nhau chen lách tiến vào, phân ra một con đường đi vào trong nói. Tại đầu bên kiacon đường, một người đàn ông thân mặc tây trang màu xanh đậm, thong thả bước trầm ổn hướng tới bên này đi tới.

Tần Như Ngọc xoay người nhìn qua đi thời điểm, liền gặp được Bùi Tĩnh mặt trầm xuống từng bước một hướng tới cô đi đến.

QUen biết nhau mười mấy năm, thấy qua các loại bộ dáng của cậu, nhưng mà chưa từng có giống như hiện tại, để cho cô cảm giác bọn họ như là người của hai thế giới.

Cậu trầm ổn có độ, gặp nguy không loạn. Mà cô? Đối mặt trường hợp như vậy lại là có lòng không đủ lực.

Cô trước kia vẫn cho là, cô tuy kém cậu một tuổi, nhưng mà giữa bọn họ là không có sự khác nhau. Bọn họ là người cùng một thế giới, cô chỉ cần cố gắng nhiều một chút, là có thể dễ dàng đứng ở bên cạnh cậu.

Đúng là giờ phút này, nhìn cái người đàn ông trầm ổn đi tới kia, cô đột nhiên cảm thấy được giữa bọn họ cách rất xa.

"Là Bùi phó tổng đến đây!" Các phóng viên nhìn đến Bùi Tĩnh lập tức ùn ùn kéo tới.

Bọn họ hôm nay đến chỗ này mục đích cuối cùng chính là Bùi Tĩnh, hoặc là cao tầng Hợp Hán Kiến Nghiệp. Hiện tại nhìn thấy làm sao có thể sẽ bỏqua cơ hội tốt như vậy.

Một đống lớn vấn đề xảo trá đùng đùng đập tới, mà vẻ mặt Bùi Tĩnh thủy chí chung trước sau đều đã cực kỳ nhạt, giống như bọn họ đang hỏi không phải cậu.

Quản líbộ phận quan hệ xã hội lập tức chạy đến: "Bùi tổng hiện tại không tiếp nhận phỏng vấn, mọi người có nghi vấn, mời đến buổi họp báo của Hợp Hán Kiến Nghiệp. Các vị đến lúc đó có thể hỏi bất cứ vấn đề nào."

Quản lí bộ phận quan hệ xã hội nói xong, các nhân viên an ninh lập tức xông tới, không khỏi đem phóng viên toàn bộ đều đã ép đến chỗ hai bên.

Bùi Tĩnh đi tới, đứng ở trước mặt vợ chồng Mạc Tiểu Lan, lẳng lặng nhìn bọn họ.

"Bùi tiên sinh..." Mạc Tiểu Lan nước mắt lưng tròng nhìn cậu một cái, rồi sau đó lại bối rối cúi đầu.

Dáng vẻ đáng thương tội nghiệp kia, thấy quả thật làm cho người ta mềm lòng .

Bùi Tĩnh cũng không thể cho cô ta ý kiến gì. Cậu tuy xuất thân giàu có, nhưng mà chị dâu cậu từ nhỏ cuộc sống cũng rất vất vả, vẫn giáo dục cậu phải đối xử tử tế với người khác.

Cậu tuy không tán thành tính tình Mạc Tiểu Lan cùng cách làm của cô ta, nhưng mà cậu biết nổi khổ trong lòng cô ta.

"Con của cô cực kỳ an toàn." Bùi Tĩnh bỗng nhiên nói.

Mạc Tiểu Lan lập tức ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn nhìn cậu, sau đó nước mắt không ngừng mà chảy xuống: "Thật sự thực xin lỗi, tôi không phải cố ý. Nhưng mà tôi sợ con của tôi xảy ra chuyện, xin các người tha thứ cho tôi."

"Cô đang nói bậy bạ gì đó?" Chồng cô ta nghe được lời của cô ta, sắc mặt trong phút chốc liền thay đổi, túm chặt tay cô ta gần hơn chính mình nhỏ giọng nói, "Cô đừng quên con cô còn đang trên tay tôi, cô còn muốn thấy nó mà nói, liền nhớ kỹ chính mình nên nói cái gì không nên nói cái gì!"

"Em..." Mạc Tiểu Lan nhất thời không dám nói tiếp nữa.

Bùi Tĩnh lạnh lùng nhìn thoáng qua cái tên đàn ông vô sỉ kia. Cùng là đàn ông, cậu hận nhất chính là loại đạo đức bại này, quay đầu nhìn vềquản lí bộ phận quan hệ xã hội liếc mắt ra hiệu.

Quản lí bộ phận quan hệ xã hội gật đầu, hướng bảo an nơi xa gật đầu một phen. Rất nhanh, đầu bên kia liền truyền đến động tĩnh, có người đã đi tới, thật xa liền nghe được tiếng khóc của trẻ con.

Mạc Tiểu Lan vừa nghe đến tiếng khóc này, ánh mắt nhất thời sáng, cái gì đều đã bất chấp lập tức hướng tới tiếng khóc kia chạy tới: "Con của tôi!"

Một vị bảo tiêu ôm một đứa bé tám tháng tuổi đi tới. Đây là con Mạc Tiểu Lan.

Mạc Tiểu Lam bổ nhào tới lập tức ôm con mình vào trong ngực, khóc lớn.

Mà Tần Như Ngọc ngơ ngẩn nhìn toàn bộ chuyện này, bỗng nhiên có chút hiểu được Mạc Tiểu Lan vì cái gì lại làm như vậy. Nhưng mà trong lòng cô vẫn lại là cảm thấy được bi ai.

Vốn là một chuyện tốt, lại đột nhiên biến thành cái dạng này.

"Các người cướp con của tôi! Trả con lại cho tôi!" Chồng Mạc Tiểu Lan vừa thấy đến liền biết hỏng chuyện, khẩn trương muốn chạy tới. Lại bị một bàn tay ngăn lại.

Bùi Tĩnh chỉ là vươn ra một bàn tay, không có dùng nhiều khí lực, chắn ở trước mặt hắn, nhàn nhạt nói: "Nhiều năm như vậy, đã thật lâu không có xuất hiện qua chuyện có người chạy tới Hợp Hán hắt nước bẩn. Anh cũng cực kỳ có can đảm."

"Mày... Mày đang nói cái gì? Người nào hướng trên đầu các người hắt nước bẩn, tao nói chính là sự thật." Chồng Mạc Tiểu Lan ngẩng đầu, một vẻ bất chấp tất cả.

Chuyện biến thành cái dạng này, hắn biết Bùi Tĩnh bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua hắn. Một khi đã như vậy, hắn cũng chỉ có thể kí gửi hi vọng cuối cùng vào người đứng sau lưng hắn kia. Nghĩ thầm người kia dù thế nào cũng không thể không quản hắn chết sống

"Là mày đem vợ của tao mang đi đi? Cũng là mày nhốt cô ấy lại không cho cô ấy gặp tao đi? Tao nói có sai sao? Tao không có nói xấu mày, việc do chính mày làm mày nên gánh vác."

Chồng Mạc Tiểu Lan đỏ mắt vành mắt, càng nói càng thương tâm, "Tôi rất không dễ dàng mới cưới được vợ, qua nhiều năm như vậy mới có con trai. Các người lại muốn đem bọn họ từ bên cạnh tôi cướp đi, các người đây là muốn đem tôi bức vào đường chết!"

"Tốt lắm, tiếp tục đi." Bùi Tĩnh ánh mắt lạnh nhạt xẹt qua trên người hắn, đột nhiên nở nụ cười một phen, thanh âm vẫn như cũ thật bình tĩnh, "Hi vọng anh có thể vẫn mạnh miệng tiếp."

Cậu vừa dứt lời, đám người bên ngoài lại có động tĩnh truyền đến. Một chiếc xe MiniBus dừng lại ven đường, sau đó từ trên xe bước xuống một đám người.

Khi chồng Mạc Tiểu Lan nhìn đến người đàn ông như là bị người ta ép đi tuốt ở đàng trước khi đó, mặt liền trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net