01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

dưới cơn mưa mùa đông lạnh lẽo, bên dưới mái che của trạm xe buýt bóng lưng cô gái trẻ đang run lên bần bật khiến gã gai mắt. gã đã đứng hơn một giờ đồng hồ ở quán cà phê bên vệ đường chỉ để quan sát một cảnh đời thực của bộ phim truyền hình nhạt toẹt mà gã thường xem vào 23 giờ hàng ngày, lẽ nào gã còn không rõ cô gái này vừa trải qua cái gì?

gã biết thừa, cô gái này không phải đang run lên vì lạnh. theo quan sát của gã mà nói, cô gái này là đang khóc lóc thảm thiết chỉ vì một thằng chẳng ra gì thì nghe có vẻ hợp lý hơn. gã đã nghĩ, thằng ranh con này hẳn là con ông cháu cha hay một thằng côn đồ nào đó, vậy nên mới la hét, đẩy ngã con nhà người ta giữa trốn thanh thiên bạch nhật mà không biết thương hoa tiếc ngọc.

thở hắt một hơi, gã dụi đi điếu thuốc hút dở trên tay, chẳng buồn cầm ô băng qua chỗ cô gái mà gã cho là dại dột kia. đàn ông trên đời đã chết hết đâu.

em nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, liền đưa tay lau khô khuôn mặt đẫm nước mắt, lấy lại sự tươi trẻ vốn có. rời khỏi ghế chờ, em bước lên một bước trước khi gã đàn ông lạ mặt ngồi xuống cạnh mình.

xe buýt tới, gã vẫn ngồi lỳ ở đấy với vẻ mặt đến cả tiết trời mùa đông cũng không thể lạnh bằng. thời sự 18 giờ 30 phút dạo gần đây thường xuyên báo động việc 'yêu râu xanh' xuất hiện ngày càng nhiều. rồi liệu gã đàn ông tóc đỏ này có phải một trong số những kẻ dâm ô kia không? em bắt đầu có cảm giác sợ, lén lút lướt mắt nhìn người phía sau để xác thực. gã mặc một bộ âu phục, bên ngoài là chiếc măng tô màu đen làm toát lên khí chất như một tổng tài. em tròn xoe đôi mắt, không còn lén lút như vài phút trước đây mà quang minh chính đại nhìn trực diện vào gã. chắc là người tốt rồi, em nghĩ vậy.

mưa bắt đầu có dấu hiệu tạnh, gã đứng lên cầm ô bước về phía em. em bé nhỏ, chỉ trong tích tắc đã bị gã che khuất.

"cầm lấy"

"nae?"

gã không thích nhiều lời. mặc em có phản ứng ra sao vẫn cầm lấy bàn tay em đặt lên cán ô, còn bản thân thì đội mưa băng qua đường.

em quay về nhà cùng với cái ô của gã tóc đỏ lúc chiều tà, thầm cảm tạ bởi nếu không có cái ô này thì em trở thành chuột lột mất. nhưng tại sao gã lại đưa ô cho em trong khi mưa vẫn còn chưa tạnh hẳn? huống hồ em và gã còn chưa một lần tiếp xúc qua.

"ahn mi, về rồi à?"

"vâng. hôm nay mưa to quá bố ạ"

em làm ráo nước trên tán ô trước khi mang nó lên phòng. em vào nhà, rồi lại một lần nữa gã xuất hiện trước mắt em. gã ở hiện tại cuốn hút hơn, không còn bộ âu phục mà thay vào đó là áo phông trắng và quần jeans đen đơn thuần. em thẩn thờ nhìn vào gã, có vẻ gã khá thân thiết với bố mẹ em.

"chào chú đi con"

em ngạc nhiên, mở to đôi mắt nhìn bố mình. nhìn xuống cái ô trên tay, rồi lại nhìn lên người đàn ông đẹp trai lồng lộng kia. em không thắc mắc tại sao bố lại bắt em gọi gã là 'chú', nhưng nhìn gã em đoán chỉ hơn mình không quá 10 tuổi thì cũng đâu đến nỗi phải gọi là 'chú' đâu. gọi gã là 'chú', vậy thì tội nghiệp cho sắc đẹp đánh lừa thị giác của gã quá.

trong khi não em còn đang bận phân tích một đống giả thuyết về cách xưng hô và độ tuổi của gã, thì gã đã nhanh chóng hất cằm về phía em, vừa nói vừa nhếch môi cười với người đàn ông bên cạnh.

"em cứ nghĩ con bé đã tốt nghiệp rồi chứ""

"sẽ tốt nghiệp, vào năm sau"

"nhưng taehyung..."

gã nhấp lấy một ngụm trà, đặt tách về vị trí cũ rồi tiếp tục.

"hyung thử nhìn xem, con bé có vẻ không nhận ra em"

"thì đúng rồi. lúc chú mày đi, con bé còn chưa tốt nghiệp cấp một. với cả chú mày thay đổi quá nhiều"

taehyung dừng một lúc, rồi quay sang nhìn cô con gái của mình, nói tiếp:

"có nghe bố nói không, ahn mi? còn không mau chào chú"

"ah..vâ-... vâng. chào chú"

em lúng túng, đến cả cái ô trên tay cũng bị em làm rơi. gã nhìn em nở nụ cười niềm nở, cũng lúc ấy em biết tim mình đã bắt đầu rộn ràng trở lại rồi.

em cúi đầu chào bố mẹ và gã, rồi bỏ chạy một mạch lên phòng. cái gã này cứ nhìn em cười cười như thể đang chờ đợi em nói cái gì đấy với gã vậy, mà em thì biết nói cái gì với gã khi gã cứ cười như thế với em? với bộ dạng lúng ta lúng túng này của em, đứng lâu thêm thì chẳng khác nào thừa nhận rằng tim em đang điên lên vì gã.

bữa cơm tối bắt đầu không lâu sau đó, đương nhiên là sẽ có bốn người bao gồm cả 'chú' của em. như thường ngày em sẽ có trách nhiệm bày chén đĩa ra bàn, nhưng hôm nay thì khác, gã đã thay em làm việc đó rồi. bộ chén đĩa riêng biệt của em đã được gã xếp vào đúng vị trí của em trên bàn ăn, loại nước uống em hay dùng khi ăn cũng được gã cân nhắc pha chế rất kĩ lưỡng, bởi sirô dâu rất rất ngọt. em hoài nghi, những việc gã làm đều rất chi là hoàn hảo và nó không hề khác với khuôn mẫu mà bố em đã đặt ra từ cái thuở vừa lập gia đình, như thể gã đã sống cùng gia đình em một khoảng thời gian khá lâu rồi vậy.

"chào mie"

"ô.. ôi mẹ ơi.. giật cả mình"

em vì quá chú tâm đến đôi tay của gã, nên đã giật mình ngay sau khi giọng của gã cất lên. gã phì cười, gương mặt em lúc giật mình trông buồn cười làm sao. 

em bị nụ cười của gã làm cho mê hoặc, đầu óc cứ lân lân làm em cũng không thể nói được gì cho tới khi bữa tối kết thúc. nhưng suốt bữa cơm gã cũng chớ thèm để ý đến em, mặc dù em thỉnh thoảng lại ghé mắt sang chỗ gã.

laptop bị hư, em chạy sang phòng bố mẹ để chơi nhờ máy của bố. vừa mở màn hình lên, em đã bị đuổi về.

"ahn mi, về phòng học bài đi"

"nhưng còn sớm mà mẹ. bố đâu rồi ạ?"

"mẹ không biết, chắc là anh em lại rủ nhau đi đánh chén ngoài bờ hồ rồi"

đây là cơ hội tốt để em điều tra về 'chú' của mình thông qua mẹ. bố taehyung của em rất nghiêm khắc, ắt sẽ mắng em vì tội hay lãi nhãi, nhiều chuyện hoặc lười học bài nếu ông ấy có mặt ở đây.

em gối đầu lên đùi mẹ, đan tay mình vào bàn tay mềm mại mà bố lúc nào cũng nâng niu, rồi bắt đầu vào vấn đề chính.

"cái người đó là ai vậy mẹ? con chưa từng gặp qua"

"phải gọi là c-h-ú, bố biết được sẽ mắng con đấy"

mẹ đánh vào mông em một phát rõ đau như đang thay bố trừng phạt con gái, rồi lại xoa xoa đầu em, giải thích.

"chú ấy tên jeongguk. sống với bố con từ bé đến lớn"

"chỉ vậy thôi ạ?"

"trước sinh nhật 10 tuổi của con, chú jeongguk đã xuất ngoại mà không báo trước với bất kì ai trong gia đình. thời bé con rất thích chú jeongguk đấy, không chịu rời nửa bước"

"nae? rất thích luôn ạ? con không-..."

"mấy giờ rồi, ahn mi? lớn rồi, đừng để bố ngày nào cũng nhắc nhở... về phòng, để mẹ còn nghỉ ngơi"

bố đã về!

thế đấy. bố mặc kệ sự đời cứ vậy mà sải bước tới gần kéo em ra khỏi đùi mẹ, dù cho câu chuyện giữa em và mẹ có dang dỡ như thế nào thì bố vẫn kiên quyết tống khứ em về phòng.

"từ từ người ta về. người ta có giành mẹ với bố đâu mà bố sợ"

"vừa nói cái gì đấy?"

"người ta nói là người ta đi về phòng người ta ngủ mà"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC