(14) về quê chú 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, đúng 6 giờ sáng chú gọi em dậy.


"Ami của chú, dậy thôi"


Đang định đạp chú bay ra khỏi giường thì em sực nhớ ra đang ở nhà bố mẹ chú. Em lập tức ngồi bật dậy.


"Chú ơi mấy giờ rồi"


"Mới 6 giờ thôi, cứ từ từ"



Mắt nhắm mắt mở, em lọ mọ đi vscn rồi xuống nhà. Mới có hơn 6 giờ mà mọi người đã tất bật làm việc.



Hôm nay mẹ chú Jin cũng đứng bếp để chế biến mấy món khoái khẩu mà cả nhà đều thích. Em liền xuống phụ bác một tay.




Hơn 8 giờ, họ hàng nhà chú cứ đến nườm nượp, mấy chốc mà ổn định chỗ ngồi. Dù không phải tay nghề quá cao nhưng em cũng thử chế biến một vài món, chỉ sợ không hợp vị mọi người.



Bố và chú Jin thì phải ra tiếp họ hàng. Vì nhà đông anh em nên năm nào họ hàng nhà chú đều dành một ngày để tụ họp ăn uống cho đỡ 'quên mặt nhau'.



Trong bữa ăn, em cứ phải chạy vạy suốt, bàn thiếu bát, bàn thiếu đũa, bàn thì thiếu thìa. Đến em được nghỉ cũng là lúc gần hết bữa rồi.



Chú Jin kêu em ngồi xuống chỗ bên cạnh chú giữ từ lúc nãy. Mọi người ồ ạt hướng mắt về phía em và chú. Có người dì của chú lên tiếng.



"Jin à, người ngồi cạnh cháu là ai thế?"



"Cháu dâu của dì đấy ạ"


Ánh mắt của dì dành cho em khác hẳn lúc trước.



Đến lúc mọi người đứng lên cả rồi, cũng là lúc em và mấy cô giúp việc xắn tay lên rửa bát. Đống bát này đã là gì so với mấy mâm cỗ ở Việt Nam cơ chứ, em chấp tất.



"Ami à, bát đũa cũng rửa gần xong rồi, để giúp việc rửa nốt em vào đây với chú."


Em quay sang nhờ cô giúp việc rửa nốt giùm rồi rửa tay đi lên nhà chính với chú.



Chú nắm tay em đi lên nhà chính và giới thiệu em với họ hàng. Cũng rất may mắn khi không ai có ác cảm với em cả, cũng bởi vì gia đình em cũng có chút gì đó gọi là 'môn đăng hộ đối' với nhà chú. Chỉ có mỗi một người từ nãy giờ vẫn luôn dành một ánh mắt không mấy thiện cảm cho em- dì chú.



Sau khi đã quen dần, em cũng có ngồi ở bàn các cô các bác tám chuyện một chút. Mọi người cũng không dè dặt em quá nhiều, chỉ là hỏi một chút về học vấn và công việc của em.


Lúc đó, dì mới từ tốn thầm lặng ra ngồi cạnh chú vừa đứng lên sau khi tiếp khách ở bàn bên cạnh.



"Jin à, dì nói chuyện với con một chút được chứ"



"À, dì cứ tự nhiên"



Dì dẫn chú ra một chiếc bàn ở góc khuất để nói chuyện.



"Cháu cũng biết là dì rất thương cháu đúng chứ?"


"Dạ"


"Nên dì luôn cho cháu những lời khuyên từ tấm lòng dì"


"Vâng, cháu hiểu"


"Thật lòng mà nói, dì không ưng Ami một chút nào"




"Sao thế ạ, Ami có gì khiến dì phật lòng sao ạ"


"Cháu nhìn xem, Ami chân tay rất vụng về, mới về được có một hôm đã làm vỡ chiếc bát trong bộ bát đĩa mà mẹ con thích nhất"


"Nhưng Ami đã xin lỗi mẹ và có phần chuộc lỗi đặt mua lại chiếc mới rồi mà dì"


"Con nói xem, làm vỡ bát là một điều xui xẻo, biết đâu lại mang vận vào người, xong vừa nãy, mới gọt có chút hoa quả mà đã làm đứt tay, đúng là hậu đậu mà. Sau này cưới nó về có khi lại chẳng làm được gì nên hồn"


Nghe thấy em bị đứt tay, anh mắt chú hiện lên một tia lo lắng. Từ lúc gặp em, chú chưa bao giờ để em bị xước sát gì, hay dù có vô tình bị chảy máu đều liền sát khuẩn cho em, giờ em bị đứt tay, chẳng biết nhỏ hay lớn nhưng vẫn rất lo cho em. Cũng bởi em từng nói máu em rất khó đông nên nếu không cầm máu kịp cũng sẽ gây ra nguy hiểm cho em.



"Hay là con thử coi con bé Jina đi, coi có hợp không."


Chú không biết trả lời sao với dì nên cứ ngồi bất động ở đó mà hướng mắt về phía em.



"Con bé vừa cao ráo, trắng trẻo, đang làm giáo viên mầm non. Con bé cũng từng bảo với dì, sau cưới nó có thể sẽ nghỉ việc để chăm chút nhà cửa chồng con"


"Dì à, con thấy Ami rất tốt, dù em ấy mới ra trường nhưng lương tháng rất ổn định. Con không thiếu tiền nhưng bây giờ thời đại phát triển, vợ chồng luôn chia sẻ việc với nhau, cả hai cùng đi làm, rồi cùng về nhà nấu cơm và ăn cơm cùng nhau. Em ấy mới hơn 20 nhưng suy nghĩ rất chín chắn và cũng rất hiểu chuyện. Con thấy Ami không có gì để chê hết. Con biết dì muốn tốt cho con nhưng con cũng đã 31 tuổi và nửa còn lại của cuộc đời con là tự con quyết định. Từ lúc gặp mọi người, chưa ai phải mở miệng ra chê bởi em ấy thực sự hợp mắt mọi người. Con không biết Ami đã làm gì khiến dì phật lòng mà từ nãy đến giờ dì chỉ kè cựa bắt lỗi em ấy từng chút một, lại còn làm mai con cho người khác"


Chú nói xong liền đứng dậy đi ra chỗ em, mặc kệ dì vẫn ngồi đó ra sức bắt lỗi em.



"Ami à, đưa tay của em đây"

Cuộc nói chuyện giữa em và các cô đều dừng lại.


"Chú sao thế, tự dưng lại ra hỏi tay em"


"Đưa tay cho chú"



"Tay em có làm sao đâu"



"Ami, tay con làm sao thế, máu vẫn còn chảy kìa"


Thấy chú hỏi, mẹ cũng nhìn xuống tay em coi thử.


"À, con chỉ bị đứt tay một chút thôi, xíu nữa là khỏi ý mà"


Chú nắm tay em lôi xềnh xệch xuống bếp để lấy thuốc sát trùng.


"Có phải dì kè cựa em từ nãy đúng không Ami"

"Chú làm sao thế, dì có làm gì em đâu"


Em cứ giấu chú mãi. Thực ra cũng vì lúc em đang gọt lê đem lên nhà, dì cứ đứng bên cạnh kể về cái cô bạn gì đó của chú rồi tấm tắc khen cô đó hợp với chú khiến em chểnh mảng mà cắt vào tay.



"Ami à, từ khi nào em học nói dối thế?"



Em oà lên khóc. Ấm ức từ nãy đến giờ của em vì một câu nói của chú mà tuôn ra hết.



"Sao em lại khóc thế, chú làm em đau sao?"



Chú đưa tay lên lau gương mặt tèm lem nước mắt của em.


"Dì...hức... kể là chú có một cô....bạn rất thân, dì còn...hức...bảo chú với...hức... cô đó có hôn ước"



"Đúng là nhà chú truyền thống thật nhưng bố mẹ rất tôn trọng chú, không ép chú phải lấy vợ thế đâu"



Chú dán cho em một chiếc urgo, lấy khăn lau mặt cho em rồi dẫn em lên phòng ôm em ngủ, dù gì họ hàng cũng đã về hết, bát đũa bàn ghế cũng đã dọn.



_____
Còn nhớ tui hông


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net