Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cũng chẳng ai thật sự muốn chỉ anh. Là do anh hay do văn hóa riêng của người ở đây vậy?

"Để tôi đưa anh đi." Cậu ta nói.

"Cậu không muốn chỉ đường thì đừng chỉ, tôi không có tâm trạng để đùa với cậu," Vân Mạn đi trở lại chỗ cậu ta, cách vài mét thì dừng lại, "Tôi không cần cậu đi cùng chỉ đường, nếu bị lạc thì tôi sẽ tự leo tường theo ý cậu."

Cậu ta nhìn rõ vẻ mặt "Phiền phức chết đi được" của Vân Mạn, cuối cùng cũng không còn cợt nhả nữa, nghiêm túc nói:

"Tôi cũng không bảo anh đi leo nóc nhà thật, chỉ là đùa thôi. Nếu anh thấy khó chịu thì tôi xin lỗi."

Đầu óc Vân Mạn đang không kiểm soát được, anh còn cho rằng kiểu của cậu bạn này hẳn sẽ phải đối đáp lại với anh mấy câu để chứng tỏ bản thân không vừa. Không ngờ cậu ta lại mở miệng xin lỗi, Vân Mạn ngay lập tức nghẹn họng không nói được câu nào.

Người kia dọn dẹp đồ trên thanh sắt lại, bỏ tất cả vào một cái túi đeo trên vai rồi nói: "Tôi cũng tiện đường qua đó, để tôi đi cùng anh."

Vân Mạn không trả lời, tự dưng lại thấy ngượng ngùng không hiểu sao dù anh cảm thấy mình nói không sai. Làm gì có ai chỉ đường ngang ngược kiểu như cậu ta? Vân Mạn nhìn nền đất cứng có một chút cỏ dại mọc lên dưới chân, bình tĩnh lại thì cũng thấy mình có phần giận cá chém thớt.

Người kia vòng ra phía sau ống bê tông rồi xách một chiếc chiếc xe đạp lù lù đi ra. Trên xe treo áo khoác đồng phục của trường trung học, Vân Mạn ngạc nhiên mở to mắt, đó chẳng phải áo của học sinh trường Phục An mà.

"Tôi chở anh nhé?" Cậu ta hỏi. "Cả hai đi bộ sẽ mất thời gian hơn."

Chiếc xe của cậu ta khá cũ, Vân Mạn muốn nói hai người đàn ông ngồi trên cái xe này thì tốc độ cũng chẳng nhanh hơn người đi bộ chút nào đâu nhưng lúc này anh nhìn thấy mô hình gắn trên đầu xe đạp. Đó là mô hình yêu tinh nhỏ xíu làm bằng gỗ, nó choàng khăn khắp người, chỉ để lộ hai con mắt to nhìn về phía trước. Vân Mạn thấy lạ nên đưa tay vô thức đụng nhẹ vào con yêu tinh một cái, cảm thấy rất chắc chắn, có lẽ là dùng ốc vít đính chặt vào xe rồi chứ không phải dùng keo dán bình thường.

"Đi xe đạp à? Tôi tưởng cậu muốn leo tường," Vân Mạn nói, "Còn định bảo cậu làm mẫu trước xem thế nào."

"Anh vẫn còn khó chịu à?" Cậu ta cười cười, "Lên xe đi, tôi không chọc anh nữa."

Vân Mạn còn muốn nói gì đó lại thôi. Dù sao nghĩ lại thì lần trước gặp ở quán tên này nói chuyện không khó ưa tới mức đó, khi nãy chẳng hiểu sao cậu ta và cả anh lại có hiểu lầm như thế nữa, bầu không khí giữa hai người cứ thể sượng đi. Đang lúc Vân Mạn chưa biết nên nói gì, anh chợt nhận ra một chuyện.

"Đó là yêu tinh E.T à?" Vân Mạn đụng vào mô hình trên đầu xe đạp kia.

"Ồ? Anh cũng biết phim này hả?" Cậu ta đột nhiên nở nụ cười, "Anh nhìn ra được E.T à?"

"Ừ, nó có hết đặc điểm của E.T," Vân Mạn hơi khom người quan sát kĩ, "Đồ gỗ...cái này cũng là cậu làm đúng không?"

"Phải, nó gần như là món đồ hoàn thiện đầu tiên mà tôi làm," Cậu ta vui vẻ nói, "Nhưng ai cũng chỉ biết là yêu tinh thôi chứ ít người đoán ra yêu tinh E.T lắm."

"Có thể người ta chưa coi phim nên không biết chứ không phải không nhận ra," Vân Mạn nói, "Tôi vừa nhìn là biết mà."

Người kia vui vẻ cứ như đứa trẻ được khen tranh vẽ đẹp, Vân Mạn ngạc nhiên quan sát cậu, không ngờ còn có biểu cảm này. Anh lại để ý tới áo khoác trường trung học kia, không lẽ người này vẫn còn là học sinh thật? Từ đầu Vân Mạn cũng đoán rằng cậu bạn này nhỏ tuổi hơn mình nhưng cái cảm giác cậu ta mang lại cho anh không phải là người nhỏ tuổi tới thế.

Nói chuyện qua loa làm Vân Mạn thấy đỡ sượng hơn chút, cuối cùng anh ngồi ở yên sau cho cậu bạn kia chở. Chiếc xe đạp cũ coi vậy mà di chuyển còn tốt chán, cậu ta chỉ lấy đà vài cái là xe có thể lướt băng băng trên đường. Vân Mạn chợt nhớ tới chiếc mô tô trước quán nọ, sự biến hóa từ chiếc mô tô siêu ngầu đó chuyển thành chiếc xe đạp này làm anh thấy buồn cười. Mà lỡ đâu chiếc xe đó chẳng phải của cậu ta, nó chỉ vô tình nằm đó thôi thì sao?

Cậu bạn này đạp khá nhanh, vạt áo khoác bị gió thổi nhẹ bay vào mặt Vân Mạn. Vân Mạn kéo áo cậu ta xuống, thầm nghĩ một chút rồi hỏi.

"Này, cậu là học sinh trường Phục An hả?"

"Phải," Cậu ta không quay đầu lại mà chỉ hơi thẳng lưng, giọng nói to rõ, "Anh mới tới mà cũng biết trường đó à?"

"Vì tôi là..." Vân Mạn dừng lại giữa chừng, tự dưng đổi câu hỏi, "Mà cậu học lớp nào vậy?"

"Lớp 11-5."

Vân Mạn im lặng. Anh thực tập ở hai lớp mười một, lớp xã hội là 11-7, còn lớp tự nhiên là 11-5. Chẳng biết cái sự trùng hợp này gọi là gì nữa?

"Mà anh nói anh là cái gì cơ?" Cậu ta nghe tiếng anh cười ở phía sau nên ngạc nhiên hỏi.

"Không có gì đâu," Vân Mạn nói, "Giờ này lẽ ra vẫn còn trong tiết mà cậu đang ở ngoài trường. Cậu cúp học à?"

Người kia không có vẻ ngại ngùng gì mà còn trả lời rất nhanh: "Buổi sáng ngủ quên, tới trường thấy đóng cổng rồi nên không vào nữa."

"Không phải cậu leo tường giỏi lắm à? Sao không lẻn vào? Tôi thấy học sinh đi trễ toàn leo tường."

Biết Vân Mạn đang kháy lại chuyện khi nãy, cậu ta cũng chỉ cười hùa theo. Sau đó cả hai người đồng thời im lặng, cậu bạn kia chỉ tập trung đạp xe, rất nhanh đã tới địa điểm anh cần.

Nơi này không lớn, chỉ đơn giản là nơi kho chứa hàng hóa. Nghe cậu bạn kia nói thì người dân ở đây sẽ tự tới lấy đồ đi chứ không có nhân viên giao, bên đây chỉ nhận giao đi chứ không nhận giao hàng trong khu. Vân Mạn chẳng hiểu quy trình gì sất, anh đi vào trong lấy hành lí của mình. Lúc trở ra, người kia vẫn còn đứng ở bên ngoài nhai kẹo bấm điện thoại chứ chưa rời đi, nghe thấy tiếng lộc cộc từ bánh xe vali cậu ta mới ngẩng đầu lên, còn cầm viên kẹo trên tay lắc qua lắc lại.

"Anh ăn kẹo không?"

"...Cảm ơn." Vân Mạn bất ngờ nhưng không từ chối.

"Kể ra thì anh tới đây từ khi nào mà hôm nay mới nhận hành lí vậy?" Cậu ta hỏi, "Tôi nhớ lúc gặp anh cũng phải ba, bốn ngày trước."

"Làm sao tôi biết được khâu vận chuyển ở đây như thế nào? Ban đầu họ còn cam đoan về cùng lúc với chuyến tàu của tôi." Vân Mạn xé kẹo bỏ vào miệng mình.

Cậu ta nhìn đống hành lí Vân Mạn đem ra, cười nói: "Anh biết đường về không vậy? Mà không rành đường sao từ đầu không gọi taxi cho nhanh?"

Vân Mạn nhìn cậu ta, tự dưng lại không muốn nói trải nghiệm đi xe tồi tệ của mình. Lỡ đâu người ở đây chịu đựng được mấy chuyến xe đó thì thành ra anh phàn nàn sẽ không hay lắm.

"Tôi...tính đi đường cho quen thôi."

Bây giờ Vân Mạn mang nhiều đồ như vậy đi bộ cũng không tiện, với lại quanh quẩn cả buổi trời làm anh mệt muốn chết rồi nên lúc này bắt buộc phải gọi taxi. Vân Mạn nhìn từ xa thấy một chiếc đang chạy tới, anh thở dài rồi giơ tay lên bắt xe. Anh nhìn thoáng qua thì thấy vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu của cậu bạn tóc quăn kia. Chiếc xe kia đang chở người nên không dừng lại, chạy vụt ngang qua mặt hai người họ.

Vân Mạn dù không thích đi xe lắm nhưng không bắt được xe để đem hành lí về cũng thấy chán nản. Lúc này, cậu bạn kia chợt đưa điện thoại của mình tới trước mặt anh, trên màn hình hiện ra một dãy số.

"Đây là số của hãng taxi trong thành phố, anh lưu lại đi."

"Hả?"

"Lần tới thấy xe viền xanh như thế kia thì né đi," cậu ta nói vừa nâng điện thoại lên ý bảo anh lấy đi, "Xe đó không được đăng kí, lấy tiền mắc mà chạy còn ẩu nữa."

Vân Mạn nhận lấy điện thoại của cậu ta, nhìn chằm chằm vào dãy số ở trên đó. Anh lưu số lại vào máy mình, sau đó tự đặt một chiếc xe tới đón. Bảo sao khi nãy cậu ta tỏ ra kinh ngạc như thế khi mình gọi xe, Vân Mạn nghĩ.

"Cảm ơn cậu."

"Không có gì," cậu ta lấy lại điện thoại bỏ vào túi mình, "Mà anh tên gì thế?"

"Vân Mạn. Còn cậu?"

"Vân Mạn? Mạn trong....ngạo mạn ấy hả?" Cậu ta ngạc nhiên hỏi, "Hay là còn nghĩa gì khác?"

"Chắc là thế. Cậu thấy lạ lắm hả?" Vân Mạn khẽ cười.

"Ừ, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tên này," Cậu ta chống tay lên xe, gác cằm nhìn anh, "Tôi là Khải Uy."

"Chào cậu."

Taxi được gọi tới rất nhanh đã xuất hiện, cả hai không nói chuyện nữa. Tài xế giúp Vân Mạn bỏ hành lí vào sau xe, sau đó quay trở lại ghế lái. Khải Uy không suy nghĩ tên của Vân Mạn nữa, cậu quay đầu xe có vẻ tính rời đi.

"Anh lưu số taxi rồi phải không?"

"Rồi," Vân Mạn gật đầu, "Hôm nay cảm ơn cậu nhiều."

"Tôi cũng tiện đường mà thôi." Khải Uy nói.

Vân Mạn đột nhiên nở nụ cười với Khải Uy, chỉ là một nụ cười bình thường mà không hiểu sao Khải Uy lại thấy có ẩn ý gì đằng sau đó. Lúc chuẩn bị đưa tay đóng cửa xe, Vân Mạn ló đầu ra ngoài, đưa tay chào cậu lần cuối.

"Khải Uy, gặp lại sau nhé."

Khải Uy cũng đưa tay ra chào anh, nhìn chiếc xe dần lăn bánh đi. Cậu không rõ nụ cười cuối cùng đó của Vân Mạn là như thế nào, lại còn...hẹn gặp lại. Người lạ với nhau thường không chào nhau bằng cụm từ này, Khải Uy vừa quay đầu xe đạp vừa nghĩ, dù là cả hai cũng đã vô tình gặp nhau hai lần, nhưng nếu còn có thể trùng hợp gặp nhau lần tới nữa thì đúng là thần kì thật.

_________________________________

.Movie E.T the Extra-Terrestrial (1982): Bạn yêu tinh E.T gắn trên xe đạp Khải Uy là nhân vật từ phim này



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net