Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nữa, như một con cún con, quỳ xuống, há to miệng ngậm lấy tên tiểu tử của Mai lão bản, hi vọng có thể khiến nó "sống lại".

Tư thế đó khiến Tiểu Ngưu muốn hét to quá đã. Đó là vì tư thế này khiến Thất di phải đưa kiều đồn lên cao, mà cặp tuyết đồn trắng toát đó lại hướng thẳng về phía Tiểu Ngưu. Cặp đôi đó không quá lớn, lại tròn như trăng rằm, bề mặt cũng mịn màng. Tại khe rãnh thâm sâu là một đóa cúc hoa mờ ảo, nhung mao đen tuyền, lại còn có một tiểu huyệt đã ướt đẫm nữa, tất cả những hình ảnh ấy đều như đập thẳng vào mặt Tiểu Ngưu, khiến hắn muốn xông thẳng đến làm gì đó. Tiểu huyệt ấy, do đã có vật cứng len vào, đang hé mở một nửa, hai bên biến thành màu phấn hồng. Cùng với những động tác miệng của Thất di, tiểu huyệt cũng chầm chậm khép mở, như đang hô hấp vậy. Nó khiến cho đóa cúc hoa vương một chút ngọc thủy cứ thu thu nở nở, phô bày phong thái cực kỳ phóng đãng.

Tiểu Ngưu nuốt nước bọt, trong lòng không ngừng cảm thán, thật là đẹp, thật là dụ người quá đi, ta quả thật không chịu được nữa rồi. Thì ra nữ nhân là như vậy đấy. Nam nhân chúng ta là cây bổng dài, nữ nhân như cái hang sâu, ông trời đã sắp đặt như vậy, gọi là thiết bổng nhập động. Tiểu Ngưu ta lớn thế này rồi, thật là đáng tiếc mà. Nghĩ thế, hắn hít một hơn, quay đầu sang bên cạnh, không nhìn tiếp vào đôi tuyết đồn của nữ nhân nữa. Hắn cố gắng để có thể rũ bỏ cái ấn tượng chấn động về cơ thể nữ nhân đó ra khỏi đầu. Nhưng nói sao mà dễ như vậy?

Mắt không nhìn được bên trong nhưng tai hắn vẫn nghe được. Chỉ thấy Thất di lại thở dài: "Được rồi, được rồi, cái tên tiểu tử của người đã chết rồi còn đâu, một chút khởi sắc cũng không có."

Mai lão bản phân bua: "Chắc tại mấy đêm rồi khổ nhọc quá đấy mà, thế mới như vậy chứ."

Thất di thái thở dài, than: "Kể từ khi thiếp được gả về nhà này, người chưa bao giờ kém đến vậy. Chỉ lo sau này người không còn dựng nó dậy được nữa ấy."

Mai lão bản nghiêm mặt nói: "Nàng không được nói xui thế chứ, đó là điều ta rất úy kị đấy."

Một lúc sau, Thất di nói: "Thôi, chúng ta nghỉ đi. Nếu mai người lại bảo không được thì đừng có lại đến phòng thiếp nữa đấy, cứ để nữ nhân khác bồi tiếp người."

Mai lão bản cố nặn ra nụ cười cầu tài: "Sẽ vẫn ổn thôi. Mai ta sẽ lại thỏa mãn cho nàng vậy". Sau đó, đèn tắt phụt, trong phòng trở nên tối đen, chẳng còn thấy gì được nữa.

Tiểu Ngưu thấy mục đích đã đạt được rồi, cũng không lưu lại thêm nữa. Hắn chỉnh trang lại một lượt, đợi nhục bổng mềm xuống, mới rời khỏi Mai phủ. Khi hắn về tới nhà, nằm trên giường, nhớ lại tình trạng sau khi Mai lão bản bị chỉnh, không nhịn nổi cười thành tiếng.

Hắn từng nghe qua lão tiểu nhị trong hiệu thuốc nói rằng loại thuốc này khi dùng phải có liều lượng chính xác tuyệt đối. Nếu dùng quá liều sẽ có hậu quả nghiêm trọng, có thể bị cả đời liệt dương, không thể cùng phụ nữ hoan hảo đại chiến nữa. Mai lão bản tác ác đa đoan, lần này đương nhiên là gặp báo ứng, có điều chỉ sợ làm khổ lây cho Thất di. Nằm nghĩ đến thân thể nàng, Tiểu Ngưu không khỏi ngây người ra. Ánh mắt nàng như mời gọi, tiếng nàng rên rỉ yêu kiều, đặc biệt là cái cách nàng ân cần làm cho cây nhục bổng của nam nhân thì quả thực khiến người người như muốn phát điên lên. Nếu như để ta trên cơ thể nàng ưu ưu ái ái thì cũng không uổng phí một đời.

Nhưng muốn chiếm được nàng chỉ sợ là quá khó, nhưng ngoài nàng ra ta còn có thể cùng ai chứ? Trong đầu hắn lúc này có chút chút liên tưởng tới vị tiểu muội tử - Tiểu Tụ. Nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp cùng hình dáng yêu kiều của nàng, trên mặt Tiểu Ngưu hiện lên một nụ cười đầy tà khí

Từ lúc Tiểu Ngưu vô tình chứng kiến được bí mật của nam nữ, thì tư tưởng hắn phát sinh biến hóa rất lớn. Hắn cả ngày chỉ nghĩ xem có biện pháp nào, để có thể tự mình thể nghiệm một chút tư vị kì diệu đó. Vậy là hắn rốt cục cũng đã không còn là một Tiểu Ngưu ngây thơ trong trắng trước kia nữa.

Buổi sáng hôm nay, Tiểu Ngưu vội vàng ăn nhanh bát cơm rồi chạy đi giúp đỡ tiểu muội muội - Tiểu Tụ làm việc. Tiểu Tụ nhỏ hơn Tiểu Ngưu vài tháng, lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một thiếu nữ tuyệt sắc. Nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh cỏ, che phủ thân thể mảnh mai mà cân đối, mang theo mùi thơm dìu dịu bước tới bên người Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu nhìn chăm chăm vào Tiểu Tụ: "Có chuyện gì buồn cười lắm sao?" Hắn thấy trên khuôn mặt vui vẻ của Tiểu Tụ có ánh cười nhẹ, khẳng định là có chuyện gì hay lắm đây.

Tiểu Tụ lấy tay che miệng, nét cười giảm đi vài phần, dừng một chút rồi nói: "Tiểu Ngưu ca, cái tên Mai diêm vương tới đây." Khi nàng nói chuyện đôi mắt hắc bạch phân minh chớp chớp, cái miệng nhỏ xinh đáng yêu hé nở, lộ ra hai chiếc răng khểnh duyên dáng.

Vừa nghe thấy thế, Tiểu Ngưu trong lòng hoảng sợ đứng bật dậy, thầm nhủ nhất định chuyện này có liên quan tới hành động buổi tối hôm đó. Tiểu Ngưu cố giữ sắc mặt tỉnh bơ: "Tiểu muội muội, lão đến không phải là có việc gì ghê gớm chứ. Nhưng lão vốn là bằng hữu chồn cáo của ông già mà."

Tiểu Tụ hừ khẽ một tiếng: "Huynh nói phụ thân như thế là nói bậy, xem ra muội thấy huynh mới giống cáo đó." Lúc nói câu này, bộ ngực mới vừa nảy nở phảng phất khẽ rung động làm Tiểu Ngưu nhìn thấy mà phát sốt. Không muốn để muội muội phát hiện ra cái bộ dạng sắc lang của mình, Tiểu Ngưu vội chuyển ánh mắt của mình ra chỗ khác.

Tiểu Tụ không hề biết trong lòng Tiểu Ngưu nghĩ gì, nói tiếp: "Tiểu Ngưu ca, huynh có biết không, mỗi lần lão ghé qua nơi đây khuôn mặt lúc nào cũng ra vẻ khinh người, nhìn thấy mà ghét. Nhưng hôm nay lại không thế nha, hôm nay lão trông ủ rũ giống như một con con chó bị đánh què chân vậy."

Tiểu Ngưu nghe giọng nàng có vẻ rất hưng phấn, nghi ngờ hỏi: "Muội vì thế mà thấy cao hứng à?"

Tiểu Tụ trả lời: "Đúng, đúng, muội vừa thấy cái vẻ ỉu xìu như cá chết của lão, liền không thể không vui sướng. Muội thực sự tính mua ít pháo nổ mà ném lão, cho lão tiêu thành không khí"

Tiểu Ngưu không thể nhịn được, cười nói: "Tiểu Tụ nha, cho dù lão là cái gì thì lão cũng chưa đắc tội với muội mà."

Tiểu Tụ đầy vẻ chính khí hiên ngang nói: "Lão không đắc tội với muội, nhưng lão làm quá nhiều chuyện tồi tệ. Chẳng đâu xa, nói chuyện gần đây nhất, lão cắt xén tiền công của nông dân, chỉ trả cho họ một nửa. Mọi người không chịu, kiện lão lên quan phủ. Lão lại hối lộ quan phủ, kết quả là, nông dân ngược lại trở thành tội nhân, không những bị đòn đau bán sống bán chết, lại còn bị giam nửa tháng. Huynh nói xem còn gì là vương pháp nữa?"

Tiểu Ngưu nghe vậy tức giận, hỏi: "Tiểu Tụ, làm sao muội biết những chuyện đó?"

Tiểu Tụ trả lời: "Là một bằng hữu của phụ thân ở nha môn kể khi mua thuốc."

Tiểu Ngưu lắc đầu: "Phụ thân của chúng ta thực sự là thiện ác bất phân, sao lại có thể làm bạn với loại người như thế nhỉ? Thực sự làm tức chết người ta mà." Vừa nói vừa vung tay vung chân. Trong lòng hắn rất giận dữ, thầm nghĩ nếu sớm biết thế, ngày đó cho lão một ít thuốc độc. Lão tuy rằng bất lực, mặc dù không thể ngự nữ nhưng lão vẫn có thể hại người theo cách cũ.

Tiểu Tụ đột nhiên hỏi: "Ca ca, cái gì gọi là bất lực?"

Tiểu Ngưu nhìn bộ mặt ngây thơ của muội muội, không thể nhịn được cười phá lên. Hắn biết rằng muội muội của hắn không hiểu điều đó có nghĩa là gì, dùng tay ra hiệu cho muội muội, nói thầm vào tai.

Tiểu Tụ chớp chớp mắt lắng nghe, Tiểu Ngưu giải thích cho nàng rất ngắn gọn, làm Tiểu Tụ xấu hổ, mặt lập tức đỏ lên. Nàng muốn quay lưng bỏ chạy, nhưng lại bị Tiểu Ngưu giữ lại.

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Muội muội, đừng xấu hổ, chúng ta đã lớn rồi, nên biết những gì cần biết."

Tiểu Tụ tròn mắt nhìn hắn, không nói được gì, cúi đầu xuống. Tiểu Ngưu nhìn thấy Tiểu Tụ xấu hổ, bộ dạng cực kỳ hấp dẫn, so với hoa hồng còn kiều diễm hơn nhiều, chỉ thấy Tiểu Ngưu há miệng trợn mắt ngắm nhìn. Từ khi hiểu biết chuyện nam nữ, Tiểu Ngưu nhìn gì cũng ra ý nghĩ xấu, hiện tại đối với Tiểu Tụ cũng nảy ra ý định dâm tà.

Tiểu Ngưu định thần lại, nghiêm giọng hỏi: "Muội muội này, Mai Diêm Vương đến có việc gì vậy?"

Tiểu Tụ ngẩng đầu lên, mặt vẫn còn hây hây đỏ, trả lời: "Lão giống như đạo tặc, lẳng lặng kéo cha vào phòng nói chuyện. Muội nhờ một tiểu nhị nghe trộm, mới biết được đôi chút."

Tiểu Ngưu kéo nàng ngồi xuống rồi hấp tấp hỏi: " Là chuyện gì vậy?"

Tiểu Tụ nhỏ giọng trả lời: "Mai diêm vương nói với cha một hồi, cái gì... mà thuốc lần trước sử dụng không được tốt, chẳng những không tốt lại còn khiến lão không thể lên nữa. Muội cũng không rõ lão nói mấy từ đó là ý tứ muốn chỉ điều gì nữa, nên muốn hỏi huynh xem huynh có biết không."

Tiểu Ngưu nghe xong cười ha ha. Tiểu Tụ thấy vậy nhíu mày giận dữ, chu miệng hừ một tiếng: "Muội đến hỏi huynh, huynh lại cười muội. Muội từ nay về sau sẽ không thèm để ý đến huynh nữa."

Tiểu Ngưu nghe vậy hốt hoảng vội vàng giải thích: "Muội muội à, huynh không phải cười muội đâu. Huynh cười nó, cười cái... cái đó... của Mai diêm vương."

Tiểu Tụ hỏi: "Lão có cái gì mà buồn cười chứ?"

Tiểu Ngưu giải thích: "Đó là do lão làm nhiều chuyện xấu nên gặp báo ứng. Lão bị như vậy nên đương nhiên ta phải cười to rồi." Nhân lúc hưng phấn hắn giải thích luôn ý nghĩ của từ "không lên" một loạt nói ra hết. Hắn nói còn chưa hết đã thấy Tiểu Tụ khuôn mặt đỏ bừng, hai tay bịt lấy tai như một con bướm, phóng nhanh ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng nàng, Tiểu Ngưu đứng ngây ra như ngốc. Cái vòng eo thon nhỏ nhắn và kiều đồn xinh đẹp, uốn éo, lắc lư, khiến Tiểu Ngưu toàn thân choáng váng. Hắn lúc này chỉ muốn chạy tới ôm chặt lấy người đẹp, ghì chặt vào lồng ngực mình. Hắn làm sao mới có thể tìm ra cách để làm thế với nàng đây? Cô nương hay như vậy nếu để kẻ khác chiếm lấy mất không phải là tiếc lắm sao. Nước tốt không để chảy qua ruộng người ngoài được.

Buổi tối hôm nay, Tiểu Tụ nói người ô uế muốn tắm rửa. Theo thông lệ vẫn là Tiểu Ngưu giúp đỡ đun nước ấm rồi mang vào phòng cho Tiểu Tụ, lần nào nàng cũng đều tẩy táo trong khuê phòng mình cả. Nước đã đầy bồn, Tiểu Ngưu tự động rời khỏi phòng để Tiểu Tụ đuợc an tĩnh tắm rửa.

Phòng Tiểu Ngưu ở cách bên vách. Nếu là trước kia, sau khi trở về là hắn muốn ngủ một giấc nhưng đêm nay hắn quả thật không thể nào ngủ được. Thân thể xích lõa của Thất di cứ hiện ra trong óc hắn làm hơi thở hắn không nén lại được, rồi cái thân hình nóng bỏng kia đột nhiên biến thành Tiểu Tụ. Tiểu Ngưu trong lòng thầm nghĩ Tiểu Tụ thân hình trong lúc tắm chắc hẳn phải đẹp hơn nhiều so với lúc nàng mặc quần áo. Ý niệm vừa xuất hiện, dường như lá gan của Tiểu Ngưu cũng lớn theo. Hắn trong lòng thầm nhủ, nếu muốn biết hình dáng của Tiểu Tụ thế nào thì cứ nhìn tận mắt là hay nhất. Nơi đây là hậu viện, chỉ có vài người thân trong gia đình, chắc cũng không sợ có ai phát hiện. Nghĩ rồi hắn quyết định thực hiện chủ ý với muội muội.

Hắn bước đến trước cửa phòng của muội muội, khẽ ghé tai vào cửa nhưng không nghe được âm thanh gì, xem ta màn kịch hay còn chưa diễn. Vì sự an toàn nên hắn quyết đinh di chuyển đến cửa phòng của cha mẹ xem họ làm gì. Nhưng tới được cửa phòng Tiểu Tụ rồi, hắn không bước đi đâu nổi nữa. Lòng thầm an ủi chính mình là sẽ không việc gì đâu, sẽ không ai phát hiện được, tất cả đều sẽ diễn ra bình thường.

Hắn hạ thấp mình xuống, chọc giấy dán tường, nhìn vào bên trong. Chỉ thấy Tiểu Tụ đang quay lưng thoát y ở trước mặt hắn. Ngoại y từ từ rơi xuống, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết, chỉ một sợi dây buộc màu đỏ vắt ngang vùng bụng thôi mà cũng khiến người ta có ý xấu.

Tiểu Ngưu trong lòng kêu lớn, mau, mau mau, mau lộ ra đi, Tiểu Tụ, để ca ca ngắm muội, ngắm xem bầu sữa của muội hình dạng ra sao. Tưởng tượng đến đó, cây bổng nơi khố tử của hắn không khỏi muốn hưởng ứng, làm cho chỗ đó trở nên cực kỳ chật chội, khiến Tiểu Ngưu không đứng thẳng nổi.

Hai tay của Tiểu Tụ cho ra sau, khi đang cởi yếm đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Khuôn mặt thanh tú của nàng trở nên đỏ hồng, cặp mắt đẹp tuyệt tràn đầy dục tính. Nàng nhìn đông nhìn tây, kiểm tra xem tình thế có an toàn không. Điều này khiến Tiểu Ngưu tim đập thêm nhanh, sợ rằng bị phát giác. Nhưng mà lúc này, có đánh chết hắn, hẵn cũng không thể đi.

Tiểu Tụ trở lại bình thường, từ từ cởi sợi dây cột yếm, chiếc yếm nhỏ đỏ hồng rơi xuống, nửa trên thân thể thuần khiết cuối cùng cũng lộ ra. Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy chính diện, khiến cho Tiểu Ngưu hận không thể phá cửa xông vào, để có thể nhìn Tiểu Tụ trọn vẹn.

Sau đó, hạ thân của Tiểu Tụ cũng thoát quang nốt, trước mắt Tiểu Ngưu lúc này là một tấm thân lõa thể toàn diện đang quay lưng lại phía hắn. Thân hình Tiểu Tụ quả là hoàn mỹ, hình dáng nhỏ nhắn, eo thon mông tròn, da thịt trắng nõn, thân hình cân đối, thoang thoảng hương thơm. Nàng đang độ thanh xuân, nhiệt tình nóng bỏng, sinh lực sung mãn.

Tiểu Ngưu nhìn không chớp mắt. Ánh mắt hắn lưu luyến nơi thân trên một chút, sau đó ngưng tụ lại nơi kiều đồn của nàng, một cặp đôi tròn căng, săn chắc, lại còn cong vểnh lên, dù không quá lớn như Thất di, mê người, cũng đã là chỗ cực kỳ mê người rồi.

Tiểu Ngưu theo đó mà ánh mắt cố định nơi kiều đồn, bởi vì nơi đây biểu thị mị lực tối đại của nữ tính. Dựa vào nhãn lực của Tiểu Ngưu, còn có thể nhìn thấy một chút cánh rừng đen mượt nữa. Nếu như cặp đôi đó giống như của Thất di thái đêm nọ, lại cong lên như tư thế ấy, Tiểu Ngưu không điên mới là lạ. Hắn thực sự muốn biết bí mật phía dưới cụm rừng của Tiểu Tụ.

Hắn hô hoán trong lòng: "Tiểu Tụ nha, hảo muội muội của ta, muội mau nhanh chóng dạng chân ra, để ca ca nhìn cho thỏa mãn nào. Ta tin rằng chỗ đó, nhất định còn đẹp hơn của Thất di ấy chứ." Chỉ tiếc là hắn chờ đến nửa ngày, Tiểu Tụ vẫn không làm theo ý nguyện của hắn.

Tiểu Tụ thoát quang toàn bộ, đứng tại chỗ một lúc, rồi đi đến bên một tấm gương ở bên cạnh. Đó là một tấm gương lớn, có thể phản chiếu toàn thân nàng. Vì nàng chuyển mình, Tiểu Ngưu có thể nhìn thấy bầu sữa của Tiểu Tụ. Đó là một đôi vưu vật phát dục thành thục, giống như hai trái bạch đào nhỏ, so với thân thể trưởng thành của Thất di thì chưa được. Thế thì cũng mặc kệ đi, Tiểu Tụ lúc này đang bước đi, thứ đồ ấy cũng lay động theo, chỉ là nhìn không rõ thôi.

Tiểu Ngưu nhủ thầm, Tiểu Tụ niên kỉ còn nhỏ, đợi nàng thêm vài năm nữa, nhất định còn mê người hơn Thất di. Lại nhìn Tiểu Tụ, đang soi gương, lẩm bẩm một mình: "Chàng của ta ở nơi đâu? Không biết sau này người cưới ta có anh tuấn không nhỉ? Như thể Phan An, Tống Ngọc đó."

Tiểu Ngưu ngoài cửa nghĩ thầm trong lòng, hảo muội muội của ta, cũng giống ca ca ta đây, đang muốn cùng lão công làm chuyện bất chính à? Ngoại diện của ta cũng không tồi nha. Trong lòng loạn tưởng, ánh mắt nhìn loạn lên khắp thân thể ả, nhục bổng của hắn cũng bị tấm thân lõa thể thanh xuân đó khiêu khích.

Lúc này Tiểu Tụ quay đầu nhìn nhìn thùng nước, thở dài một cái, chuyển thân bước lại bên thùng gỗ. Ngay khi ả chuyển thân, Tiểu Ngưu nhìn thấy muội muội một cách rõ ràng từ chính diện. Nhục thể tràn đầy hương thơm đó như thể được điêu khắc ra từ ngọc quý, Tiểu Ngưu tựa hồ không thể tìm ra nổi một điểm khiếm khuyết. Bụng dưới có một đám rừng mềm như nhung làm Tiểu Ngưu khô hết nước miếng. Hắn thật sự muốn xông, lật hẳn cánh rừng đen mềm mại đó ra, tỉ mỉ mà hân thưởng địa phương thần bí đó.

Đúng lúc Tiểu Tụ trầm xuống làn nước ấm thỏa thích thì Tiểu Ngưu lại càng muốn mình lặn sâu xuống đó để được thỏa thê nhìn ngắm bí mật nơi hạ thể của nàng. Thật là đáng tiếc, hắn nói với bản thân, mình đúng là không có diễm phúc rồi. Nghĩ vậy, Tiểu Ngưu khẽ khép hờ mắt, tưởng tượng ra phong cảnh mê hồn dưới đám cỏ xanh, biến mình thành một con kiến nhỏ tham lam tìm kiếm động huyệt dưới thảm cỏ hút mật, càng tưởng tượng nhục bổng của hắn càng căng cứng lợi hại, dường như muốn nổ tung.

Hắn hít sâu một hơi, lại mở to mắt thì thấy Tiểu Tụ lúc này đã ngồi dựa lưng vào thành bồn tắm, hơi nước nóng bốc lên mờ ảo, trên đầu mái tóc đen nhánh buông xuống dài tha thướt, khuôn mặt xinh đẹp như đóa sen thuần khiết. Ngọc thủ trắng như tuyết khẽ hất những hạt nước nóng ấm lên bờ vai thon nhỏ, cặp phong nhũ mê người vẫn chìm dưới nước. Lúc này Tiểu Ngưu rất muốn mắt mình biến thành thần nhãn, để xuyên qua bồn tắm, qua lớp nước, để ngắm nhìn hạ thân nàng.

Đang lúc say mê ngắm nhìn thì đột nhiên đầu vai bị vỗ hai cái, Tiểu Ngưu giật mình nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lại thì thấy người đứng sau mình không phải ai khác chính là kế mẫu. Trong bóng tối nhàn nhạt, song nhãn của kế mẫu lúc này ngời sáng dị thường. Tiểu Ngưu lúc này ý thức được tính nghiêm trong của sự tình, vội vàng nói: "Con đang đứng canh cho Tiểu Tụ." Nhục bổng bị sự sợ hãi làm mềm đi.

Kế mẫu nhìn hắn bằng cặp song nhãn xuyên thấu, nói: "Con không cần đứng giữ cửa nữa, mau về phòng nghỉ ngơi đi." Tiểu Ngưu như tử tội được đặc xá chạy chối chết về phòng. Trong phòng cả nửa ngày trời tim hắn vẫn đập thình thịch chưa trở lại bình thường. Hắn thực sự lo lắng việc mình nhìn lén kia sẽ bị kế mẫu kể đến tai phụ thân. Nếu phụ thân mà biết được việc này, ông không phát hỏa lên, đánh mình một trận mới là lạ.

Tâm sự trùng trùng, đầu óc hỗn loạn, cả đêm không thể ngủ ngon. Ngày tiếp theo khi nhìn thấy Tiểu Tụ thì thấy nàng vẫn như bình thường mọi hôm, còn khi gặp kế mẫu thì đôi mắt đẹp đã biến thành hai lưỡi dao nhìn hắn khiến hắn trong lòng như tê đi. Hắn thầm mắng mình vô dụng, lá gan nhỏ xíu lại còn muốn đi làm thái hoa tặc? Đúng là phải chăm chú "rèn luyện" mới được.

Một vài ngày trôi qua, không có việc gì xảy ra, Tiểu Ngưu trong lòng cũng có chút yên tâm. Vậy là kế mẫu tuyệt không có nói với phụ thân việc đó. Hắn trong lòng thầm nghĩ, kế mẫu quả là rất tốt, đối với mình rất ưu ái, chân thật ma nói kế mẫu tuy không sanh hắn ra nhưng đối đãi với hắn không khác gì lắm so với Tiểu Tụ. Vào lúc này, Tiểu Ngưu thật sự nghĩ rằng mình là một người hạnh phúc.

Một tối, Tiểu Ngưu nhàn rỗi vô sự, tới tìm Tiểu Tụ. Đèn trong phòng nàng đã tắt, chỉ thấy nàng đang cong người ngắm cá vàng trong bể. Kiều đông cong lên, tròn làm sao, Tiểu Ngưu nhìn mà thấy lửa bốc lên đầu, cây bổng lại vươn lên. Tiểu Ngưu bước đến, nhẹ chân nhẹ tay, muốn dọa cho nàng giật mình. Thấy được tư thế và bộ vị mê người ấy, tay cũng ngứa ngáy rồi.

Vì đã quen thân với Tiểu Tụ, không cần phải khách khí với nàng nữa. Vì thế, Tiểu Ngưu bước tới trước, dùng lực bóp mạnh ngay vào kiều đồn Tiểu Tụ một cái. Khi tay hắn còn chưa kịp thu về, người đó quay đầu lại. Tiểu Ngưu nhìn một cái, chỉ thấy trước mắt như phủ một màu đen, hắn hầu như ngất xỉu. Thì ra, người đó không phải là Tiểu Tụ, ai ngờ lại là kế mẫu của mình kia chứ.

Trong một sát na, đầu Tiểu Ngưu trống rỗng, suýt nữa thì khuỵu ngay xuống đất. Cú sợ hãi này làm cho dục hỏa tắt ngúm không thấy đâu nữa, không tự chủ được mà xạ tinh, xạ tới mức khố tử thấy man mát, thấy dinh dính. Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngưu xạ tinh, ai ngờ lại hoàn thành vào đúng cái tình huống này chứ. Đối tượng khiến cho bản thân xạ tinh, không phải là nữ nhân nào khác, mà là mẫu thân của Tiểu Tụ, kế mẫu của mình.

Kế mẫu thấy hắn rồi, đầy phẫn nộ, còn pha thêm sự thống khổ. Bà vung tay, giáng cho hắn một cái bạt tai, mắng: "Ngươi làm thế nào mà lại biến thành súc sinh rồi?" Sau đó phất tay áo mà đi. Chưởng này đánh không có nhẹ đâu à nha.

Tiểu Ngưu vừa muốn giải thích, nói hắn nhầm nguời, nhưng kế mẫu đã đi mất rồi. Tiểu Ngưu lại nghĩ, ta làm sao mà giải thích được đây, làm sao mà giải thích cho hợp lý đây. Nói là nhầm người ấy hả, lẽ nào Tiểu Tụ thì ngươi động vào được sao? Kết quả đều như nhau, ngươi chính là một tên đại sắc lang.

Tiểu Ngưu ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình, suy xét lại khả năng dẫn tới hậu quả nghiêm trọng. Hắn phần lớn là cố phán rằng sự tình như thế này, đều sẽ chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không có, sau đó lại như thường yên yên ổn ổn mà qua ngày, mọi người đều bình yên vô sự. Nhưng, có khả năng này sao? Kế mẫu hắn có thể tiếp tục dung thứ hắn sao? Hắn lớn thế này rồi, kế mẫu hắn đến mắng hắn cũng chưa từng, lần này cho hắn một bạt tai, khiến hắn hiểu vận rủi của bản thân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#anh #dao