1.2 Cô nàng hot girl

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Đăng Minh lững thững đi bộ về phía trạm xe buýt. Trong đầu vẫn liên tục chửi thầm. Thạch Cao đã bỏ nó về nhà ăn diện chuẩn bị cho cuộc hẹn vào buổi tối với em hot girl xinh đẹp.

"Thằng khốn," Đăng Minh cay đắng. "Chỉ bỏ bạn theo gái là giỏi."

Vừa chửi rủa, Đăng Minh vừa tức tối vung chân đá văng mấy vỏ chai lăn lóc bên đường. Chẳng hiểu hôm nay là cái ngày khỉ gì mà nó lại xui xẻo đến thế. Càng nghĩ càng thấy xui, giờ nó chỉ muốn về nhà ngủ.

Nhưng vận xui của nó chưa có ý định dừng lại ở đó. Vừa tới trạm xe buýt, đang định rút điện thoại ra nghe nhạc, một giọng nói nhà quê lanh lảnh đã tóm chặt lấy nó: "A! Minh! 'Nại' có duyên gặp nhau rồi. Giờ rỗi không đi với mình?"

Đăng Minh than trời trong đầu. Không cần phải quay đầu lại, nó cũng biết thừa chủ nhân của cái giọng nhà quê một cục ấy là ai. Chẳng hiểu kiếp trước nó có nợ thằng này cái gì hay không mà đi đâu cũng gặp. Thật đúng là "Ghét của nào, trời trao của ấy."

Lấy hết can đảm, Đăng Minh mới nặn ra được nụ cười méo xẹo, nó quay lại: "Chào cậu, lại gặp nhau rồi. Tiếc quá tới..."

Nhưng nó còn chưa kịp nói hết câu đã bị lôi đi xềnh xệch.

"Xe buýt tới rồi nhanh nhanh lên xe!" Hoàng Long nhanh nhảu vồ tới nắm lấy cổ áo Đăng Minh lôi đi. Hoàng Long tuy nhỏ con nhưng sức khỏe đứa trẻ nông thôn vẫn dẻo dai gấp mấy lần thằng nhóc thành phố to xác, Đăng Minh không kịp chống cự đã thấy mình đứng chen chân trên chiếc xe buýt đông nghịt người lần nữa.

"Mày làm cái gì thế?" Tới lúc hoàn hồn thì Đăng Minh không còn tâm trí mà ra vẻ lịch sự thanh cao gì nữa, nó rít lên: "Tao đã bảo là tao bận rồi cơ mà?"

"Ơ!" Hoàng Long chột dạ. Nhìn gương mặt trợn trừng, đỏ au, mạch máu hai bên chảy rần rật khác hẳn với vẻ ngoài lịch lãm bình thường của Đăng Minh, Hoàng Long càng cuống quít, câu chữ cứ rối tung vào nhau: "Tại... tại cậu không nói..nói sớm. Tớ... tớ xin 'nỗi'...tớ...hay 'nà'...hay 'nà'..."

Ánh mắt tò mò của những người đứng xung quanh làm cái đầu Đăng Minh nguội đi không ít. Không muốn đánh mất hình tượng giữa chốn đông người, nó cố nuốt cục tức vào trong cổ họng, hỏi cộc lốc: "Hay là cái gì?"

Hoàng Long rụt rè: "Cậu cứ xuống ở bến sau..."

"Đông như này xuống bến sau sao được?" Đăng Minh nghiến răng: "Mày định đi đâu?"

"À..thì..." Hoàng Long lúng túng, "năm...năm... sáu bến nữa 'nà'... 'nà' tới nơi rồi. Tớ định xuống...xuống ở phố Tràng Tiền..."

"Ra thằng này đi mua sách," Đăng Minh tự nhủ. Nói thật ra thì giờ này nó đang không có việc gì để làm, qua Tràng Tiền mua ít truyện tranh cũng chẳng đến nỗi. Có điều đi chơi với thằng Hoàng Long, à không, như nó tự xưng thì phải là Hoàng 'Nong'... Đăng Minh có tí ngán ngẩm. Thạch Cao mà biết nó đi chung với thằng này hẳn sẽ nhìn nó bằng nửa con mắt, khéo còn đòi tuyệt giao. Cũng đúng thôi, nếu thằng Thạch Cao một ngày nào đó tự dưng trở nên thân thiết với một thằng nhà quê như thằng nong nia rổ rá này, Đăng Minh cũng chẳng ngại gì mà không cắt đứt 'tình anh em' luôn cho rảnh nợ.

Đăng Minh nheo mắt suy nghĩ. Nhưng phố Tràng Tiền gần hơn nó tưởng. Suy nghĩ còn chưa xong thì thằng Hoàng Long đã hớn hở giục nó xuống xe. Mà đứng mãi ở cái chỗ nóng nực thế này chỉ làm Đăng Minh thêm phát bực.

"Sự đã rồi," Đăng Minh tặc lưỡi. "Đi theo thôi vậy."

***

Xuống xe ở phố Tràng Tiền, trời chiều vẫn nắng như đổ lửa.

Đưa tay che mắt cho khỏi bị nắng rọi thẳng vào mặt, Đăng Minh nhíu mày, ra vẻ hiểu biết: "Mua sách rẻ thì phải qua phố Đinh Lễ. Đi đường này." Nói rồi phăm phăm bước tới.

"Ơ không phải, tớ đâu có định đi mua sách," Hoàng Long ngơ ngác.

"Chứ mày định đi đâu?" Đăng Minh đứng khựng lại, có vẻ mất hứng

"Tớ...tớ định đi bộ qua Phạm Ngũ 'Não'. Đến Viện Bảo Tàng 'Nịch' Sử."

"Cái gì?" Đăng Minh ré lên: "Viện Bảo Tàng Lịch Sử? Qua đó làm gì?"

"Để..để... thì để tham quan, chứ còn 'nàm' gì?" Hoàng Long lúng túng, nó gãi đầu sồn sột, tự dưng thấy xấu hổ với sở thích khác người của mình mà chẳng hiểu tại sao.

Đăng Minh vẫn không tin nổi vào tai mình. Nó vốn biết thằng nhãi này 'hâm', nhưng không ngờ 'hâm' đến mức ấy. Đã theo thằng này tới tận đây, giờ chẳng nhẽ đi một mình? Đăng Minh chân vẫn bước, nhưng miệng liên tục lèm bèm: "Vào cái bảo tàng ấy thì có cái quái gì?"

"Thì tớ vốn thích 'nịch' sử mà," Hoàng Long bẽn lẽn, "từ hồi ở quê, mình đã chỉ mong được ra Hà Nội để tới thăm Viện Bảo Tàng 'Nịch' Sử. Được nhìn trực tiếp bản gốc cuốn sử mẹ Đại Việt Sử Kí, gốm hoa nâu nổi tiếng đời Trần, áo dài cổ thêu hoa văn bát bảo..."

Đăng Minh nghe. Ù ù cạc cạc, nó ngắt lời Hoàng Long: "Thôi được rồi. Tao đâu cần biết đâu."

Hoàng Long chưng hửng, tự hỏi liệu có phải người thành phố cứ thích sớm nắng chiều mưa, buổi trưa râm mát như thế hay không. Chính miệng Đăng Minh hỏi Hoàng Long tại sao, xong giờ lại thản nhiên "đâu cần biết đâu" như chưa từng có lời hỏi han.

Về phần Đăng Minh, từ lúc nổi cáu trên xe buýt, đã chẳng còn buồn giữ gìn hình tượng văn minh lịch sự với Hoàng Long nữa. Người như Hoàng Long hẳn cũng khó mà hiểu được ý tứ của những người thuộc 'đẳng cấp xã hội cao' như nó. Cảm thấy thế nên nó cũng chẳng buồn dài dòng làm gì, Đăng Minh hỏi thẳng: "Mày thích lịch sử thế mà đi học Công nghệ Thông tin làm gì?"

Câu hỏi 'đi thẳng vào vấn đề' của Đăng Minh làm cái đứa vô tư hồn nhiên như Hoàng Long cũng phải chới với. Mất mấy giây, nó mới trả lời, giọng rầu rầu: "Ờ... thì cậu cũng biết rồi đấy...bố mẹ tớ..."

Câu trả lời của Hoàng Long không thể lờ mờ hơn, nhưng chẳng khó để đoán thằng này đang định nói gì.

"Không cho cũng phải. Bố mẹ mày lo lắng đến tương lai của mày thế là đúng rồi đấy," Đăng Minh gật gù, ra vẻ hiểu biết. "Nhà mày ở quê không có điều kiện, giờ mà nuôi thêm một ông sử gia chỉ biết viết chữ không kiếm được tiền thì coi như phí bao nhiêu năm ăn học."

Giọng điệu Đăng Minh trịch thượng, nhưng Hoàng Long cũng chẳng phản đối, nó chỉ lặng lẽ bước đi.

Đăng Minh tặc lưỡi. Nhìn thằng Hoàng Long buồn xo trông cũng tội. Nó chẳng nói gì thêm nữa.

Ấy thế mà thằng Hoàng Long chỉ buồn chưa đến năm phút. Kiến trúc Pháp thuộc với lầu chính bát giác lát mái gạch của Viện Bảo Tàng Lịch Sử vừa hiện ra ở cuối đường, nó đã xoắn xuýt cả lên.

"Viện Bảo Tàng 'Nịch' Sử được người Pháp xây dựng từ năm 1926, khi đó có tên gọi 'nà' Bảo tàng . Được coi 'nà' một đại diện 'nớn' của phong cách Kiến trúc Đông Dương thời bấy giờ, với nỗ 'nực' kết hợp tinh hoa của kiến trúc Pháp và kiến trúc bản địa..." Hoàng Long cứ thao thao bất tuyệt, nhưng Đăng Minh chẳng buồn nghe đến quá nửa.

Ngửa đầu nhìn tòa nhà hai tầng cũ kỹ, Đăng Minh nheo mắt. Màu sơn vàng đã sờn, nhưng nhờ thế mà nơi này có chút gì đó rêu phong cổ kính. Đăng Minh chẳng hiểu biết gì về kiến trúc, nhưng cũng thấy tương đối đẹp mắt.

Lối vào sảnh từng được thiết kế cho ô tô, nhưng giờ người đi xe máy phải 'Xuống xe, tắt máy'. Hai đứa đi bộ vào cửa chính. Chẳng hiểu trong này có gì mà làm cho Hoàng Long mỗi phút càng thêm xúc động dạt dào, nhưng ít nhất cái mát lạnh của điều hòa cũng khiến đầu óc Đăng Minh thoải mái hơn hẳn.

Hoàng Long quả thực là đứa đam mê lịch sử. Cái gỉ gì gi nhìn thấy cái gì nó cũng xoắn xuýt cả lên. Nhìn hoa văn trên một cái bát, cái bình hoa, nó cũng phải đứng hít hà đến mười lăm phút đồng hồ.

Nhưng mười lăm phút cũng là vừa đúng thời gian để Đăng Minh bắt đầu cảm thấy... buồn ngủ. Nó nhìn đống cổ vật bày trong tủ kính, chẳng có tí cảm xúc gì đặc biệt. Không khí mát rượi ở trong bảo tàng càng làm nó chỉ muốn díp hết cả mắt lại.

Bỏ lại Hoàng Long say sưa đắm đuối rú rít, Đăng Minh lững thững bước lên cầu thang đá. Phòng trưng bày tầng hai cũng rộng rãi không kém, hiện vật trưng bày xếp ngay ngắn thành hàng.

Đăng Minh lượn lờ. Tiền xu cổ, thạp đồng, bình gốm. Cũng phải công nhận là nhìn hay hay, là lạ. Nhưng Đăng Minh chỉ hứng thú được có mười phút, xong nó lại thấy buồn ngủ như cũ. Rõ ràng là nó không sinh ra cho những thứ cổ vật chán ngắt này. Với nó, đống mã code lập trình dang dở trong máy tính ở nhà là thứ duy nhất đáng dành thời gian ngắm nghía, chiêm ngưỡng. Đăng Minh đưa tay lên che miệng, ngáp dài.

Lết xuống tầng, đang định đi về ngủ quách cho đỡ mệt, thì cái nó nhìn thấy ở gian trưng bày bên cạnh đột nhiên khiến nó tỉnh ngủ.

Chiếc váy ngắn màu đỏ, đôi chân dài miên man trắng muốt. Mái tóc dài bồng bềnh uốn lọn trên vai. Nụ cười mỉm ngọt ngào duyên dáng.

Cô gái đang đứng chăm chú bên cạnh chiếc tủ kính đựng một chiếc trống đồng.

***

"Đẹp quá phải không?" Đăng Minh đứng cách Hạnh chỉ khoảng một mét, đã cẩn thận lựa trước góc nghiêng bảy mươi lăm độ khoe rõ đôi chân dài. Bộ dạng bình thản của kẻ chỉ đang vô tình có mặt ở đây để thưởng lãm nghệ thuật, hai tay đút túi quần, mắt nó chăm chú nhìn vào chiếc trống. Đầu óc nó xoay hết cỡ để có thể nhớ được những gì Hoàng Long vừa huyên thuyên cách đây mười phút: "Trống đồng Ngọc Lũ. Biểu tượng của nền văn minh đầu tiên, nhà nước Văn Lang – Âu Lạc."

Hạnh ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Đăng Minh. Nhưng thay vì thắc mắc thì lại mỉm cười nhìn chiếc trống đồng lần nữa: "Đúng vậy. Càng nhìn càng có cảm giác như nó đang phát sáng vậy." Rồi lại quay qua Đăng Minh, Hạnh hỏi như reo: "Trùng hợp quá! Sao lại gặp cậu ở đây rồi?"

"Mình tới đây cùng bạn," Đăng Minh đáp, cố gắng điều chỉnh giọng cho trầm xuống thêm nửa quãng tám, phô ra nụ cười hiền lành điềm đạm chết người. "Chiều nghỉ học, rỗi rãi bọn mình qua đây tham quan một chút."

"Ủa bạn Thạch Cao cũng thích vào những nơi như thế này nữa hả?" Hạnh tròn mắt. Con bé tưởng Đăng Minh tới đây cùng với Thạch Cao.

"À không," Đăng Minh xua tay. "Mình đi cùng bạn ở lớp mới."

"Chưa vào năm học cậu đã có bạn thân cùng lớp rồi á?" Hạnh tò mò.

"À thì.. ừ đúng thế.." Đăng Minh đưa tay gãi gãi tóc, ra vẻ khiêm tốn. Nó cười, vẻ hiền lành: "Hôm thi môn Toán, cậu đó mới từ tỉnh khác lên Hà Nội, cứ lớ nga lớ ngớ nên mình có giúp đỡ một chút. Không ngờ đến sáng nay đi đăng kí nhập học lại phát hiện ra ở cùng lớp."

"Cậu giao thiệp rộng thật đấy," Hạnh dịu dàng, hai bàn tay đan vào nhau trước ngực. "Lại còn tốt bụng nữa."

Giọng nói ngọt ngào thanh thoát của Hạnh làm Đăng Minh lâng lâng như trên mây, cảm tưởng như xung quanh nó, hoa lá đang đua nở, nó càng được thể chém gió trắng trợn hơn: "Có gì đâu. Chuyện nhỏ đâu có đáng kể gì. Giúp đỡ được ai thì nên giúp mà. Mình coi đó cũng như cái duyên."

"Cái duyên?" Hạnh hơi nghiêng đầu, hiêng hiếng mắt ngước lên, rồi đưa một tay bẽn lẽn vuốt tóc ra phía sau tai: "Vậy bọn mình vô tình gặp lại nhau ở đây như thế này, có thể coi là một cái duyên nữa không?"

Đăng Minh nghe thấy cả tiếng pháo hoa trong đầu nó đang nổ tưng bừng. Xem ra keo này dù không có quan hệ cha chú, nó cũng hoàn toàn có cơ thắng được thằng Thạch Cao.

****************************

Hết Chương 1


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net