5.1 Lũng Mây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đăng Minh thấy tim dộng thình thịch. Vị trí chơ vơ giữa đất trời giờ không còn lãng mạn chút nào mà chỉ khiến nó thấy toàn thân đầy sơ hở.

Bóng cây in lên mặt cầu, đu đưa, đu đưa, càng làm nó thêm sợ hãi.

Gió đêm thổi vào sâu trong da thịt, lạnh ngắt. Làn sương mờ ảo giăng kín đặc giờ như đang che giấu thứ gì đó nguy hiểm và đáng sợ. Cổ họng Đăng Minh khô khốc, vẫn không dám nuốt nước bọt. Cố gắng căng tai lắng nghe, chỉ thấy tiếng tim mình đang đập liên hồi.

Cây rừng vẫn xào xạc, những bóng lá vẫn đu đưa.

Phải đến vài phút sau Đăng Minh mới dám cử động. Nó không thể cứ đứng trên cầu như thế này mãi được. Mất cả phút để quyết định xuống cầu, Đăng Minh dò từng bước về phía chiếc cổng vòm. Từng tiếng kẽo kẹt của chiếc cầu oằn mình theo mỗi bước chân cũng khiến tim nó run lên từng chập.

Hơi thở bắt đầu trở nên nặng nề khi chiếc rèm rễ cây dần phủ lên đầu, lên cổ. Hôm nay nó không còn ngửi thấy mùi hương hoa hồng kỳ quái khi trước nữa. Bước qua chiếc cổng, cảnh vật phía bên kia núi dần hiện ra, cây và đá.

Không có bóng đen kì lạ nào.

Đăng Minh thở ra khe khẽ, có lẽ chỉ là thần hồn nát thần tính.

Nó đi men theo cầu thang, định xuống dưới dòng nước bên dưới. Nhưng không quay đầu thì thôi, quay đầu rồi Đăng Minh chỉ muốn khóc thét.

Con chim có bộ lông màu xanh lam sẫm, khoang bụng màu trắng. Phần lông trên đầu phủ đến cổ một màu đen tuyền như đang đeo khăn lông. Đôi mắt, chiếc mỏ và cặp chân đều đỏ quạch. Túm lông đuôi dài gấp rưỡi người, xanh thẫm, nhạt dần về phía ngọn. Nhưng tất cả những thứ đó, chỉ khiến nó là một con chim đẹp chứ không có gì đáng sợ.

Điều đáng sợ nằm ở kích cỡ khủng khiếp của con vật. Con chim cao tới ngực của Đăng Minh dù nó đang không đứng thẳng, kích thước không khác gì một con trâu, hoặc một con ngựa trưởng thành. Chiếc lông đuôi quét sát đất của nó ước chừng phải dài tới hai mét. Đôi mắt đỏ ngầu và cái mỏ khổng lồ sứt sẹo lúc này đang chĩa thẳng về phía Đăng Minh. Cổ họng liên tục phát ra những tiếng gừ gừ khó chịu.

Đăng Minh há hốc miệng để thở, nó cảm thấy ngực mình như đang bị ai đó bóp nghẹt. Đôi mắt to cồ cộ của con chim lạ cứ nhìn nó đăm đăm. Khó khăn lắm nó mới không khuỵu luôn xuống, cho dù đôi chân thì đang không ngừng run lên.

Hít thở sâu, hai mắt Đăng Minh quan sát nhất cử nhất động của con vật. Nó run rẩy lặng lẽ nhích từng bước một về phía sau. Con chim vẫn không cử động, chỉ nhìn Đăng Minh không rời.

Đăng Minh tiếp tục bước thêm vài bước nữa. Con vật vẫn không nhúc nhích.

Đăng Minh nuốt nước bọt, bước tiếp.

Tới lúc nó bắt đầu nghĩ là con quái thực ra chẳng quan tâm đến việc nó đi hay ở, thì con chim bất thần chuyển động. Sải cánh mở hé đã khiến đất bụi tung mù mịt. Chỉ một bước chân, con vật đã tới sát Đăng Minh.

Hoảng hồn, Đăng Minh co giò chạy. Tiếng đất rung chuyển phía sau khiến nó chẳng cần quay lại cũng có thể biết con vật kì quái đang đuổi sát ngay sau lưng. Đăng Minh cắm đầu cắm cổ chạy, băng qua hàng loạt cây bụi, dây leo chằng chịt. Nó hoàn toàn không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ muốn tránh càng xa con chim điên rồ càng tốt.

Con quái vật hoàn toàn không hề có ý định bỏ cuộc, nó kiên quyết đuổi theo Đăng Minh đến cùng. Đạp gãy hàng loạt cây bụi trên đường, nó vừa chạy, vừa rít lên những tiếng kêu chói lói đầy giận dữ. Mấy lần, nếu không phải do nhanh nhẹn lạng người tránh được thì Đăng Minh đã bị chiếc mỏ khổng lồ mổ trúng chân.

Đăng Minh thở hồng hộc. Nó vốn không phải là đứa giỏi vận động. Cái nó giỏi là giải các phương trình toán học phức tạp, hay viết những đoạn code lập trình dài dằng dặc. Sức mạnh của nó vốn nằm ở bộ óc, chứ chưa bao giờ ở tay chân lẻo khoẻo, ốm yếu. Mới chạy được có chừng năm phút, Đăng Minh đã bắt đầu thở ra bằng đường tai. Ngực và hông của nó đau như có ai nện vào, chân cẳng mỏi rã rời. Nhưng nó vẫn không dám dừng lại.

Con chim điên vẫn không ngừng đập cánh điên cuồng đuổi theo. Nếu không phải tán rừng dày đặc cản bước khiến nó không bay được thì Đăng Minh hẳn đã bị nó táp trúng từ tám đời.

Các cơ bắp trong người căng cứng, đôi chân bắt đầu chuyển qua trạng thái tê liệt, Đăng Minh không còn điều khiển được cơ thể nó một cách hiệu quả. Nó liên tục loạng choạng, chân quàng chân xiên. Thế rồi trong khi vẫn đang lao tới nhanh nhất có thể, chân nó bất thần bước hẫng vào khoảng không. Quán tính khiến cả người nó đổ sập về phía trước.

Đăng Minh thét lên một tiếng kinh hoàng, thấy cả thân người chới với trong không gian.

Nó đang nơi xuống vách núi.

Một bàn tay bất thần túm lấy cánh tay đang điên cuồng vùng vẫy trong vô vọng của Đăng Minh, trong khi nó vẫn chưa ngừng gào thét. Đăng Minh hoảng hốt ngước nhìn.

Cô gái trạc tuổi nó, mặc một chiếc khăn choàng ngắn màu chàm bằng vải thổ cẩm với nhiều hoa văn nổi. Mái tóc dài xù bông được buộc lên bằng một sợi thừng nhỏ. Nước da ngăm ngăm với gò má hồng đào đặc trưng của con gái miền núi. Đôi mắt bị che mất một nửa bởi hàng mi rậm và dài nhưng Đăng Minh vẫn nhìn ra tròng mắt màu xanh kì lạ. Bên trong tròng mắt màu xanh còn một tròng mắt khác hình hạt dưa màu đen sẫm. Đôi mắt của loài mèo.

Đôi mắt đó lúc này đang nhìn Đăng Minh đăm đăm. Một tay nắm lấy cổ tay thằng này, một tay còn lại bám vào một nhánh tùng chĩa ngang ra ngoài vách núi. Cả hai lúc này treo lủng lẳng trên một cành cây.

"A...ai... a...aai?" Đăng Minh há miệng, bất ngờ đi kèm sợ hãi khiến lời nói của nó giống như một tiếng kêu vô nghĩa hơn là một câu hỏi.

Cô gái không trả lời, nghiến răng nắm chặt lấy cổ tay của Đăng Minh, hai chân tựa vào vách đá, ra sức kéo thằng này lên. Đăng Minh nhìn xuống, thấy vực sâu thăm thẳm và dòng nước chảy siết bên dưới thì thảng thốt đến á khẩu. Nó sợ hãi nhoài người bám nốt tay còn lại vào tay đứa con gái lạ mặt, đề phòng con bé tuột tay.

Đứa con gái vừa xuất hiện tuy trông có vẻ gầy gò nhưng sức mạnh thì rõ ràng là hơn hẳn Đăng Minh. Bàn tay nó như gọng kìm, nhấc thằng này lên từng chút một. Sau một hồi loay hoay, Đăng Minh cuối cùng cũng bám tay được vào nhánh tùng, chân đã có thể tựa vào vách núi.

Chưa kịp vui mừng thì một tiếng "Uỳnh" lớn vang lên. Con chim điên rồ đã tìm được tụi nó. Giương đôi mắt to cồ cộ ra nhìn Đăng Minh, nó từ từ bước tới. Cát bụi tung mịt mù theo từng bước chân của con vật.

"Kh...không...kh...ông..." Đăng Minh rít lên, nhưng con chim khốn kiếp không chút quan tâm, thản nhiên đậu thẳng lên cây tùng. Cái cây oằn mình trước sức nặng khủng khiếp của con quái. Cành cây bị bẻ cong kêu răng rắc. Con chim cứ lừ lừ tiến tới.

"Đ...đ... đừng!" Đăng Minh tuyệt vọng hét, giọng nó lạc cả đi như bị ai bóp nghẹn. Cành cây nó đang bám bắt đầu có dấu hiệu đầu hàng.

"Rắc!" cành cây gãy khô khốc. Đăng Minh một lần nữa thấy người nó hẫng đi trong không trung.

Cả nó và cô gái mặc áo chàm cùng rơi thẳng xuống vách núi.

Tiếng thét kinh hoàng của Đăng Minh vang vọng trong cánh rừng.

[Hết phần 5.1]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net