C56-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đầy đồ lặt vặt, bên cạnh còn có chai bia chất lộn xộn, đủ thứ mùi quyện hoà vào nhau, vô cùng khó ngửi.

Phạm Dương không khỏi bịt mũi lại, bao nhiêu ngày không quét tước nhà cửa rồi, sao mùi khó ngửi thế?

“Lý Tú Hồng có nhà không?”

Bà nội Dương Dương lắc đầu như trống bỏi, đôi mắt giấu dưới những nếp nhăn, “Không có không có, cô ta bỏ trốn cùng người khác rồi, không trở lại nữa đâu!”

Bỏ trốn cùng người khác?

Trốn thật hay là bị giết?

Liên Diệc không phủ nhận, tiếp tục hỏi: “Không thấy từ khi nào, có phương thức liên lạc với cô ấy hay không, chứng minh thư vẫn còn ở đây chứ?”

Bà nội Dương Dương nói: “Mấy ngày trước, không còn nữa, không còn nữa rồi, cô ta bỏ trốn cùng người khác, mang hết đồ đi rồi!”

Phạm Dương đi đi lại lại trong phòng, nhìn thấy bé trai vẫn luôn ngồi khóc trên ghế, muốn tới dỗ dành nhưng không được, chỉ đơn giản là vào phòng kiểm tra.

Phòng vệ sinh của ngôi nhà cũ này rất nát, không có gạch lát nền, chỉ trát xi-măng, rất khó để rửa sạch bụi bẩn, để lại dấu vết màu đen, trong chậu bỏ đầy quần áo bẩn, vì đang là mùa hè nên rất dễ bốc mùi, chỉ liếc mắt qua đã không muốn đi vào.

“Cảnh sát, uống miếng nước đi.” Giọng nói của bà nội Dương Dương từ bên ngoài truyền đến.

Vương Hạo đứng một bên bĩu môi, khi nãy anh muốn uống nước, kết quả còn bị nói đến mức không ra gì, bây giờ đúng là đãi ngộ khác biệt tùy từng người.

Liên Diệc đang chuẩn bị bước chân ra cửa, khóe mắt thoáng nhìn thấy thứ gì đó, xoay người tiến vào phòng vệ sinh lần nữa.

Bà nội Dương Dương cầm cốc nước đứng cách đó mấy mét, trái tim bồn chồn nhảy loạn xạ, dùng sức mở to hai mắt nhìn người trong phòng vệ sinh, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, muốn tiến lên nhưnt rồi lại không dám.

Vương Hạo đi tới “Bà nội, bà đang nói gì thế?”

Bà nội Dương Dương đột nhiên run cầm cập, bất ngờ trừng mắt nhìn Vương Hạo, ác ý trong mắt khiến anh không khỏi lùi về sau, vẻ mặt tươi cười cũng lập tức thay đổi.

Dương Dương ôm chân cuộn tròn ngồi bên cạnh, không nhịn được khóc thút thít, đôi mắt vẫn luôn nhìn xung quanh, sợ hãi quan sát mấy người trong phòng.

Liên Diệc đứng ở góc tường, nhìn chằm chằm vết bẩn, ngón trỏ quệt qua rồi đưa lên chóp mũi ngửi, mặc dù trong phòng có mùi khác ngăn cản, nhưng mùi hương quen thuộc này vẫn khiến anh ta không khỏi nhíu mày.

Đó là mùi máu.

Anh ta nhìn quanh nơi này một lượt, không lớn, nhưng vết bẩn ở góc này lại rất nhỏ, không dễ thấy, ở bên cạnh, tại vị trí thấp hơn cũng phát hiện vài vết bẩn, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhìn ra.

Liên Diệc hít sâu một hơi, lông mày nhíu chặt, bước nhanh ra ngoài, tiến vào phòng bếp.

Quả nhiên, mùi lạ trong bếp còn nặng hơn.

Anh ta quét mắt qua bàn bếp, mở toàn bộ các ngăn tủ bên dưới, lại phát hiện thêm một số dấu vết, so với phòng vệ sinh thì càng rõ ràng hơn, đồng thời cũng có thể nhìn ra màu máu.

Bà nội Dương Dương theo vào, nhìn anh ta.

Liên Diệc quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào bà ta: “Tại sao trên tường phòng vệ sinh và trong ngăn tủ phòng bếp lại có máu?”

“Tôi không biết…” Bà nội Dương Dương hoảng sợ nói.

Đúng lúc này, Phạm Dương đột nhiên lao ra khỏi phòng, sắc mặt khó coi nói: “Đội trưởng Liên, trong phòng có phát hiện!”

Sau khi bước vào căn hộ, Phạm Dương vẫn luôn quan sát nơi này.

Anh ta rất để tâm đến lời cảnh báo của đại sư, dù sao trước đó cũng nhờ cô giúp đỡ nên mới phá được mấy vụ án, trong đó có một vụ án chưa được giải quyết, đối với cảnh sát bọn họ mà nói thì dễ dàng hơn rất nhiều.

Tuy rằng tin tưởng, nhưng cũng không có nghĩa là ỷ lại, mà cô đang giúp bọn họ bắt được hung thủ trong thời gian ngắn nhất. Ví dụ vụ án sườn xám đỏ lần trước, điều đó đã ngăn cản hành động tiếp theo của hung thủ, rất có khả năng, nếu không nhanh chóng bắt được hung thủ, sẽ có nạn nhân tiếp theo.

Hơn nữa, hiện giờ có căn cứ để sử dụng tâm lý học trong phá án, tuy rằng việc giải mộng nghe có chút buồn cười, nhưng các vấn đề trong đó cũng không phải là nói bừa, nếu không thì sẽ không phá án thành công.

Thứ nhất, rõ ràng trong phòng có trẻ con, đồ chơi và quần áo được gấp gọn ở đó, trông khá chỉnh tề, nhưng mùi hương lại có phần kỳ lạ, thậm chí còn dậy mùi hơn ngoài phòng khách.

Anh ta nhìn ra ngoài, cậu bé kia đã ngừng khóc, chỉ thẫn thờ nhìn xung quanh.

Mà đạo diễn nhỏ Vương Hạo thì đang ôm lấy cậu bé, đối phương không phản kháng, cũng không nói năng gì, chỉ rưng rưng nước mắt, trông hai người có chút ngốc nghếch.

Trên thực tế, nếu không có lệnh điều tra thì không thể khám xét, nhưng mùi lạ trong phòng rất dễ khiến người ta liên tưởng đến mùi xác chết.

Những người như bọn họ đã nhìn và ngửi thấy mùi thi thể ở nhiều trạng thái khác nhau, đủ để phân biệt được mùi hương, bây giờ còn đang là mùa hè, mùi này rất phù hợp với mùi thối rữa.

Tuy nhiên, vẫn phải tìm ra rồi mới có thể kết luận.

Khi anh ta chuyển sang căn phòng thứ hai, bà nội Dương Dương cũng theo sát phía sau, đứng ở cửa theo dõi động tác của anh ta, có chút hoảng loạn, đôi môi khép mở như muốn nói điều gì rồi lại thôi, trông có chút sợ hãi.

Sau đó bà ta xoay người tiến vào phòng bếp, nhìn chằm chằm một người khác.

Mùi của căn phòng này càng nồng hơn, Phạm Dương bước nhanh vào bên trong, lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, vội vàng chạy ra gọi: “Đội trưởng Liên, trong phòng có phát hiện!”

Mà Liên Diệc ở trong bếp cũng nghe thấy lời này, bước nhanh vào phòng.

Phạm Dương vội vã chỉ vào từng mảng, nói: “Đội trưởng Liên, anh xem chỗ này đi.”

Thứ mà anh ta chỉ vào là máu vương vãi khắp sàn, nhuộm màu lên khoảng trống bên mép giường, thậm chí còn bắn cả lên giường, đồng thời cũng ngửi thấy mùi, nhìn qua rất ghê người, dưới ánh đèn mờ nhạt có phần đáng sợ.

Với kinh nghiệm phong phú, bọn họ chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra nơi này vẫn chưa được xử lý tốt, hơn nữa, ở giữa có thể thấy được vết lau dọn rõ ràng, quần áo dùng để che đậy đã bị Phạm Dương vạch ra đặt sang một bên.

Căn phòng không lớn, có thể thấy đây là phòng của hai vợ chồng, trên bàn bày ảnh chụp, chẳng qua là từ rất lâu rồi, đại khái là phong cách của vài năm trước, mà trên bàn cũng đặt mấy món đồ trang điểm đơn giản.

Rất rõ ràng, mẹ của Dương Dương không hề rời đi, nếu đi thì sao lại không mang theo đồ trang điểm và quần áo? Đồ trang điểm đắt tiền như vậy, cô ấy lại không có nhiều tiền, chẳng lẽ cô ấy nỡ lòng vứt bỏ sao?

“Bà giải thích sao về chuyện này?” Liên Diệc hỏi.

Bà nội Dương Dương lùi về sau một bước, đột nhiên lắc đầu: “Không biết! Tôi không biết!”

Bà ta phản ứng mãnh liệt như vậy, chắc chắn trong lòng có quỷ, liên hệ với mọi thứ trước đó, rất rõ ràng, cô con dâu bỏ trốn cùng người khác trong miệng bà ta là lời nói dối, mà cô ấy đã bị giết, về phần thi thể, hiện giờ bọn họ vẫn chưa tìm ra được.

Sau vài giây im lặng, Liên Diệc sắc bén hỏi: “Con dâu của bà bỏ trốn cùng người khác thật sao? Có người báo cảnh sát bà và con trai của bà đã gi3t ch3t cô ấy.”

Những lời này vừa nói ra, bà nội trước mặt lập tức trợn trừng mắt.

Hiển nhiên bà ta không biết nói dối, vừa lộ tẩy một chút cả người đã lộ ra vẻ kinh hoảng sợ hãi, môi run rẩy lấy bẩy nhìn hai người bọn họ, đúng lúc này, Dương Dương ở bên ngoài cũng òa khóc.

Vương Hạo có chút luống cuống.

Vừa rồi Dương Dương vẫn ổn, ngoan ngoãn không nói lời nào, lúc này đột nhiên òa khóc khiến anh hơi hoảng hốt, anh cũng không biết dỗ dành trẻ nhỏ, đành phải theo lời Cơ Thập Nhất vỗ về sau lưng cậu bé, thì thầm trò chuyện.

Thì thầm một hồi, anh đột nhiên phản ứng lại, khi nãy Dương Dương không khóc, vừa nghe thấy lời nói của cảnh sát thì òa khóc lên ngay, điều này có nghĩa là cậu bé biết chuyện gì sao?

Anh nhỏ giọng hỏi: “Dương Dương, có phải cháu biết mẹ đi đâu không, có phải bà nội đã làm chuyện xấu với mẹ cháu không?”

Anh không hỏi thì không sao, hỏi ra rồi thì Dương Dương còn khóc lớn hơn, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì, mấy câu hỏi liên tiếp đều không nhận được đáp án.

Mà ở bên này, dưới sự ép hỏi của Liên Diệc, bà nội Dương Dương đã khai nhận tất cả.

“Là tôi làm! Đều do tôi làm!”

“Là tôi giết cô ta, ai bảo cô ta không giữ bổn phận! Làm vợ mà dám mắng con trai tôi, tôi kích động nên mới đẩy ngã cô ta, ai biết cô ta lại chết như vậy!”

Bà nội Dương Dương gia tăng âm lượng, nhắm chặt hai mắt lại mà nói.

Liên Diệc cũng không bị bà ta làm ảnh hưởng, giọng trầm xuống, hỏi: “Thi thể đang ở đâu? Vì sao bà lại giết cô ấy?”

Bà nội Dương Dương đột nhiên bất chấp tất cả, lớn tiếng nói: “Cô ta cấu kết với người khác làm xằng làm bậy, nói là đi làm nhưng kết quả lại nói chuyện cùng người đàn ông khác, chính mắt tôi nhìn thấy! Con trai tôi chỉ uống chút rượu đã bị cô ta mắng chửi, đây là thái độ một người vợ nên có sao?!”

Phạm Dương ở phía sau giật giật khóe miệng.

Logic của bà cụ này đúng là lợi hại thật đấy, vợ mắng chồng thì xứng đáng bị giết, đi làm có lẽ chỉ trò chuyện đơn thuần vài câu đã bị cho là không giữ bổn phận, chồng bị mắng vì uống rượu không phải là chuyện hiển nhiên sao?

Theo bọn họ được biết, bố của Dương Dương chính là con sâu rượu.

“Thi thể đang ở đâu?” Liên Diệc không chê phiền toái mà hỏi.

Bà nội Dương Dương nói xong một lèo thì xẹp xuống, nhỏ giọng thì thào: “Bị tôi vứt đi rồi!”

Vứt đi? Sao có thể cơ chứ, nhìn dáng vẻ của bà ta có vẻ là không nói, Liên Diệc trực tiếp đánh giá nơi này.

“Một bà lão như bà mà vứt bỏ xác của một người phụ nữ trưởng thành? Khinh thường chúng tôi không biết tình hình? Con trai của bà đâu?”

Bà ta gân cổ lên cãi lại: “Bà lão tôi sức lớn thì có làm sao!”

Lời nói của bà nội Dương Dương nằm trong dự kiến của anh ta.

Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết đồ đạc trong nhà, hơi lộn xộn, Liên Diệc không nhìn ra chỗ nào khả nghi, vội bước nhanh ra khỏi phòng, tiến vào phòng bếp lần nữa.

So sánh giữa hai nơi, mùi trong phòng bếp vẫn nồng hơn, ánh mắt anh ta dừng lại ở ngăn tủ nhỏ hẹp, khi nãy anh ta không kịp mở nơi đó, dưới ánh mắt hoảng sợ của bà nội Dương Dương, Liên Diệc kéo cửa tủ ra.

Ngay lập tức, một mùi hương khó chịu tràn ngập phòng bếp, thi thể vặn vẹo trong ngăn tủ xuất hiện trước mắt, máu đã cạn khô, người phụ nữ trừng to hai mắt, nỗi căm hận mãnh liệt như vẫn có thể bộc phát.

Hiển nhiên, người phụ nữ này chính là con dâu trong miệng bà ta.

Phạm Dương không khỏi há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự là quá độc ác, tốt xấu gì cô ấy cũng con dâu của bà cụ, bây giờ lại bị gấp thành khối nhỏ như một chiếc xe gấp, đặt trong không gian chật hẹp như vậy.

Hơn nữa, bây giờ đang ở giữa mùa hè, thời tiết nóng hừng hực khiến mùi hôi thối cứ thế mà lan toả ra ngoài, dẫn tới cả căn nhà cũng ngập tràn thứ mùi lạ, lúc mới đi vào anh ta còn suýt nôn mửa, nhưng nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của đội trưởng Liên, anh ta vẫn cố gắng kìm lại.

Nhưng anh ta lại không nhịn được muốn nhìn xem, cuối cùng lại thấy hoảng sợ khi bất ngờ đối diện với đôi mắt đó.

Cảm giác giống như phim kinh dị vậy.

Không khí ngày càng khó ngửi, Liên Diệc cũng không chạm vào cô ấy, mà trực tiếp gọi người trong đồn đến đây.

Sau đó anh đặt ánh mắt lên người Dương Dương đang thẫn thờ, ngồi xổm xuống, hỏi: “Dương Dương, cháu có biết mẹ đi đâu không?”

Vương Hạo không nhịn được mà nói: “Tôi đã hỏi câu này mấy lần rồi, nhưng thằng bé vẫn không nói lời nào cả.”

Bà nội Dương Dương đột nhiên xông tới muốn bịt miệng Dương Dương, hành động này khiến Vương Hạo sợ tới mức trực tiếp ốm lấy Dương Dương lùi về phía sau vài bước, xém chút nữa đã ngã lăn ra đất, mà bà nội của Dương Dương cũng bị Liên Diệc túm lại, người không ngã, nhưng lại phát ra tiếng “ai da”.

“Bà nội, bà làm gì vậy? Bà giết mẹ của Dương Dương, bây giờ còn muốn làm gì thằng bé nữa, giết người diệt khẩu sao?” Vương Hạo tức đến cười mà lên tiếng chất vấn.

Bà nội Dương Dương khịt mũi vài cái, hung tợn nhìn qua: “Tôi kéo cháu nội tôi thì liên quan gì đến anh? Mau trả Dương Dương lại cho tôi!”

Phạm Dương nhận được ánh mắt của Liên Diệc, vội vàng khống chế bà ta, kéo sang một bên cẩn thận theo dõi, không được phép lại gần bên đó một bước.

Liên Diệc hỏi lại Dương Dương lần nữa.

Ai ngờ anh ta vừa dứt lời, Dương Dương đột nhiên mở miệng: “Không thấy mẹ nữa! Rất nhiều máu đỏ! Bố… Mẹ… Bà nội… huhu ——”

Thằng bé lại òa khóc nức nở, Dương Dương đã khàn cả giọng rồi.

Nghe thấy lời cậu bé, Liên Diệc cũng đã xác nhận được tương đối, lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của bà nội Dương Dương, chỉ còn lại chứng cứ mà thôi.

Bên trong nhà hàng.

Tô Minh Châu nhíu mày, hơi bất mãn hỏi: “Chị lại dính vào loại chuyện này hả?”

Chuyện lần trước còn ở ngay trước mắt, ai biết lần sau hung thủ sẽ làm ra chuyện gì, như vậy thật sự quá sức nguy hiểm.

Cơ Thập Nhất lắc đầu, “Bắt gặp nên mới thuận tay giúp đỡ, hơn nữa Dương Dương chỉ là một đứa trẻ, trông rất đáng thương.”

Cô thở dài, không biết sau này Dương Dương sẽ ra sao nữa.

“Dù đáng thương thì sao, cũng không liên quan gì đến chị mà.” Tô Minh Châu nói, “Trước tiên chị cứ nói cho em biết, chẳng lẽ nhà họ Tô còn không xử lý tốt được?”

Điều anh không thích nhất là cô không muốn nói với anh bất cứ điều gì, gặp chuyện cũng không để nhà họ Tô giúp đỡ, còn không chịu nói ra, quan hệ giữa bọn họ cần có người trung gian sao?

Cơ Thập Nhất nghe ra giọng điệu không ổn, lén lút nhìn anh, quả nhiên thấy anh đang phồng má tức giận, rõ ràng là trường hợp nghiêm túc, nhưng cô đột nhiên lại muốn cười, cô che miệng, nói một cách mơ hồ: “Được, được, lần sau sẽ tìm em.”

Dù sao thì mỗi lần đối phó với Châu Châu cô đều sẽ nói như vậy, lần sau rồi tính, anh không cần thiết phải dính dáng đến những chuyện nguy hiểm như vậy.

Tô Minh Châu nhìn thấy đôi mắt cười của cô, anh bỗng thấy nhụt chí, trừng mắt nhìn cô, trực tiếp gọi người đưa đồ ăn lên.

Cơ Thập Nhất tạm gác chuyện của Dương Dương ra sau đầu, hơn nữa, cô đã nói tất cả qua điện thoại cho Liên Diệc, người bình thường sẽ tự có phán đoán.

Có lẽ vì chủ đề trước đó quá tệ nên bầu không khí lúc ăn cơm rất tĩnh lặng.

Nhà hàng này còn chuẩn bị thức ăn cho mèo, rất tinh tế mà đặt trước mặt Tô Bảo, nó được người phục vụ xinh đẹp vu0t ve, ăn còn nhanh hơn cả con mèo bên cạnh.

Mà thức ăn của bọn họ tương đối thanh đạm, độ mềm rất tốt, gần như lập tức tan ra khi đưa vào miệng, lưu lại hương vị giữa môi răng, dư vị kéo dài đến vô tận.

Trước đó Cơ Thập Nhất chưa từng được nếm thử loại hương vị này, sau khi nếm thử một miếng thì cô không nhịn được mà đẩy nhanh tốc độ, hiển nhiên nó càng phù hợp với khẩu vị của cô hơn nhà hàng bên bờ sông nọ.

Tô Minh Châu thấy cô ăn uống vui vẻ như vậy, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn, lại nghĩ đến Weibo mấy tiếng trước, tâm trạng trở nên sôi sục.

Nhìn thấy dáng vẻ cắn muỗng xuất thần của anh, Cơ Thập Nhất vẫy vẫy tay: “Em đang nghĩ gì thế?”

Đột nhiên bị cắt ngang, Tô Minh Châu hoảng hốt chọc muỗng vào quai hàm, che nửa bên mặt mà “ui da” một tiếng.

Vốn dĩ Cơ Thập Nhất chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, cuối cùng lại hoảng sợ trước biến cố này, “Sao thế? Đau lắm không?”

Tô Minh Châu đang định nói chuyện, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng này của cô thì tròng mắt xoay chuyển, đáng thương nhìn cô, nói mơ hồ không rõ chữ: “Đau.”

Dáng vẻ đáng thương này khiến trái tim Cơ Thập Nhất cũng nhăn nhúm lại, cô buông chiếc muỗng trong tay xuống, “Đi bệnh viện kiểm tra xem sao? Em đừng đụng vào.”

Nói Tô Minh Châu hài lòng nhất với kỹ năng nào, vậy đó chắc chắn là kỹ năng giả đau.

Trước đó là đau thật, còn bây giờ là giả vờ đau, từ mười tuổi đến năm mười tám tuổi, ước chừng đã giả đau được khoảng tám năm, hai năm đầu rất thành công, sau đó thì không có phản ứng gì nữa, dù sao thì cũng thay tim rồi.

Mà hiện giờ, anh cảm thấy tốt nhất mình nên đau đớn khắp cả người.

Thấy anh không nói lời nào, Cơ Thập Nhất nghĩ rằng quai hàm bị chọc thủng không thể nói chuyện, lại sợ nhiễm trùng, trực tiếp đứng dậy rồi kéo theo anh, “Đi bệnh viện với chị.”

Thuận tiện kéo luôn Tô Bảo đang ăn uống vui vẻ theo.

Tô Bảo: “Meo!”

Thấy mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng, Tô Minh Châu nhanh chóng hoàn hồn ngăn cản: “Không cần tới bệnh viện đâu!”

Đi bệnh viện chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?

Giọng nói này rất có lực, Cơ Thập Nhất nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, nửa ngày sau mới lạnh lùng mở miệng: “Có phải em lại giả vờ đúng không?”

Tô Minh Châu chớp mắt, tầm mắt đối diện Tô Bảo, cảm thấy mình như bị trào phúng.

Bầu không khí lập tức hạ xuống, thấy cô tức giận, Tô Minh Châu hơi luống cuống, kéo ngón tay thon gọn của cô, nhỏ giọng nói: “Em không cố ý, lần sau sẽ không…”

Cơ Thập Nhất không nói lời nào.

Tô Minh Châu càng cảm thấy khó chịu, anh sợ nhất là việc cô không để ý tới anh, trái tim co rút khó chịu, bĩu môi, không biết nói gì.

Thấy anh như vậy, Cơ Thập Nhất không khỏi thở dài, khẽ mở miệng: “Chị giận vì em luôn nói dối chị, chẳng lẽ em chưa từng nghe câu chuyện về con sói ư? Nếu có một ngày em thật sự xảy ra chuyện, mà chị lại coi đó là giả, vậy phải làm sao đây?”

Tô Minh Châu mím môi, ngẩng đầu nhìn cô với đôi mắt ướt át.

Đôi mắt màu lam hệt như vùng biển rộng lớn, bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, cho dù cơn giận có lớn đến đâu thì cũng tiêu tan chẳng còn gì, Cơ Thập Nhất nói bằng giọng ấm áp: “Sau này không được như vậy, chị sẽ lo lắng.”

Nghe thấy lời này, Tô Minh Châu vốn đang buồn rầu trong lòng bỗng thấy vui mừng, lén lút cúi đầu nhếch miệng cười.

Tô Bảo nhìn thấy vẻ mặt này, kêu “meo” một tiếng.

Thấy anh thật sự không sao, Cơ Thập Nhất cũng yên tâm, chỉ là, vừa rồi cô thật sự hơi tức giận.

Mà ở bên kia.

Vừa bước vào nhà, pháp y đã không nhịn được mà nhíu mày, mùi này thật sự quá quen thuộc, nó khiến anh ấy có cảm giác không hề thoải mái.

So với cảnh sát, từ mùi hôi thối này, bọn họ có thể phán đoán đại khái được ngày tử vong, đặc biệt là bây giờ đang ở trong mùa hè, mức độ thối rữa sẽ càng nghiêm trọng hơn, khác với mùa đông không dậy mùi.

Mức độ thối rữa khác nhau, mùi hương tất nhiên cũng có sự khác biệt.

“Mức độ biến dạng quá kinh khủng.” Gần như ngay khi nhìn thấy ngăn tủ, pháp y đã không nhịn được mà mở miệng.

Anh ấy đã từng khám nghiệm đủ các loại xác chết, có người bị chặt thành vô số mảnh, có người bị đứt lìa tay chân, có người thiếu nội tạng, có người thối rữa đến độ không ra hình dáng gì, nhưng vặn vẹo tới mức này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Không thể thực hiện được đến mức độ này khi nạn nhân còn sống, cũng không thể thực hiện khi xác chết cứng ngắc, vậy nên anh ấy suy đoán đại khái, chỉ sợ nạn nhân vừa tử vong không bao lâu thì bị gấp lại.

Toàn bộ ngăn tủ chưa đầy một mét khối, nhưng từ trên xuống dưới đều vương vãi đầy vết máu, chẳng qua là đã khô cạn từ lâu rồi, chỉ còn lại vết tích tàn nhẫn.

Pháp y gọi trợ thủ tới đưa thi thể ra ngoài, đặt trên nền đất lát đá.

Liên Diệc nhìn thi thể dị dạng, hỏi: “Có thể đoán được bao nhiêu?”

“Bước đầu phỏng đoán khoảng một tuần, thực ra mức độ phân hủy không tệ, so với những thi thể không còn nhìn ra hình dạng con người thì khá hơn nhiều, có thể nhìn thấy, sau gáy cô ấy có dấu vết bị vật cùn đập vào, hiện tại vẫn chưa xác định được đó có phải vết thương trí mạng hay không.”

Pháp y xoay vòng, quan sát kỹ lưỡng, lại nói tiếp: “Từ sự biến dạng này, tôi thấy nó được tạo thành khi nạn nhân mới tử vong, thế nên mới để lại dấu vết.”

Anh ấy chỉ vào một số chỗ cọ xát với ngăn tủ, cẩn thận chọc chọc.

“Vì lý do mùa hè nóng nực, rất có thể đã phát sinh sự thay đổi, cụ thể thì vẫn phải khám nghiệm rồi mới nói tiếp được, cất cô ấy vào đi thôi.” Pháp y đứng dậy, không hề bị ảnh hưởng bởi mùi hương khó chịu này.

Chiếc túi đựng xác dài, sau khi đóng gói, thi thể chỉ chiếm một phần diện tích nhỏ, nhưng lại phình thành một cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net