Chương 4: Lên đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     "Sột soạt", tôi vừa uể oải thức dậy bên ma trận sách, ban đầu chỉ định học đủ chín môn tủ thôi. Nhưng không hiểu sao, tôi lại bị mấy môn về hòa bình và chính trị mê hoặc. 

     Sau khi ngồi trong thư viện hai ngày, tôi đã biết cách mở Mộng tưởng - nơi giúp ta có thể đi tới thế giới song song với thế giới này, nhưng lại không có người sống. Nhờ vậy mà tôi đã có thể luyện tập một chút kiếm thuật. 

     Cô bé Maya cũ có lẽ đã được huấn luyện rất nghiêm khắc đây, tôi chỉ cầm kiếm lên thôi, nhưng cơ thể lại có thể phản xạ với nó rất nhanh, như đã được tiếp xúc từ rất lâu rồi ấy.

     Sách ma thuật cơ bản khá ít, nên tôi đã đọc hết cả rồi. Sách trung cấp thì toàn chỉ cách vẽ ấn chú, nên cũng không có gì quá khó đối với tôi. Vì khả năng của tôi là học thuộc rất nhanh, cái cần bây giờ là làm sao để nhớ kĩ thôi.

     Một cuốn sách từ cao rơi xuống và "Bốp", nó rơi ngay đầu tôi. Nó còn đau hơn cả việc làm rơi điện thoại vào mặt nữa. Tôi vừa xoa đầu vào nhặt cuốn sách lên. "Cấm", tên cuốn sách chỉ có đúng một chữ, và còn được ghi rất to, với phong cách thiết kế bìa vô cùng quái lạ. Sống tận hai kiếp rồi nên tôi chẳng còn sợ mấy thứ vô tri như cuốn sách này. Thế là, tôi mở nó ra, một thứ gì đó mờ ảo quấn lấy tôi, khi thấy trên sách hiện dòng chứ "Malum", tôi bất giác đọc lên và...

     - Tiểu thư, bữa ăn của người đã đến rồi ạ.

     Thôi, chuyện này để sau, ăn trước đã. Tôi vội đáp:

    - Vâng!

     Mấy hôm sau, vì quá bận với các môn học khác, tôi quên bén luôn việc cuốn sách, vì từ lúc ấy đến giờ tôi cũng chẳng bị gì. Đúng thật là! Học thuộc nhanh, nhưng không thể lưu trữ được lâu dài quả là một điểm yếu của tôi mà.

     Sau bao ngày ôn luyện thì ngày này cũng đến rồi. 

    - Tiểu thư, xe ngựa đã đến rồi ạ.

    - Vâng, em ra ngay.

     Sau khi tôi bước ra khỏi cửa, tự nhiên lại có âm thanh của sự bất ngờ phát ra. Vì chỉ là buổi tuyển trọn nên Học viện chưa phát đồng phục cho các gia tộc, nhưng theo thư mời thì các gia tộc phải mặt trang phục có tông màu chủ đạo là trắng. Và với tài năng của chị Ann thì, từ người ăn mặc lượm thượm, tôi đã được hóa thiên nga. 

     Chiếc váy dài đến tận gần mắt cá chân tôi, được tô điểm bằng pha lê màu tím, phần vai được làm phồng nhẹ bằng lớp ren trắng. Vì đang trong hình hài đứa bé sáu tuổi, nên nhìn tôi khá đáng yêu trong bộ dạng này đấy.

     - Thưa tiểu thư, mời người lên xe.

    - Vâng. ~ Hào hứng quá đi thôi.

     Con đường đi tới trường khá xa, nên hầu hết các gia tộc trên Đế quốc điều đưa các thiếu gia, tiểu thư nhà họ đến ga Waston để di chuyển đến trường. Toa tàu đến trường được chia ra làm nhiều thứ bậc. Đầu tiên là thứ bậc Hoàng gia, và các gia tộc có tầm ảnh hưởng lớn đến đất nước. Tiếp theo là các gia đình Công tước, Hầu tước. Các toa còn lại là giành cho các gia đình Bá tước, Tử tước, và Nam tước. Nhưng trên thật tế thì khá ít gia đình Tử tước và Nam tước được mời đến, vì nHọc viện khá chú trọng vào vấn đề chính trị nên việc ấy là lẽ thường tình.

    - Tiểu thư, để tôi giúp người xuống ngựa. Tôi chỉ có thể đưa người đến đây thôi. Phần còn lại thì Học viện sẽ làm ạ. Chúc người có chuyến đi vui vẻ ạ.

    - Vâng, em đi đây.

     Tôi nhìn lên, đã thấy một người mặc đồng phục màu đen đứng trước mặt tôi, bên cánh tay áo có in biểu tượng cuốn sách, chắc là người của Học viện rồi.

    - Tôi là người sẽ hỗ trợ Tiểu thư gia tộc đại Công tước Krystal, mời người đi theo tôi.

     Tôi gật đầu, chào chị Ann và mọi người lần cuối, rồi đi theo người áo đen. Chỉ với vài cách, tôi đã có thể vào được tàu, và đặc biệt là tôi được ngồi toa sang nhất. Theo trí nhớ của tôi thì đại Công tước và Đức vua hiện nay là bạn cũ của nhau. Nhưng vì không thích tính cách của Đức vua nên ông toàn tìm cách tránh tiếp xúc. Hình như là đại Công tước còn từng mắng Đức vua là tên lắm mồm. Haizz! 

     Tôi bước vào toa tàu ấy, bên trong được bố trí theo kiểu ngồi đối diện nhau, một bàn thì sẽ có hai dãy ghế cho hai người ngồi để đối diện nhau. Hay đơn giản hơn là giống nơi Harry và Ron ngồi chung khi trên tàu, nhưng lại có thêm cái bàn và là một toa dài không bị ngăn cách bởi cửa hay kính.

     Tôi bước vào, tìm một vị trí đã có sẵn tên mình, và cố tỏ ra thật điềm tĩnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net