hà nội èn diu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

con tim em vốn tạc từ sỏi đá
không vì ai mà rung động bao giờ
ấy vậy mà em cũng chẳng thể ngờ
em yêu anh, và chuyện là thế đấy.

anh có nhớ buổi chiều thu hôm ấy
lá vàng rơi như mưa bụi trên đường
khói nhẹ bay, ẩn vào ánh tà dương
anh châm lửa vào tim em, nóng hổi.

mình hà nội, sống cần gì phải vội
cứ bên nhau, lặng lẽ mấy ngày trôi
chỉ chờ khi gió mùa đã về rồi
em thổ lộ, anh gật đầu, xong chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tho #thơ-ca