Chương VIII: Điệu múa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc thì Uyển Linh liền rời khỏi chỗ ngồi của mình, từ từ bước ra giữa chính điện, cô thỉnh an Hoàng thượng tỏ vẻ tôn kính rồi nhẹ nhàng nói:

- Thưa Hoàng thượng nếu như điệu múa của Nguyệt công chúa đã rung động lòng người đến vậy thì các tỷ muội chúng thần cũng xin nhảy múa góp vui cho yến tiệc, mong Hoàng thượng chấp thuận.

Hoàng thượng vui vẻ phản hồi:

- Được thôi! Ta cũng đã nghe mọi người đồn đại rằng tài ca múa của tỷ muội các ngươi hết sức điêu nghệ, như các tiên nữ trên trời vậy! Ta cũng muốn xác thực xem những lời đồn đại đó rốt cuộc là thật hay là giả. Bắt đầu đi.

Uyển Linh vẫn nhẹ nhàng đáp:

- Hoàng thượng quá khen rồi, tài ca múa của chúng thần không đến mức như Hoàng thượng nói đâu ạ! Dù thế nào đi nữa thì chúng thần vẫn còn kém xa Nguyệt công chúa lắm ạ!

Hoàng thượng vẫn vui vẻ nói:

- Ngươi khiêm tốn quá rồi, đẹp hơn hay xấu hơn chỉ cần biểu diễn cho mọi người ở đây cùng xem là biết ngay mà. Mau bắt đầu đi nào.

- Thần xin nghe theo Hoàng thượng. - Uyển Linh ôn tồn nói. 

Các cô di chuyển nhanh chóng thay đồ, nhẹ nhàng bước lên sân khấu. Uyển Linh, Uyển Nhi, Băng Tâm thì múa còn Y Nguyệt thì tấu đàn tranh, dù gì đây cũng là sở trường của cô. Ba nàng mặc một bộ màu trắng pha chút hồng cánh sen, phần váy màu trắng,  phía trên thì màu nâu và có hoa văn hình hoa đào, phần áo khoác ngoài thì có màu hồng phấn, trên tay áo điểm qua một vài cành cây hoa đào, khăn choàng ngoài áo có màu xám tro nhẹ nhàng. Kiểu tóc cũng không mấy cầu kì, chỉ cột nhẹ hai bên tóc, thêm một vài trâm cài bạc còn phần đuôi thả ra. Nhìn họ giống như những nàng tiên vậy!

Các nàng di chuyển uyển chuyển nhẹ nhàng, thướt tha như những tấm lụa. Các nàng hòa quyện mình vào bài hát tạo nên một điệu múa mặc dù đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế, điệu múa không bị nhàm chán mà lại rất là khác biệt. Khúc nhạc Hoa rơi nhẹ nhàng, tinh khiết vang lên rõ ràng, dịu dàng làm lòng người xao xuyến. 

Bàn tay Y Nguyệt lướt trên phím đàn một cách điêu luyện, nhanh chóng làm cho người xem thêm phần thú vị khi vừa được ngắm nhìn một điệu múa tuyệt vời lại vừa được chiêm ngưỡng tài đánh đàn có một không hai trên thế gian này.

Kết thúc bài múa cả bốn tỷ muội di chuyển nhanh chóng ra giữa khán đài, đông thanh nói lớn:

- Chúng thần chúc cho Hoàng thượng phúc như Đông Hải, thọ tỷ nam sơn.

- Cảm ơn các khanh rất nhiều vì đã cho ta xem một điệu múa hay đến như vậy. Trọng thưởng. - Hoàng thượng vui vẻ nói.

- Chúng thần tạ ơn Hoàng thượng. 

Điệu múa vừa kết thúc thì mọi người đã vỗ tay không ngớt, còn mạnh hơn cả lúc kết thúc điệu múa của Vương Ánh Nguyệt, trong đó các hoàng tử cũng phải vỗ tay khen ngợi, Ánh Nguyệt, cô ta nhìn thấy Vương Thiên cũng vỗ tay mà lòng tức điên lên vì từ trước đến giờ chàng chưa từng vỗ tay như vậy khi cô múa cho chàng xem. Cô ta nói thầm trong lòng mình rằng: " Vào một ngày nào đó không xa ta sẽ khiến các ngươi mãi mãi không còn nhảy múa và đánh đàn được nữa. Các ngươi hãy chờ đấy! Lúc ấy thì đừng trách tại sao ta độc ác, vì các ngươi đã dám làm cho huynh ấy khen ngợi các ngươi mà không khen ngợi ta! Tâm tư của cô ta thật khiến người ta phải ghê sợ.

Lúc đó Lí công công liền hô lớn:

- Mời Võ đại tướng quân tiếp chỉ:

 " Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết 

Đại tướng quân Võ Thương có công đánh tan giặc ngoại xâm có ý định hăm he Hoàng Đạo Quốc ta và dẹp tan đám ngoại phản ở lãnh thổ nước ta, có công lớn, nay phong cho danh hiệu là Hộ quốc Đại tướng quân giúp trẫm chăm lo việc chống giặc ngoại xâm và giữ gìn trật tự vốn có của Hoàng Đạo Quốc. 

Khâm thử."

- Thần xin tạ ơn Hoàng thượng đã ban thưởng và phong hiệu. - Võ tướng quân quỳ xuống tạ ơn.

Sau khi điệu múa của các tỷ muội Võ gia kết thúc thì tiếp sau đó là các tiết mục múa, đánh đàn, ca hát,...của các nô tỳ và nương nương trong cung, tiết mục nào cũng hay và đẹp hết. Bữa tiệc hôm nay thật sự rất vui và thú vị, làm cho người ta không muốn quên đi.

Mới đó mà cũng đã quá nửa đêm, các quan lại và phu nhân cũng dần lên xe ngựa quay về phủ của mình. Trong đó cũng có cả Võ gia. Các tỷ muội ngồi chung một xe ngựa bàn bạc, nói chuyện rôn rả. Về đến phủ, ai nấy đều nhanh chóng về phòng của mình để nghỉ ngơi, hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi, ai cũng cảm thấy rã rời, vì vậy mà họ càng chìm vào giấc ngủ nhanh hơn, sáng mai thức dậy lại là một ngày mới tươi đẹp đang chờ đón họ phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net