Chương XIV: Tuyển tú (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uyển Linh, Uyển Nhi, Y Nguyệt, Băng Tâm, Tư Hạ từ từ bước vào hoàng cung, ai ai cũng choáng ngợp trước khung cảnh cung đình, một nơi xa hoa, lộng lẫy giống như chốn tiên cảnh nhưng nơi đây lại dành cho người ở, đó chính là hoàng thượng, hoàng hậu, các phi tần, công chúa, hoàng tử,... nhiều không đếm xuể. 

Các nàng dần dần hòa vào đoàn tiểu thư khuê các đang bước đến sân trước điện chầu. Nhìn xung quanh một lượt các tiểu thư khuê các kia ai ai cũng ăn diện lòe loẹt, trang điệm đậm làm mất đi vẻ tự nhiên vốn có. Các tiểu thư khêu các đó đa số đều sống trong nhung lụa từ nhỏ nên không phải ai cũng có tính tình ôn nhu, dịu dàng mà thay vào đó là những sự thâm hiểm, độc ác ẩn chứa sau một gương mặt hiền lành, phúc hậu, luôn tỏ ra mình là 1 người ngoan, hiền, dịu dàng,lễ nghĩa,...nhưng sau đó lại chứa đựng những điều không tưởng.

Các tiểu thư đó đang bàn tán với nhau về cuộc tuyển chọn. Bỗng có một cô gái đi lại gần Y Nguyệt, đi xung quanh cô rồi bữu môi:

- Hình như muội là tam tiểu thư của Võ tướng quân phải không? Trông cũng xinh đẹp đó nhưng ăn mặc có vẻ hơi nghèo nàn, dù gì cũng là tiểu thư khuê các mà, với lại đi tham gia một buổi tuyển chọn lớn như vậy lại ăn mặc thế này đúng là không biết xấu hổ.

- Đúng vậy đó, đường đường là tiểu thư khêu các mà lại ăn mặc như vậy. Cô đứng gần chúng tôi như vậy thật là làm mất mặt mọi người ở đây quá! Tốt nhất là cô nên tránh xa chúng tôi ra, đi ra, đi ra đi. - Nhược Giai hùa theo.

- Đúng vậy! Đúng vậy đó...

Bỗng dưng mọi người đều quay lại nhìn về phía Y Nguyệt, Y Nguyệt liền nhìn xung quanh mình, từ từ bước về phía sau, mắt cô bắt đầu mọng nước, từng giọt nước dần dần rơi xuống. Hai cô gái vừa nói chính là Dương Tuệ Mẫn và Mộ Dung Nhược Giai. Uyển Nhi thấy vậy liền đi đến đứng chắn trước mặt của Y Nguyệt, liếc nhìn Tuệ Mẫn và Nhược Giai một lượt rồi mỉa mai:

- Các cô tưởng các cô hay lắm sao, nhìn lại mình đi mà xem, chỉ là một đám tiểu thư khêu các suốt ngày giả bộ cái bộ dạng yểu điệu thục nữ làm người ta thương sót, suốt ngày mơ tưởng viễn vong, một bước được lên làm phượng hoàng nhưng đâu biết được rằng chim cút thì vẫn mãi là chim cút dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể biến thành phượng hoàng được. 

Tuệ Mẫn nghe thấy vậy vô cùng tức giận liền bước đến trừng mắt:

- Cô nói ai đó hả?

Uyển Nhi vẫn ung dung:

- Tôi đâu có nói ai đâu, ai cảm thấy mình đúng là như vậy thì tự biết đi chứ.

Tuệ Mẫn giận dữ, hét lớn:

- Cô nói cái gì đó hả, cô có biết tôi là ai không? Chỉ cần một câu nói của tôi là cô có thể bị tước quyền tham gia đó, có biết không hả?

- Tôi sợ quá đi, sợ quá đi... - Uyển Nhi tỏ vẻ sợ hãi.

- Biết dậy là tốt. - Tuệ Mẫn đắc ý.

- Tôi sợ cô chưa kịp đuổi tôi đi thì tôi đã đuổi cô đi trước rồi. - Uyển Nhi vẫn ung dung.

- Cô......Được lắm, để xem cô còn to miệng được bao lâu. - Tuệ Mẫn giận dữ.

- Tôi chống mắt lên mà xem, cô làm gì được tôi. - Uyển Nhi điềm tĩnh nói.

- Thôi mà, mọi người đều là tỷ muội, không nên nặng lời với nhau như vậy. Chúng ta đều đến đây để tuyển tú, đừng làm mất mặt giữa mọi người như vậy. - Tư Hạ lại can ngăn.

Tư Hạ vừa ngắt lời thì Lí công công vừa bước từ điện chầu hô to:

- Mong các vị tiểu thư giữ yên lặng. Bây giờ xin mời các vị tiểu thư đi theo nô tài đến vườn Thượng Uyển để tham gia các phần thi. 

Lí công công nói xong liền bước đi nhanh chóng đến vườn Thượng Uyển, các vị tiểu thư thì xếp thành hai hàng ngay ngắn bước theo sau. Vừa đi Uyển Nhi, Y Nguyệt, Băng Tâm liền nhìn ngó xung quanh, thắc mắc:

- Đại tỷ à! Vườn Thượng Uyển là nơi nào vậy?

- Đó chính là một khu vườn trong cung rất rộng lớn, trồng rất là nhiều loại hoa, cây cối rất đẹp. Nơi đây thường là nơi đi dạo của Hoàng thượng, Hoàng hậu, các phi tần,...Muội đến đó rồi sẽ biết. - Uyển Linh nhẹ nhàng giải thích.

- Không ngờ trong cung cũng có một nơi như vậy. - Y Nguyệt bất ngờ nói.

- Trong hoàng cung này còn nhiều điều muội chưa biết lắm, cứ từ từ mà tim hiểu. - Uyển Linh nhẹ nhàng nói.

- Nói nơi này đẹp thì cũng không nói quá nhưng vẫn không đẹp bằng rừng Trường Xuân của bọn ta. - Uyển Nhi nghĩ thầm.

Tuệ Mẫn, Nhược Giai và Ảnh Tuyết nghe thấy các nàng nói chuyện vui vẻ thì quay lại nhìn họ bằng con mắt khinh thường, nghĩ thầm:

- Để xem các người còn vui vẻ được bao lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net