Chuyện tình ở trường phù thủy - Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 1:SỰ THẬT

Bầu trời cuối hè cao vút, màu xanh nhẹ hoà lẫn với màu trắng tinh khôi của những đám mây.

Không còn những cơn mưa rào bất chợt.

Anh nắng nhuốm màu vàng rực và cũng không còn nóng nực như trước.

Trên đường người và xe cộ nườm nượp di chuyển tạo nên một không gian ồn ào náo nhiệt.

Đâu đó trong thành phố tiếng một người đàn ông đang **** mắng những đứa con của mình.

Nhã Đồng nhìn qua cửa sổ sang nhà bên cạnh thấy ông Tô hàng xóm đang quát nạt hai đứa con gái của mình.

-"Chúng mày thử nhìn lại mình xem, con gái con đứa suốt ngày tí ta tí tởn. Chúng mày noi gương con bé Nhã Đồng ấy. Trong khi nó đậu thủ khoa vào trường thì tụi mày chỉ đủ đậu điểm vớt, đã thế còn tụ tập rồi đánh nhau để hàng xóm sang mắng vốn cho...."

Thế đấy, đối với cảnh này thì nhã đồng xem nhiều rồi cũng chẳng lấy gì làm lạ. Ông tô hàng xóm luôn tỏ ra rất quý cô bé, cứ thấy cô bé cũng gọi lại xoa đầu rồi nói:"giá mà bác cũng có một đúa con gái như cháu". Chỉ tiếc rằng cô bé là con của ba Khánh mất rồi. Thế là lần nào dạy dỗ con gái ông ấy cũng lôi cả cô bé vào để thêm dẫn chứng cho lời giáo huấn của mình.

Hai đứa con gái của ông Tô tên là Vân và Nguyệt. Nói thế nào nhỉ, từ hồi còn nhỏ bọn chúng đã chẳng ưa gì Nhã Đồng rồi. Mặc dù cô bé có cố gắng tỏ tỏ ra thân thiên, nhưng bọn họ vẫn luôn tỏ thái độ như thế trong khi các bạn trong khu phố thì rất yêu quý Nhã Đồng.

Hình như ông Tô đã mắng xong rồi thì phải, Nhã Đồng nghe thấy tiếng cánh cửa đóng 'RẦM' một cái làm cô bé giật nảy cả mình, còn hai chị em nhà ấy thì lừ mắt nhìn cô bé rất khó chịu.

Chiều nay là buổi khai giảng đầu tiên của Nhã Đồng tại trường Trung Học Uy Vũ, thầy hiệu trưởng đã đặc biệt gọi điện tới nhà để mời cô bé lên làm đại biểu danh dự. Mặc dù không phải là lần đầu tiên lên phát biểu nhưng ở trường Uy Vũ lại là lần đầu tiên nên đương nhiên là cảm thấy có một chút hồi hộp.

Ngoài việc thoáng thấy ánh mắt của chị em Nguyệt và Vân nhìn Nhã Đồng đầy vẻ ganh ghét và đố kị, thì bạn bè trong trường ai cũng rất thân thiện với cô bé. Lại còn được một anh thủ khoa của khoá trước bắt tay làm quen nữa chứ. Theo cô bé thấy thì anh này rất là đẹp trai lại còn thân thiện, có vẻ như anh ấy rất được nhiều người hâm mộ.

Mải suy nghĩ Nhã Đồng không để ý đến hai chị em vân và Nguyệt cùng với đám bạn của họ đã đứng chắn trước mặt.

-'Khang Nhã Đồng, bọn tôi có chuyện muốn nói với cậu." Tô Nguyệt vênh mặt nói với cô bé.

Lạ thật hai chị em nhà họ tô bình thường có cạy răng cũng không nói với cô bé nửa lời. Nếu không phải cô bạn gọi đúng tên Nhã Đồng thì có chết cô bé cũng không tin là Nguyêt lại mở miệng nói chuyện với mình đâu. Từ trước đến giờ cô bé vần chỉ thấy hai chị em họ biểu hiện thái độ với mình qua khuôn mặt khinh khỉnh của họ thôi.

Mặc dù biết hai người bọn họ chẳng có ý tốt gì nhưng bọn họ đông như thế thì cô bé cũng phải nhắm mắt mà đi theo thôi. Vả lại mới ngày đầu đến trường Nhã Đồn cũng không muốn xảy ra cãi cọ.

Nhã Đồng bị hai chị em Nguyệt dẫn đến bãi đất trống ngay chỗ ngôi nhà xây dựng giở đang bị đình trệ.

-'Các cậu muốn nói với tôi chuyện gì?" Nhã đồng lo lắng hỏi, giọng nói có vẻ hơi đề phòng.

-"Cũng chẳng có gì, chỉ là muốn dạy cho mày một bài học thôi." Nguyệt dở giọng anh chị trả lời cô bé .

-'Các cậu muốn làm gì hả?" Nhã Đồng giật mình lùi về phía sau mấy bước.

Tô Nguyệt không thèm nhìn cô bé mà chỉ ra hiệu cho đám bạn của mình. Trong chốc lát Nhã Đồng thấy mấy người đó đã vây lấy mình đánh tới tấp. Nhã Đồng đương nhiên có võ nhưng một lần mà bị cả đám vây đánh thế này, cô bé chỉ có thể đỡ được vài cú đánh. Hơn nữa bọn họ căn bản không phải là đánh bằng võ mà chỉ là nhào vào đánh đấm loạn xạ. Nhã đồng mặt mày bầm giập bị cả đám giữ chặt lại.

'BỐP...BỐP' Tô Vân đánh cô bé thêm hai bạt tai đau điếng. Nhìn vẻ mặt của cô ta thì có vẻ rất thoả mãn.

Nhã Đồng thực sự rất giận, cô bé chưa bao giờ bị đánh. Ngay cả bố Khánh cũng chưa bao giờ đối xử với cô bé như vậy. Tô Vân lấy quyền gì mà dẫn cô bé tới đây rồi lại còn bạt tai nữa.

-"Các cậu...Tại sao các cậu lại đánh tôi. Tôi đâu có đắc tội gì với các cậu đâu."Giọng Nhã Đồng run run, mái tóc dài đen mượt dài ngang eo bị tung ra. ánh mắtcô bé nhìn vân và nguyệt đầy tức giận.

-"Không làm gì hả" Vân nhại lại nó khinh miệt "vì mày mà tụi tao luôn bị bố mắng. mày chỉ giỏi hơn tụi tao một chút, đẹp hơn một chút mà bố luôn đem mày ra làm cớ đánh tụi tao. Chỉ chùng đó thôi là tao đã đánh mày bầm giập rồi."

-"Đó không phải lỗi của tôi, là vì các cậu ...các cậu học hành đã yếu lại còn hay tụ tâp, đánh nhau nên mới khiến cho bác Tô giận. Sao lại đổ lỗi cho tôi. Các cậu là vì ganh tị nên mới làm như thế."

'BỐP' Lại thêm một bạt tai nữa vào mặt của Nhã Đồng.Hai má của cô bé bây giờ đã sưng đỏ lên và còn rất đau nữa.

-"Tụi tao ganh tị, vì cái gì. mày chẳng qua cũng chỉ là thữa hưởng được một chút di truyền của ba mày thôi.Trước đây mẹ của mày chẳng phải cũng bị thiểu năng đấy thôi . mẹ của mày cũng chỉ là một mụ đàn bà ngu dốt"

-'Không phải...không phải như thế ...các người không được xúc phạm đến mẹ tôi" Nhã Đồng vừa lắc đầu vừa nói, nước mắt bỗng chốc đã ứa ra.

Tô nguyệt nhếch mép nhìn Nhã Đồng và kéo khoá balo của cô bé. Cô ta dốc ngược balo xuống đất.Thư khen danh dự, giấy nhập học cả bức ảnh của mẹ cũng rơi ra cùng với các vật dụng.

Nguyệt cúi xuống, cô ta bắt đầu xé thư rồi đén giấy nhập học. Cuối cùng cô ta nhặt tấm ảnh lên.

-"Không xin cậu...xin cậu... đừng xé nó."Nhã Đồng dần rơi vảo tình trạng hoảng loạn khi nhìn thấy nguyệt chẩn bị xé tấm ảnh."...xin cậu...ĐỪNG..."

'XOẸT' Nguyệt đã xé tấn ảnh thành từng mảnh nhỏ vụn.Vẻ mặt cô ta cực kì đắc ý khi thấy Nhã Đồng hoảng loạn như thế. Đây mới chính là mục đích của cô ta.

Đây là tấm ảnh duy nhất còn lại của mẹ mà Nhã Đồng có sau khi vụ hoả hoạn xảy ra vào đúng ngày mẹ mất. Cô bé đã tham lam không cho vào khung để ba cũng được nhìn mẹ mà luôn giữ bên mình, như thế Nhã Đồng mới có cảm giác mẹ vẫn luôn ở bên cạnh. Vậy mà bây giờ nó lại bị cô ta xé vụn như thế kia. Nhã Đồng cảm thấy như thể mình lại mất mẹ thêm một lần nữa, khuôn mặt cô bé lộ rõ sự đau đớn tột cùng.

Nhã Đồng nhìn Nguyệt,Vân và đán bạn của họ giận dữ. Anh mắt của cô bé dưỡng như không còn có màu đen lấp lánh tinh nghịch như thường ngày nữa mà thay vào đó là một màu đỏ rực như lửa,ánh mắt đó thật sự rất đáng sợ. Cả đám Nguyệt,Vân thực sự hoảng hốt khi nhìn vào mắt của cô bé.

'PHỪNG...' ngôi nhà phía sau lưng bọn họ bỗng dưng bùng lên cháy giữ dội. Giong như là ai đó đổ lên rất nhiều xăng sau đó châm lửa lên. Không ngọn lửa này còn cháy giữ dội hơn thế nhiều.

Bỗng dưng rất nhiều viên đá nhỏ ở dưới đất bay lên chọi tới tấp vào cả đám, và một số thì bay xong quanh tạo thành một vòng tròn bao vây lấy Nguyệt, Vân và đám bạn.Tất cả bọn họ đều sợ hãi mà ngất đi.

Ở ngoài vòng tròn ánh mắt của Nhã Đồng vẫn rừng rực như lửa.

Cô bé dường như không còn khống chế được cảm xúc của mình, từ từ trượt xuống đất lịm đi.

Ở phía bên kia căn nhà đang đang dần dần sụp đổ nhanh chóng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net